Chương 41

Ngu Phương Linh hiểu ý, đi đến bên cạnh Bách Lí Triều Hoa, Bách Lí Triều Hoa nắm lấy tay cô, kéo cô ngồi xổm xuống dựa vào bên cạnh quan tài.

Tiếng bước chân từ ngoài điện truyền vào, Ngu Phương Linh nghe rõ ràng, tới chỉ có một người, tiếng bước chân này trầm ổn hữu lực, tuyệt đối không phải nhóm người Lục Châu.

Là một cao thủ.

Đáy lòng Ngu Phương Linh trầm xuống, lo lắng bị người tới phát hiện, cọ cọ bên người Bách Lí Triều Hoa, cứ như vậy, đầu cô liền dựa hẳn lên vai Bách Lí Triều Hoa.

Hai người dán rất gần, gần gũi có thể cảm giác được hô hấp của nhau, khoảng cách gần như vậy khó tránh khỏi thấy ái muội, chỉ là lúc này, cũng đành phải bất chấp như vậy.

Bách Lí Triều Hoa phải ngồi dán sát vào quan tài, tay trái hắn nắm kiếm Linh Tê, trong nháy mắt khi Ngu Phương Linh dán đến gần, một mùi hương nhàn nhạt từ trên người nàng thổi tới, chui vào chóp mũi hắn, làm tâm thần của hắn không khỏi lung lay một chút.

Có lẽ là cảm thấy như vậy quá mức thân mật, cô bất an mà hơi vặn vẹo, cùng lúc đó, tiếng bước chân kia đã đi tới cửa đại điện.

Bách Lí Triều Hoa nhận thấy được Ngu Phương Linh muốn đứng dậy, nâng tay phải lên, ấn đầu Ngu Phương Linh vào trong ngực mình.

Ngu Phương Linh ngồi xổm dưới đất, tư thế vốn đã không ổn, đang chuẩn bị điều chỉnh lại, Bách Lí Triều Hoa vừa ấn một cái, cả người cô trực tiếp đâm vào trong lòng ngực hắn, còn may hắn dùng tay nhẹ nhàng đỡ lấy eo cô, miễn làm cô giống quả bóng tròn lăn ra ngoài.

Tuy là như thế, Ngu Phương Linh vẫn ra một đống mồ hôi lạnh, theo bản năng mà dùng hai tay gắt gao ôm chặt vòng eo thon chắc của Bách Lí Triều Hoa.

Trải qua một vòng điều chỉnh này, tư thế của hai người từ Ngu Phương Linh gác đầu lên vai hắn, biến thành Ngu Phương Linh ghé vào trong lòng ngực hắn, đôi tay khóa vòng eo hắn, mà tay Bách Lí Triều Hoa từ sườn eo của cô vòng qua, để ở ngực cô.

Bách Lí Triều Hoa cúi đầu, cằm chống trên đỉnh đầu cô.

Người nọ đã vào đại điện.

Cả người Ngu Phương Linh cứng đờ, không dám làm ra cử động gì. Nửa khuôn mặt của cô đều vùi vào trong ngực Bách Lí Triều Hoa, lỗ tai dán lên l*иg ngực của hắn, tiếng tim đập hữu lực, một tiếng lại một tiếng, truyền vào trong tai cô.

Trên người Bách Lí Triều Hoa có một cỗ hơi thở rất thanh nhã, giống với mùi của mấy loại cây trúc linh tinh gì đó, lúc Ngu Phương Linh gần sát hắn, có thể ngửi được một loại hơi thở như có như không.

Ngoại trừ Bách Lí Triều Hoa, cô vẫn chưa từng ngửi được hơi thở nào như vậy ở trên người những người khác. Giờ phút này nằm sấp ở trong ngực hắn, cơ hồ mỗi một lần hô hấp, đều là hơi thở trên người hắn.

Ma xui quỷ khiến, trong đầu cô thế nhưng lại hiện lên đêm đó Bách Lí Triều Hoa phát tác hoan tình cổ, đè cô ở dưới thân dịu dàng hôn, lại nghĩ đến hai người dùng tư thế ôm như vậy, thật giống như bọn họ đang giao hòa vào nhau, đã biến thành một thể.

Tim Ngu Phương Linh không tự chủ được mà đập nhanh hơn vài phần, gương mặt giống như bị lửa đốt, nóng bỏng.

Không cần soi gương, cô cũng biết, hai má của mình chắc chắn đã đỏ ửng ra rồi.

Đã là lúc nào rồi, cô lại còn có tâm tư nhàn hạ suy nghĩ mấy thứ lung tung, còn may Bách Lí Triều Hoa là một người mù, không nhìn thấy cô quẫn bách.

Ngu Phương Linh thầm mắng mình vài câu, đuổi những hình ảnh kiều diễm kia ra khỏi óc.

Tiếng bước chân của người nọ đã ngừng, đại điện lại khôi phục vẻ yên tĩnh, ngoại trừ ngẫu nhiên có tiếng gió xẹt qua, còn lại không có gì hết.

Trong yên lặng bỗng nhiên vang lên một chuỗi tiếng cười lạnh.



Ngu Phương Linh giật mình.

Là Hoa Hi phu nhân.

Bà ta đã trở lại!

Nhân lúc bóng đêm, lại có gió lạnh bay vào trong điện, tiếng cười này đột ngột vang lên, bén nhọn mà lạnh băng, nghe âm trầm, làm lông tơ cả người Ngu Phương Linh dựng ngược, sau sống lưng lạnh cả người.

Có lẽ cảm giác được toàn thân cô nổi da gà, cánh tay Bách Lí Triều Hoa đang ôm lấy cô, chậm rãi buộc chặt, một cỗ nội lực từ lòng bàn tay hắn truyền ra, dán phía sau lưng cô.

Ngu Phương Linh nhịn không được nâng mắt, nhìn hắn một cái, từ góc độ cô nhìn, chỉ nhìn được tới cằm hắn.

Hắn một câu cũng chưa nói, nhưng chỉ cần một động tác nho nhỏ này, lại làm Ngu Phương Linh an tâm rất nhiều, tựa hồ giờ phút này cho dù trời có sập xuống, cô cũng sẽ không cảm thấy sợ hãi.

Hoa Hi phu nhân cười trong chốc lát, rồi im lặng, bà ta thấp giọng ho khan. Ngu Phương Linh từ trong tiếng ho khan đó nghe ra được, bà ta bị thương, vừa rồi một chuỗi tiếng cười lạnh kia đã liên lụy đến vết thương.

Bà ta bị thương không nhẹ.

Xem ra, cô không thể mượn tay Phù Loan gϊếŧ Hoa Hi phu nhân, nhưng lại mượn được thanh đao là Phù Loan làm bà ta bị thương, như thế tính ra, cũng không uổng phí cô bịa đặt lung tung một phen, ở bên phía Phù Loan ghi lại một nét bút.

“Ngươi nằm ở chỗ này, nói vậy rất không cam lòng.” Hoa Hi phu nhân mạnh mẽ áp xuống ho khan, dùng giọng điệu cổ quái mở miệng, “Nhưng ngươi mặc dù không cam lòng, cũng chỉ có thể nằm như vậy.”

Ngu Phương Linh vốn tưởng rằng bà ta xuyên qua cô cùng Bách Lí Triều Hoa, đột nhiên phản ứng lại, bà ta không phải đang nói chuyện với bọn họ, bà ta đang nói với nam nhân nằm trong quan tài.

“Lúc trước ta gả cho ngươi cũng đã nói rõ ràng, nếu một ngày kia ngươi phụ ta, ta nhất định sẽ tự tay lấy đầu của ngươi. Ngươi ta cùng giường nhiều năm, đã khi nào ta từng nói dối ngươi.” Giọng nói của Hoa Hi phu nhân càng ngày càng gần, hẳn là đang đi về phía quan tài.

Giọng của bà ta không hề bén nhọn khắc nghiệt, lại khôi phục lại giọng điệu ôn nhu, thật giống như thiếu nữ tâm sự thổ lộ, hàm chứa mấy phần ngượng ngùng.

Ngu Phương Linh chỉ có thể phán đoán ra Hoa Hi phu nhân bị thương, không biết thương thế của bà ta như thế nào, lấy công lực hiện giờ của Bách Lí Triều Hoa, đối đầu với bà ta có thể có vài phần nắm chắc.

Vào lúc Hoa Hi phu nhân đi tới, cô khẩn trương đến dừng cả hô hấp, cả người cứng ở trong ngực Bách Lí Triều Hoa, đến đầu ngón tay cũng không dám động lung tung.

Hoa Hi phu nhân ngừng ở trước quan tài, giơ tay vỗ về nắp quan, giống như đang vỗ về khuôn mặt người mình yêu: “Ta vốn là con gái của tướng quân, từ nhỏ tập võ ở Bách Hoa Giản, không quản việc ngoài, tương lai còn sẽ là chủ nhân của Bách Hoa Giản. Là ngươi tìm tới, nói ngưỡng mộ ta đã lâu, ta tin, từ bỏ tất cả ở Bách Hoa Giản, xa xôi ngàn dặm gả cho ngươi, thậm chí vì ngươi, không tiếc gáng trên lưng bêu danh thiên cổ…. Còn ngươi thì sao? Ngươi lại đối xử với ta như thế nào? Ngươi nói nam nhân thế gian toàn bạc tình, ta càng không tin, ta khiến cho ngươi tận mắt nhìn xem, rốt cuộc là ngươi sai, hay là ta sai.”

Bà ta dùng sức đẩy nắp quan ra, ánh mắt dừng ở trong quan, bỗng nhiên, ánh mắt bà ta biến đổi, nội lực toàn thân bạo trướng, đẩy ra một chưởng.

Chưởng phong kia giống như thái sơn áp đỉnh mà đến, Bách Lí Triều Hoa ôm Ngu Phương Linh, thả người hướng sang một bên, chỉ nghe được một tiếng ầm ầm, mặt đất nhất thời vỡ ra một cái khe.

Nếu không có Bách Lí Triều Hoa giúp trốn tránh kịp thời, chỉ sợ giờ phút này tan xương nát thịt, chính là hai người Ngu Phương Linh cùng Bách Lí Triều Hoa.

Lòng Ngu Phương Linh còn sợ hãi mà nhìn cái khe trên mặt đất.

“Các ngươi cư nhiên chạy tới nơi này.” Hoa Hi phu nhân nhìn thấy bọn họ, trên mặt lộ ra vẻ kinh ngạc, Ngu Phương Linh suy đoán, là Lục Châu chưa kịp bẩm báo chuyện bọn họ chạy trốn cho bà ta.



Ánh mắt Hoa Hi phu nhân dừng ở trên người Ngu Phương Linh, cắn răng mắng: “Nha đầu ngươi, ngay cả ma đầu như Phù Loan cũng dám bố trí, gạt ta vô nghĩa đi tìm cái chết.”

Bà ta ở ẩn trong Bách Hoa Giản đã lâu, nhiều năm không hỏi chuyện giang hồ, không biết Phù Loan kia đã luyện xong thần công tuyệt tình tuyệt ái, uổng công bà ta tự xưng là phóng mắt thiên hạ không người đấu được, thế nhưng suýt chút nữa chết trong tay Phù Loan. Ít nhiều vào lúc nghìn cân treo sợi tóc, một nữ nhân điên điên khùng khùng quấy nhiễu tâm thần của Phù Loan, bà ta mới có cơ hội trốn về.

Hoa Hi phu nhân có thể trốn khỏi tay thuộc hạ của Phù Loan, thật ra lại ngoài dự kiến của Ngu Phương Linh, đây cũng đã chứng minh Hoa Hi phu nhân là một nhân vật khó đối phó.

Cô quay đầu nhìn về phía Bách Lí Triều Hoa, Bách Lí Triều Hoa nắm kiếm Linh Tê, đứng ở trước mặt cô. Hắn không hề chủ động ra tay, là bởi vì hắn đang đợi, chờ Hoa Hi phu nhân lộ ra sơ hở.

Hắn là một người mù, nếu hắn ra tay trước, ngược lại sẽ bị Hoa Hi phu nhân nhìn ra sơ hở.

Hoa Hi phu nhân không vội ra tay, bà ta nhìn hai người một lần, thấy Bách Lí Triều Hoa che chở Ngu Phương Linh như thế, trong lòng lại sáng tỏ vài phần. Lúc trước bà ta nhìn ra hai người này có tình ý với nhau, mà bà ta mới rời đi có mấy ngày, cảm tình của bọn họ rõ ràng lại tăng tiến thêm vài phần.

Hoa Hi phu nhân vô cùng vừa lòng, bà ta chậm rãi dạo bước, đến gần Bách Lí Triều Hoa: “Ngươi đã lấy được kiếm Linh Tê về, nói vậy các ngươi cũng đã gặp phu quân của ta, người nằm trong quan tài kia chính là phu quân của ta.”

Tai Bách Lí Triều Hoa khẽ nhúc nhích, năm ngón tay nắm kiếm Linh Tê, âm thầm buộc chặt vài phần.

“Cẩn thận, bà ta đang quấy nhiễu ngươi.” Ngu Phương Linh đứng ở bên người Bách Lí Triều Hoa, thấp giọng nhắc nhở hắn.

Hoa Hi phu nhân lại nói: “Phu quân của ta trước khi chết, đã đánh cuộc với ta. Hắn vốn muốn lấy chuyện đó để kéo dài, giữ lại tính mạng của mình, nhưng ta lại nói, lần đánh cuộc này hắn phải thua không thể nghi ngờ, sau đó, ta không màng hắn đau khổ cầu xin, chặt bỏ đầu hắn. Các ngươi đoán xem, ta cùng phu quân của ta đánh cuộc cái gì?”

Khi nói chuyện, thân hình của bà ta đột nhiên chuyển động, vòng đến phía sau Bách Lí Triều Hoa. Bách Lí Triều Hoa phản ứng càng nhanh, hắn tay trái ôm lấy vòng eo Ngu Phương Linh, tay phải kiếm quang quay cuồng, chém ra phía sau một kiếm.

Hoa Hi phu nhân bởi vì một kiếm này, đánh lén rơi vào khoảng không, nhưng cũng không giận, ngân nga nói: “Phu quân của ta đánh cuộc trên đời này nam nhân đều bạc tình như hắn, chỉ là khi tai họa đến nơi, mới giả bộ tình thâm như biển. Ta thấy tai họa của hai vị đã đến nơi còn đuổi theo đồng sinh cộng tử, tình thâm ý trọng như vậy, thế gian hiếm thấy, nếu phu quân ta dưới suối vàng có biết, nhất định hổ thẹn vô cùng.”

Bà ta nói, vẻ mặt đột nhiên hung ác, trong mắt sát khí hiện ra: “Cho nên, còn thỉnh cầu hai vị xuống cửu tuyền, nói cho phu quân của ta một tiếng, lần đánh cuộc này hắn thua.”

“Người điên! Đúng là người điên!” Ngu Phương Linh khó có thể chịu đựng, mắng to một câu, “Người không biết xấu hổ như bà, sao không tự mà đi gặp phu quân của mình đi!”

Cô biết nhân thiết của Hoa Hi phu nhân chính là một người điên vì tình gây thương tích, chỉ là khi tận mắt nhìn thấy, vẫn cảm thấy khϊếp sợ. Chỉ vì lần đánh cuộc linh tinh giữa bà ta với Thần Vương, mà bà ta cư nhiên đi tìm nam nữ si tình trên thế gian, tự tay đưa bọn họ lên đường hoàng tuyền.

Nam nữ si tình rốt cuộc đã đắc tội với ai!

Ngu Phương Linh sẽ không tin lý do thoái thác này của bà ta.

“Nữ nhân điên như bà, rõ ràng là đang đánh cuộc ngụy trang, cầm cái lý do đường hoàng này, phát tiết oán khí của mình. Bởi vì bà đố kỵ! Bà bị chính phu quân mình cô phụ, lại ghen ghét tất cả tình nhân trên thế gian.” Ngu Phương Linh không chút lưu tình nào mà chọc phá tâm tư của Hoa Hi phu nhân.

Gì mà thúc đẩy một câu chuyện đẹp! Bà ta chính là muốn nhìn Ngu Phương Linh cùng Bách Lí Triều Hoa, ở trước mắt mình trình diễn màn sinh ly tử biệt, tới thỏa mãn tâm tư trả thù biếи ŧɦái của mình.

Bà ta muốn tất cả nam nữ si tình trên thế gian đều phải giống bà ta, yêu mà không được, vì tình gây thương tích.

Kiếm Linh Tê trong tay Bách Lí Triều Hoa chém về phía Hoa Hi phu nhân, Hoa Hi phu nhân có võ công cao cường, cho dù thân bị trọng thương, Bách Lí Triều Hoa có kiếm Linh Tê kiếm trong tay, cư nhiên cũng nhất thời không thể chiếm thế thượng phong.

Hoa Hi phu nhân biết Bách Lí Triều Hoa dựa vào thính giác để phán đoán vị trí của mình, mặc cho Ngu Phương Linh kí©h thí©ɧ như thế nào, bà ta cũng không chịu mở miệng nói, cứ thế tiếp tục mãi, Bách Lí Triều Hoa vì khó khăn không nhìn thấy, nhất định thua thiệt trong tay bà ta.

Editor: Q17