Ngu Phương Linh cởi túi gấm bên hông xuống, lấy Hồi Nguyên Đan ra, đút cho Bách Lí Triều Hoa, lại cởi tay nải mang theo, lấy ra chai lọ vại bình, lấy thuốc trị thương rắc lên miệng vết thương của hắn.
Nơi này là Hoa thần giáo, trước mắt miệng vết thương cũng chỉ có thể xử lý đơn giản như vậy, còn phần khác thì chờ rời khỏi Hoa thần giáo lại nói sau.
Ngu Phương Linh xử lý xong thương thế cho Bách Lí Triều Hoa, đi đến cạnh cửa, nhìn thoáng qua thủ vệ đứng ngoài cửa, bắn ra một đạo chỉ phong, đánh trúng huyệt đạo người nọ.
Người nọ không rên một tiếng mà ngã xuống.
Vì tránh cho Bách Lí Triều Hoa đột nhiên tỉnh lại, Ngu Phương Linh lấy ra một tấm khăn che mặt, che ở trên mặt, che kín thắt chặt ở sau đầu.
Cô không quên mình bây giờ đang dùng thân thể của Sở Dao Hề, nếu như Bách Lí Triều Hoa tỉnh lại thấy mặt cô, không những sẽ không theo cô đi, còn sẽ đua với cô ngươi chết ta sống.
Cô cõng Bách Lí Triều Hoa lên, đi ra khỏi nhà giam.
Bách Lí Triều Hoa chịu khổ hình, thể trọng sớm đã không thể so với nam tử thành niên, hiện tại thân thể hắn nhẹ như gió, nâng ở trên người, thậm chí có thể cảm giác được xương cốt lởm chởm đè cứng. Ngu Phương Linh cõng hắn, cũng không thấy khó khăn.
Xuyên qua đoạn đường dài, tới khi ra ngoài địa lao, Ngu Phương Linh thật cẩn thận mà buông Bách Lí Triều Hoa xuống, thực thi trò cũ.
Hai gã thủ vệ canh giữ ở lối vào bị chỉ phong đánh trúng huyệt ngủ, lặng yên không một tiếng động mà ngã xuống đất.
Ngu Phương Linh quay đầu lại nhìn thoáng qua Bách Lí Triều Hoa trên mặt đất, trên mặt nổi lên vài phần ôn nhu, duỗi tay sửa lại tóc rối cho hắn, một lần nữa cõng ở sau lưng, đi ra địa lao.
Đã là đêm khuya, ánh trăng đạm bạc, hắc ám bao phủ toàn bộ Hoa thần giáo. Ngu Phương Linh cõng Bách Lí Triều Hoa, đạp lên ánh trăng trên đất, một chân nặng một chân nhẹ mà đi.
Một đạo kiếm quang đột nhiên đánh tới trước mắt.
Ngu Phương Linh phản ứng cực nhanh, mũi chân di chuyển, cõng Bách Lí Triều Hoa cấp tốc nhảy về sau.
Đạo kiếm quang kia theo sát tới.
Ngu Phương Linh nâng tay lên, chém ra một chưởng, một chưởng này đánh ra, Chúc Lan Nhược đang nắm kiếm bước chân cứng lại, cầm kiếm ngay tại chỗ lăn sang, né tránh chưởng phong sắc bén của cô.
“Người đâu, có thích khách, bắt lấy bọn họ!” Chúc Lan Nhược lạnh lùng nói.
Vừa dứt lời, vô số đạo thân ảnh xúm về phía Ngu Phương Linh. Ngu Phương Linh ám đạo không tốt, Chúc Lan Nhược là tính chứng thực cô là thích khách, nhân cơ hội diệt trừ cô. Cũng do cô sơ ý, trong lòng nhớ Bách Lí Triều Hoa, không hề che giấu tốt đường đi của mình.
Vây công Ngu Phương Linh đều là giáo đồ bình thường của Hoa thần giáo, Sở Dao Hề là cao thủ số một số hai trong Hoa thần giáo, công lực chỉ ở sau giáo chủ Phù Loan, Ngu Phương Linh đối với thân thể của nàng thích ứng rất nhanh, bởi vậy, đối phó với nhóm tiểu lâu la cũng không cảm thấy mất sức.
Duy nhất đáng cảnh giác chính là Chúc Lan Nhược.
Ngu Phương Linh buông Bách Lí Triều Hoa trên lưng xuống, chuyển sang dùng tay ôm eo hắn, nhấc chân đá ngã lăn một giáo đồ đang lặng lẽ tới gần, từ trong tay hắn đoạt lấy đao, khóe mắt dư quang quét đến Chúc Lan Nhược.
Chúc Lan Nhược không ra tay, nàng ta chỉ nắm kiếm đứng một bên, hai mắt gắt gao nhìn chằm chằm Ngu Phương Linh, xem ra là đang tìm thời cơ ra tay.
Ngu Phương Linh nâng đao trong tay, sạch sẽ lưu loát mà giải quyết mấy người. Những người khác nhìn ra Bách Lí Triều Hoa là nhược điểm của cô, đều hướng tới Bách Lí Triều Hoa mà đánh.
Vẻ mặt Ngu Phương Linh nghiêm lại, ôm Bách Lí Triều Hoa bay lên cao, dưới cổ tay quay cuồng xoay đao, hóa thành từng đạo lưu quang, trong thoáng chốc, máu bắn đầy đất.
Bách Lí Triều Hoa bị cô giam cầm trong ngực, toàn thân mềm như bông, đầu rũ xuống, tóc dài tán loạn giấu đi khuôn mặt hắn.
Ngu Phương Linh trong nháy mắt mang theo hắn lướt đi, ý thức thanh tỉnh trong chớp mắt, xốc lên mí mắt, dưới làn tóc rối tung liếc mắt nhìn Ngu Phương Linh.
Dưới ánh trăng trắng bệch, người kia có thân hình gầy yếu của nữ tử, cổ tay lại cực kỳ hữu lực, ôm hắn ở dưới đao quang kiếm ảnh mà xuyên qua.
Mắt Bách Lí Triều Hoa gắt gao nhìn chằm chằm khuôn mặt nàng, trên mặt nữ tử buộc một tấm khăn che mặt màu xám, giấu đi hơn phân nửa khuôn mặt của nàng, chỉ lộ ra một đôi mắt đen nhánh, đáy mắt nàng có ánh trăng, cũng có màu máu, càng có rất nhiều kiên quyết không sợ gì cả.
Đôi mắt này thật ra lại rất giống Sở Dao Hề, nhưng rất nhanh Bách Lí Triều Hoa đã phủ định phỏng đoán này. Sở Dao Hề đã chết, bị hắn một kiếm xuyên tim, hắn tự mình gϊếŧ người, tự tin Sở Dao Hề tuyệt không còn khả năng sống.
Bách Lí Triều Hoa chỉ thanh tỉnh trong chốc lát, ý thức lại quay về mơ hồ, hắn không cam lòng mà liếc mắt nhìn Ngu Phương Linh một cái, lại lần nữa ngất đi.
Từ đầu đến cuối Ngu Phương Linh cũng không biết Bách Lí Triều Hoa đã tỉnh qua một lần, cô vẫn luôn chú ý Chúc Lan Nhược, phòng ngừa nàng ta đột nhiên đánh lén, quả nhiên, Chúc Lan Nhược thấy thân hình cô đình trệ, nâng kiếm trong tay thử đâm về hướng tim cô, tính toán một chiêu đánh chết.
Chính là lúc này!
Đáy mắt Ngu Phương Linh hiện lên một ánh sắc lạ, “Đương” một tiếng, đao và kiếm chạm nhau trong nháy mắt, phát ra âm thanh chói tai.
Ngu Phương Linh rót nội lực đầy thân đao, Chúc Lan Nhược chỉ cảm thấy cổ tay tê dại, kiếm rời tay, rơi xuống đất.
Mắt Chúc Lan Nhược trừng lớn, khó có thể tin mà trừng mắt nhìn Ngu Phương Linh, ả Sở Dao Hề này cố ý, cố ý giả bộ ra bộ dáng khí lực vô dụng, dẫn dụ nàng ta ra tay.
Chỉ trong một phân thất thần, đao trong tay Ngu Phương Linh đã gác ở bên gáy nàng ta: “Đều dừng tay!”
Một tiếng quát chói tai khiến cho giáo đồ khác chú ý, bọn họ thấy tả hộ pháp bị bắt cóc, đều ngừng lại, không dám lộn xộn.
“Tránh ra.” Ngu Phương Linh lại quát, dí lưỡi dao về phía trước một phân, chống ở cổ họng Chúc Lan Nhược.
Chúc Lan Nhược ngẩng cổ, hai mắt trừng to, tức giận đến cả người phát run.
Từ nhỏ đến lớn, nàng ta luôn bại bởi Sở Dao Hề, cho dù hôm nay Sở Dao Hề còn mang theo một đứa con chồng trước, nàng ta vẫn không thể thắng được nàng.
“Đi.” Ngu Phương Linh tất nhiên sẽ không để ý tới cảm xúc phập phồng của Chúc Lan Nhược, ghen ghét sẽ làm người đánh mất lý trí, Chúc Lan Nhược chính là một ví dụ tốt nhất, cùng một người phát cuồng, đặc biệt là nữ nhân, sẽ không bao giờ nói đạo lý.
Việc cấp bách, là nhanh chóng đưa Bách Lí Triều Hoa ra khỏi Hoa thần giáo, nếu như chờ Phù Loan quay lại, cho dù có mười Sở Dao Hề, chỉ sợ cũng sẽ không ra khỏi được Hoa thần giáo.
Ngu Phương Linh cõng Bách Lí Triều Hoa, đao trong tay đặt trên cổ Chúc Lan Nhược, có Chúc Lan Nhược làm con tin, một đường đi thông suốt.
Của lớn Hoa thần giáo xuất hiện trong tầm nhìn.
Khóe mắt Ngu Phương Linh toát ra thần sắc vui mừng, chỉ cần ra được của lớn của Hoa thần giáo, không có cơ quan cùng mai phục, chạy trốn sẽ dễ dàng hơn nhiều.
Ngu Phương Linh lo lắng Chúc Lan Nhược phá rối, lưỡi đao trong tay trước sau đều kề sát cổ nàng ta, chỉ cần nàng ta dám lộn xộn một chút, mũi đao sẽ lập tức hôn lên cổ.
Bách Lí Triều Hoa mềm oặt mà nằm ở trên lưng cô, một tay cô nắm đao, một tay khác nắm chặt cổ tay Bách Lí Triều Hoa, để tránh hắn từ trên lưng rơi xuống dưới.
Trong nháy mắt khi đến gần cửa lớn, một đạo chưởng phong ập vào trước mặt.
Chưởng phong này thế tới rào rạt, giống như thái sơn áp đỉnh, tứ hải đảo khuynh, tay Ngu Phương Linh không rảnh, căn bản không thể tiếp được một chưởng này, càng mấu chốt chính là, cho dù hai tay cô có nhàn rỗi, cô cũng không tiếp được.
Cô chỉ có thể dùng thân thể của mình, chịu đau mà ăn một chưởng.
Một chưởng kia đánh vào đầu vai cô, thân thể của cô không chịu khống chế mà bay lên cao, trong l*иg ngực phảng phất nâng lên sóng to gió lớn, máu tanh ngọt từ trong cổ họng dâng lên mà ra, hóa thành một ngụm máu tươi.
“Phanh” một tiếng, Ngu Phương Linh rơi trên mặt đất, cũng may cô còn nhớ rõ Bách Lí Triều Hoa thân bị trọng thương, không dám coi hắn như thịt lót, khi ngã xuống, cô ôm Bách Lí Triều Hoa vào trong ngực, dùng thân thể của mình bảo vệ hắn.
Sau khi một búng máu như mũi tên phun ra, nhiễm đỏ khăn che mặt của cô, một đạo kiếm quang nghiêng thứ mà đến, đánh thẳng gò má cô.
Ngu Phương Linh chỉ cảm thấy gò má chợt lạnh, kiếm phong lướt qua gò má, cắt rơi khăn che mặt.
Trong lòng Ngu Phương Linh rùng mình, lập tức nhảy dựng lên, quỳ một gối xuống đất, cúi thấp đầu, nói giọng khàn khàn: “Dao Hề đa tạ giáo chủ thủ hạ lưu tình.”
Nếu không có một chưởng kia để lại tình cảm, Ngu Phương Linh sẽ không còn êm đẹp quỳ gối ở nơi này. Người tới một thân áo tím đẹp đẽ quý gia, nửa gò má che lên một mặt nạ hoa Mẫu Đơn.
Đệ nhất cao thủ Hoa thần giáo, giáo chủ Phù Loan.
Phù Loan vốn chính là tuyệt thế cao thủ, từ khi xuất quan tới nay, thần công đại thành, trên giang hồ càng không có địch thủ. Ngu Phương Linh có thể khẳng định, lấy thân thủ của Sở Dao Hề, ở dưới thế của Phù Loan đi không được ba chiêu.
Mới vừa rồi dùng kiếm cắt khăn che mặt của cô chính là người hầu Thị Kiếm bên người Phù Loan, Thị Kiếm tuy là người hầu, nhưng nếu ra khỏi Hoa thần giáo, ở trên giang hồ cũng coi như là cao thủ số một số hai.
Thị Kiếm cung kính mà về bên cạnh nam tử áo tím, mới vừa rồi hắn chỉ là cắt đứt khăn che mặt, chưa từng thương tổn đến Ngu Phương Linh một phân nào, có lẽ cũng là mưu kế của Phù Loan.
Phù Loan không tính toán muốn mạng của cô, việc này làm lòng cô an tâm một chút.
“Lan Nhược gặp qua giáo chủ.” Chúc Lan Nhược hiển nhiên cũng nhìn ra Phù Loan thủ hạ lưu tình, sắc mặt xanh mét mà quỳ xuống. Từ nhỏ đến lớn, Phù Loan đối đãi với Sở Dao Hề luôn khác biệt với người khác, loại tình huống này nếu như đổi sang người khác, một chưởng mới vừa rồi kia của Phù Loan, sớm đã lấy mạng tên đó.
Phù Loan quét mắt liếc hai người một cái, nhàn nhạt hỏi: “Sao lại thế này?”
Có lẽ là lâu cư thượng vị duyên cớ, hắn ngữ khí tuy đạm, lại có loại lực chấn áp không giận tự uy, đơn giản bốn chữ, đã làm Ngu Phương Linh cùng Chúc Lan Nhược cảm giác được một cỗ áp lực vô hình đè ép xuống.
“Mới vừa rồi thuộc hạ thấy một người lén lút, tiến đến điều tra, phát hiện một nữ tử che mặt bắt cóc con tin quan trọng của giáo chủ, tính toán ra tay ngăn lại nàng, không nghĩ tới lại là hữu hộ pháp.” Chúc Lan Nhược giành nói, ra vẻ đầy mặt khó hiểu, lời nói còn có ẩn ý, “Hữu hộ pháp bị thương, đêm hôm khuya khoắt, không ngoan ngoãn nằm ở trên giường dưỡng thương, làm này hóa trang, cướp Bách Lí Triều Hoa đi, không biết là có ý gì?”
Ánh mắt Phù Loan quét lại đây.
Ngu Phương Linh rũ mí mắt xuống, thấp giọng nói: “Giáo chủ, thuộc hạ có thể giải thích.”
“Nói.”
“Thuộc hạ nghe nói giáo chủ đã từ bỏ 《 Kiếm phổ Vô Song 》, cảm thấy vô cùng không ổn, vì có thể lấy được bản kiếm phổ này, giáo chủ trút xuống vô số tâm huyết, nếu cứ như vậy mà từ bỏ, chẳng phải là quá mức đáng tiếc. Bởi vậy, thuộc hạ trong lòng có một kế.”
“Nói năng bậy bạ, lại có kế sách gì đáng giá hữu hộ pháp đêm khuya mạo hiểm lớn như thế này, ta thấy rõ ràng là hữu hộ pháp cùng một giuộc với Bách Lí sơn trang, tính toán thần không biết quỷ không hay mà cứu Bách Lí Triều Hoa ra.” Chúc Lan Nhược liếc xéo cô một cái, “Chỉ sợ chuyện hữu hộ pháp bị thương, cũng là cùng Bách Lí Triều Hoa cấu kết, tự đạo tự diễn ra trò hay.”
Trên mặt Ngu Phương Linh hiện lên vẻ giận dữ, ngẩng đầu lên nhìn về phía nàng ta: “Mặc dù tả hộ pháp đối với ta có nhiều bất mãn, nhưng cũng không nên làm trò trước mặt giáo chủ ngậm máu phun người, ta từ nhỏ lớn lên ở thánh giáo, thánh giáo chính là nhà của ta, tội danh phản giáo thứ cho ta thật sự không đảm đương nổi. Đến nỗi chuyện ta bị thương, tất nhiên ít nhiều cũng nhờ Hồi Nguyên Đan của giáo chủ giúp đỡ.”
Phù Loan nhàn nhạt mở miệng, đánh gãy lời nói của hai người: “Kế sách ra sao, nói nghe xem nào.”