Chương 11

Chào mọi người, tôi đã trở lại rồi đây.

Bắt dế chính là Thái Ngô Hội Quyền.

Trò chơi có độ khó cao, loại hình võ hiệp giả lập, bản cập nhập có thể bán được 300.000 bản một tuần, hai tuần bán được 500.000 bản, mọi người có thể tìm hiểu thêm. 68 tệ trên Steam.

(Steam một nền tảng phân phối trực tuyến)

Ba ngày nay tôi chơi hơn bốn mơi tám giờ, sắp thành tiên luôn rồi.

Lạc đề rồi.

Lễ quốc khánh số một và số hai ra ngoài chơi.

Không biết người đông chen lấn thì có gì để chơi nữa, chơi người à?

Còn không bằng ở kí túc bắt dế cưới vợ sinh con.

Đúng vậy, Thái Ngô Hội Quyền cho phép kết hôn sinh con, tôi lập một nick nữ mang tướng ta đàn ông, đã sinh được bốn đứa con rồi.

Xin lỗi, lại lạc đề rồi.

Nói đến việc số một số hai đi chơi.

Nói một cách chính xác thì những đồng chí ở lại phòng của mấy phòng kí túc xung quanh bọn tôi có thể đếm trên đầu ngón tay.

Trong số đó vừa khéo bao gồm cả LAN, người đến tìm tôi vào tối hôm đó.

Đoán chừng LAN cũng không nghĩ rằng sẽ trông thấy tôi cười tươi như hoa, bởi vì tôi thấy cậu ta đứng đờ ra khi tôi vừa mở cửa, rồi hỏi: “ Vui đến thế sao?”

Thực ra nếu như tâm trạng tôi bình thường, có lẽ sẽ trực tiếp đóng sập cửa.

Nhưng lúc đó tâm trạng tôi rất tốt nên đã cho cậu ta vào.

Sau khi cậu ta vào thì nhìn lướt qua cái bàn của tôi, mặt lập tức trở nên khó ở: “Lại chơi trò chơi? Mấy ngày nay ăn được mấy bữa cơm rồi?”

Tôi nghĩ một chút: “Năm bữa.”

LAN: “Ăn cơm tối chưa?”

Tôi xem điện thoại, đã tám giờ hơn rồi, đói quá đi.

Vì sao tôi không xem thời gian thì không cảm thấy đói nhỉ?

LAN thở dài: “Bao giờ thì cậu mới có thể sửa cái thói quen này hả, động đến trò chơi là giống như thành tiên vậy, cơm cũng không ăn, ngủ cũng không ngủ,”

Tôi cảm thấy rất không phục, liên qua gì đến cậu?

“Xin hỏi rốt cuộc thì cậu có chuyện gì? Tôi chuẩn bị đi ăn cơm, không có gì thì cậu mau đi đi.”

LAN hình như bị tôi nói cho đến nghẹn luôn, qua một lúc mới mở miệng nói: “CHACHA, tôi rất hối hận, tôi không nên giận dỗi.”

“Không phải, cậu giận cái gì? Người tức giận không phải là tôi à?”

“Cậu nghe tôi nói đã, lúc đó tôi vô cùng không hiểu vì sao cậu lại tức giận. Hai hôm trước đã có người dạy cho tôi một bài học, dạy cho tôi rất nhiều, nói như nào nhỉ, là như này.

Mặc dù tôi là gay nhưng cũng không quá mẫn cảm đối với những thứ này, đối diện với đa số nam sinh tôi vẫn cảm thấy họ là đồng loại của tôi, vì vậy cũng không thấy rằng thân thiết với người đồng giới sẽ khiến cho bạn trai của mình cảm thấy không thoải mái.

Vì vậy lúc tôi cực kỳ không hiểu vì sao cậu lại tức giận, ngược lại cảm thấy cậu có hơi quá để tâm đến chuyện vụn vặt.

Nhưng bây giờ tôi biết rồi, trong chuyện này, vị đàn em kia chính là trà xanh còn tôi chính là đồ đàn ông cặn bã...”

Tôi không nhịn nổi, phản bác: “Vịt rượu vang.”

“Hả? Xin lỗi, cậu còn đang đói mà, hay là tôi đi ăn cơm cùng cậu, cậu ăn còn tôi kiểm điểm có được không?”

Trong ba mươi phút tiếp theo, tôi vừa ăn suất ăn vịt nướng 17 tệ 8 vừa nghe LAN kiểm điểm, đúng vậy, cậu ta trả tiền.

Sợ cậu nói khô cả họng tôi còn cố ý lấy cho cậu ta một bát canh miễn phí.

Lẽ nào mọi người cho rằng tôi cứ như vậy mà tha thứ cho cậu ta ư?

Tôi thèm vào, mỗi tháng trường tôi đều sẽ phát 53 tệ tiền ăn, suất ăn 17 tệ 8 mà đòi gạt tôi?

Nằm mơ!

Tôi buồn bã lâu như thế, tha thư cho cậu ta dẽ dàng như vậy thì tôi quá tiện, cái gì mà tra công tiện thụ cốt chuyện máu chó, tôi tuyệt đối không để nó xảy ra trên người tôi!

Vì vậy khi LAN nói đến lần thứ tám câu “Cậu có tha thứ cho tôi không”, tôi đáp: “Nói sau đi.”

Con người không thể đưa ra quyết định vào buổi tối, bởi vì cứ đến tối là con người sẽ cảm tính vô cùng, dễ dàng xúc động, đặc biệt là những chuyện liên quan đến tình cảm.

Sau khi trở về kí túc, tôi vừa nhìn biểu tượng Thái Ngô Hội Quyền tâm tình lại trở nên tôt vô cùng, vì vậy lại tiếp tục chơi.

Lúc mười hai giờ LAN lại đến gõ cửa phòng tôi, bảo tôi đi ngủ.

Đến lúc tôi viết đến đoạn này, Wechat của tôi lại nhận được một lời mời kết bạn.

"An gửi lời mời kết bạn tới bạn."