- 🏠 Home
- Đoản Văn
- Hôm Nay, Cậu Có Thư!
- Chương 10: Chúng ta rồi sẽ hạnh phúc chứ?
Hôm Nay, Cậu Có Thư!
Chương 10: Chúng ta rồi sẽ hạnh phúc chứ?
[ 26.6.2021 - Trời mưa giông ]
Cơn mưa đầu mùa cứ thế ào xuống như muốn phụ họa cho lòng người càng thêm ảm đạm. Có lẽ mỗi khi con người ta có tâm sự lại không thể giải tỏa, ông trời sẽ chiều theo lòng người mà chọn một chiếc filter u ám xám xịt của mây và bonus thêm vài tiếng sấm rền, vài giọt mưa như thể đang an ủi. Hoặc cũng có thể do lòng người cô đơn nên mới thấy cảnh trời mù mịt. Dẫu thế nào đi chăng nữa, cảm xúc vẫn luôn là một kẻ ương bướng và tôi thì mãi bị cảm xúc chi phối như một thói quen khó bỏ.
Nhiều lúc cảm thấy bản thân thật giống như đèn vàng, không biết nên đi tiếp hay dừng lại. Và cũng cảm thấy thật có lỗi khi cứ để chính mình mãi quẩn quanh trong những mối tơ vò. Có lẽ mình cũng không tốt đẹp gì cho cam, bởi thế nên phải chịu sự trừng phạt của nỗi cô độc trong lòng. Con người vẫn luôn thế, có thể an ủi người khác nhưng sao lại chẳng thể an ủi chính mình. Trở thành chỗ dựa cho người khác thế nhưng lại chẳng có ai để dựa vào lúc lòng dậy sóng. Bởi cũng từng cố gắng giãi bày nhưng dường như ai cũng bận bịu cả, chẳng ai dỗ dành đâu.
Không phải không muốn nói ra, chỉ là không biết bắt đầu từ đâu, cũng không biết liệu rằng mọi thứ sẽ ổn hơn? Tự sụp đổ trong yên lặng rồi tự chữa lành trong yên lặng có lẽ cũng đã thành thói quen rồi. Ai cũng có quá nhiều thứ để bận tâm, và mình thì chẳng thể làm phiền người khác bằng những phiền muộn của riêng mình. Thậm chí đôi khi, chỉ có thể lặng im bên cạnh một ai đó, bởi không biết nói thế nào sẽ tốt và cũng không biết liệu mình có vô tình trở thành gánh nặng hay không?
Gặm nhấm những suy nghĩ của riêng mình cũng thú vị thôi. Một mình cũng tốt, bởi khi ấy sẽ là chính mình thật nhất, không cần gượng ép hay che đậy bằng những vỏ bọc cứng cỏi. Cũng sẽ không ai có thể chạm đến thế giới ấy mà khiến nó vỡ ra thành trăm mảnh. Nhưng rồi cũng sẽ ổn thôi mà, mọi thứ chỉ cần làm quen rồi sẽ chẳng còn gì to tát nữa. Mang trong lòng một ổ khóa rỉ sét, bên ngoài không thể bước vào, bên trong không thể bước ra, mọi thứ trở thành một chiếc kho cũ kĩ bất khả xâm phạm.
Chẳng cần biết ngày mai ra sao, chỉ mong tôi đã từng mạnh mẽ thế nào sẽ tiếp tục như thế. Trước nay một mình vẫn ổn vậy bây giờ cũng sẽ không sao cả. Trái tim vẫn có thể tự chữa lành. Nếu không thể vậy cũng không cần gượng ép quan tâm, làm ơn đừng biến tôi thành lí do mang đến những gánh nặng hay muộn phiền.
- 🏠 Home
- Đoản Văn
- Hôm Nay, Cậu Có Thư!
- Chương 10: Chúng ta rồi sẽ hạnh phúc chứ?