Chương 82

Hay là... anh đã quên mất em?

Cố Trường An chưa từng gặp mẹ, trong nhà cũng không có lấy một tấm ảnh nào của bà, ba cũng chưa bao giờ kể, dù cho cậu có muốn tưởng tượng thì cũng không biết phải tưởng tượng từ đâu.

Thế nhưng vào giờ phút này, khi trông thấy người phụ nữ đứng dưới mái hiên, ý nghĩ nảy sinh trong lòng Cố Trường An trở nên cực kỳ mãnh liệt, hai cánh mũi kịch liệt co rút, thái dương vì hàm răng cắn chặt mà hiện lên, hô hấp và nhịp tim đều rối loạn.

Cậu như trở về cái tuổi ngu nga ngu ngơ khi còn bé, chân tay lập tức luống cuống, không biết phải làm thế nào.

Người phụ nữ từ dưới mái hiên đi ra, gương mặt tái nhợt bệnh tật giống cậu lộ dưới ánh chiều tà, giọng bà dịu dàng mềm mại, như một cơn gió thoảng tới: "Trường An, mẹ đây."

Trên mặt Cố Trường An có chất lỏng, cậu tự tay lau đi, phát hiện là nước mắt, bỗng ngây ngẩn cả người.

Chất lỏng chảy ra từ đôi mắt càng lúc càng nhiều, Cố Trường An không lau, mặt toàn nước mắt. Cậu tháo kính xuống, tầm nhìn vẫn mơ hồ, không thấy rõ, như đang nằm mơ.

Mãi đến tận khi rơi vào một cái ôm run rẩy ấm áp, Cố Trường An mới tỉnh táo trở lại. Cậu theo bản năng tránh ra, nhíu mày lại nhìn sang.

Trong mắt người phụ nữ lộ ra bi thương khó nén, bà quay đầu đi lau mắt một chút, sau đó thở dài quay lại dùng ánh mắt hiền từ nhìn con trai của mình.

Cố Trường An không nhìn bà, cúi đầu lấy chìa khoá đi tới cửa, nghe thấy phía sau vang lên giọng nói: "Mẹ đã đến Lan Đàn được hai ngày, không biết chừng nào con trở về nên ở nơi này chờ con, cũng may là đã chờ được."

Tay run một cái, chìa khoá rơi xuống đập vào giày, rõ ràng chỉ là một chiếc chìa khoá chẳng nặng bao nhiêu, lại khiến Cố Trường An đau không gượng dậy nổi, hô hấp cũng có phần khó khăn.

Cậu mắng nhỏ, dùng tay lau lau mặt, mở cửa tiến vào.

Phía sau không có động tĩnh, bước chân Cố Trường An dừng một chút, mấy giây sau có tiếng vang theo vào, cậu mới tiếp tục đi về phía trước.

Huyết thống là một thứ không có cách nào dùng chữ để hình dung, chỉ có thể tự mình cảm nhận, tự mình nhận thức.

Cố Trường An không nghĩ rằng đời này mình còn có thể gặp được mẹ mình, không dám nghĩ, sợ bản thân hi vọng chờ đợi quá nhiều, cuối cùng cũng chỉ có thể chờ đợi được thất vọng, nỗi niềm ấy quá đau đớn.

Lúc này gặp, cậu có cả hàng tá thứ muốn hỏi, đặt ở trong lòng trong đầu rất nhiều năm, cũng chẳng biết đã ở đó từ khi nào, đâm chồi, sinh trưởng cùng với huyết nhục, đào cũng không ra, nhưng cậu lại sững sờ không nói gì, kiềm lại, lựa chọn nghe đối phương nói.

Hoa lan trong viện vừa khéo nở rộ, từng mùi hương được gió thổi đưa tới nhà chính, tiêm nhiễm ấm áp ôn hoà vào bầu không khí kia.

Lâm Lam nhìn con trai, trong giọng nói có ý cười: "Mặt của con giống mẹ."

Cố Trường An không phủ nhận, cậu không giống ba, từ nhỏ đã có người hoài nghi không phải con ông.

Ngoại hình của ba cao to cường tráng, thô lỗ uy mãnh, cậu lại có vẻ bệnh tật, mong manh yếu đuối, Đại Bệnh trông còn giống con ruột ba hơn.

Qua mấy chục năm, con trai trưởng thành, người mẹ xinh đẹp như hoa đã lấm tấm tóc bạc, thêm nếp nhăn, thời gian đã để lại cái gì, mang đi cái gì, tất thảy đều hiện rõ.

Lâm Lam nhìn ra con trai không có ý định mở miệng, bà liền tự mình kể từng chuyện một với cậu, từ đầu đến cuối.

"Hồi mang thai con, Hắc Diệu bị phong ấn dưới lòng đất làm loạn, mẹ và ba con liên thủ chế ngự nó lại nên động thai khí, dẫn đến việc con vừa ra đời đã không còn hơi thở. Mẹ phải dùng đan kết hồn gia truyền để nối dài mạng sống cho con."

Cố Trường An cúi xuống, bàn tay đặt trên đùi hơi động.

Bên trong lời này tiết lộ hai điều. Một, lão già kia tên là Hắc Diệu. Hai, mẹ không phải vì thấy cậu chết mà rời bỏ cậu.

"Đã nhiều năm như vậy, chắc chắn con đã hấp thụ được đan dược kia." Lâm Lam nói, "Nhưng mọi việc đều có mặt xấu mặt tốt, tuy rằng con sống lại, nhưng sức khỏe của con kém hơn người thường, sợ lạnh, mùa đông sẽ rất khó chịu. Hơn nữa còn là bán linh thể Lâm gia, nửa người nửa linh, trong cơ thể con chảy dòng máu của mẹ, kế thừa thể chất ốm yếu của mẹ..."

Tiếng nói ngưng lại, viền mắt Lâm Lam ửng hồng: "Trường An, khổ cho con rồi."

Cố Trường An không đáp lại tầm mắt của bà, nhìn như lạnh lùng, kỳ thực mờ mịt luống cuống, chỉ là bị giấu đi.

Lâm Lam nói lời kinh người: "Sau khi con ra đời chưa được bao lâu, Hắc Diệu lần thứ hai làm loạn. Trong lúc vô tình mẹ đã phát hiện cách tăng mạnh phong ấn."

Cố Trường An bỗng ngẩng đầu.

Lâm Lam như đã ngờ tới cậu sẽ khϊếp sợ: "Cần đến huyết nhục linh thể."

"Mẹ là bán linh thể, ít nhiều cũng có chỗ dùng, cho nên mẹ định dùng mạng của mình để đổi lấy quãng đời bình an của con và ba con. Nhưng chẳng biết sao ba con biết được tâm tư của mẹ, lén lút gửi thư cho Lâm gia để họ chạy đến mang mẹ đi."

Cố Trường An vẫn không nói lời nào như trước, hoá ra là có cách...

Cậu ngửa ra sau một chút dựa vào lưng ghế, ngửa đầu nhìn nóc nhà: "Ba không nói với con, bản chép tay con đọc nát cũng không thấy ghi chép tương quan."

Lâm Lam nhẹ giọng nói: "Thực ra trong bản chép tay có, sau này hẳn là con đã bị ba dùng thuật che mắt, nên con không nhìn thấy."

Đồng tử Cố Trường An co rút, cả người cứng đờ, không nói nên lời.

Đây là kết quả mà cậu không thể ngờ đến.

Lý do đã rõ, ba không muốn cậu ném cái mạng nhỏ này đi, cho nên mới làm như vậy.

"Trường An, ba con đã tính được con và con trai cả Lục gia có duyên trong số mệnh." Lâm Lam có ý riêng, "Là loại duyên phận cả đời cũng không thể cắt đứt."

Theo những câu nói này, tầng sương mù trước mặt Cố Trường An mỏng dần từng chút. Ba chưa bao giờ đề cập với cậu chuyện thêm nhang khói, cậu còn tưởng là bởi vì đại kiếp nạn, hoá ra là vì lý do này, biết được cuối cùng cậu sẽ đi theo con đường làm gay.

Điện thoại trong túi vang lên, dây thần kinh căng ra trong đầu Cố Trường An run lên một cái. Cậu lấy ra liếc nhìn tên người gọi, không muốn tránh đi, ngồi tại chỗ nhận.

Đầu kia là Lập Xuân, gọi đến cũng không có chuyện quan trọng gì, chỉ là tán dóc.

Cố Trường An cơ bản đều nghe Lập Xuân lải nhải, lâu lâu đáp vài lời, dường như cậu đang muốn nói với người mẹ gặp mặt lần đầu này rằng mình vẫn còn một người bạn quen biết đã nhiều năm, thân như người nhà, những tháng ngày trôi không hề cô đơn mà vô cùng tốt đẹp.

Lập Xuân như nghe được chút dị thường, cô bảo bạn trai đừng bóc hạch đào cho mình nữa, tư thái bãi triều nói: "Trường An, có phải bên cậu xảy ra chuyện gì không?"

Cố Trường An nhận ra có tầm mắt đưa tới từ đối diện, cậu trả lời Lập Xuân: "Không có."

Lâm Lam đứng dậy đi vào trong sân.

Cố Trường An lúc này mới dám nhìn thẳng bóng hình của bà: "Lập Xuân, nếu một ngày nào đó ba chị trở về, chị có hận ông ấy không?"

Lập Xuân không chút nghĩ ngợi nói: "Sẽ không, chỉ cần ông ấy còn nhớ chị, nguyện ý trở về."

Cố Trường An nửa ngày mới nói: "Tôi gặp được mẹ tôi rồi."

Đầu kia nhất thời không còn âm thanh.

Một hồi lâu mới truyền đến tiếng khóc kích động của Lập Xuân: "Trường An, cậu thật sự không gạt chị chứ? Cậu thật sự gặp mẹ? Ở đâu? Từ khi nào?"

Cố Trường An cười khẽ, khoé mắt ướŧ áŧ: "Lừa chị làm gì? Bà ấy đang ở chỗ của tôi."

Lập Xuân lẩm bẩm: "Thật tốt."

Nếu như ba cô trở về, cô có nằm mơ cũng cười mà tỉnh.

"Trường An, cậu có thể trách mẹ cậu, nhưng cậu không được quá nặng lời nhé, lời ra khỏi miệng như nước đã đổ đi, không thể thu về." Lập Xuân không yên lòng nói, "Chỉ cho cậu một cách, trước khi cậu nổi nóng muốn nói một câu nào đó, trước tiên hay nghĩ trong đầu 3 giây, 3 giây sau hẵng nhìn lại xem mình có thực sự muốn nói hay không."

Cố Trường An nghĩ thầm, đồ ngốc, lúc nổi nóng, còn ai nhớ được điều này.

Lập Xuân nói cô mua vé máy bay tới Lan Đàn ngày mai: "Trường An, cậu ngàn vạn tuyệt đối không được để mẹ cậu nổi nóng chạy mất nha, chị vẫn chưa được gặp cô đâu, muốn gặp. Cúp nhé, chị đi đặt vé đây."

Nói xong cúp máy ngay.

Thực ra cú điện thoại này tới đúng lúc, giúp Cố Trường An tiêu hoá được sự đả kích to lớn khi mẹ con gặp lại, thêm với những bí ẩn được vạch trần chân tướng. Theo thời gian trôi, cậu đã tỉnh táo hơn rất nhiều.

Giữa lúc Cố Trường An như đứa nhóc sợ hãi bị vứt bỏ, liên tiếp nhìn vào trong viện, chẳng biết nên làm gì tiếp theo, Lâm Lam quay về nhà chính.

"Cái tứ hợp viện này là đứa bé nhà họ Lục kia mua cho con?"

"Vâng."

"Phong cảnh đẹp, không khí trong lành, phong thuỷ cũng tốt, thích hợp làm nhà."

Cố Trường An biết Lục Thành vì mình mà bỏ ra ít nhiều tâm tư, nên cậu chờ hắn trở về, nơi này chính là nhà của bọn họ.

Lâm Lam rất muốn hỏi con trai, liệu trong lòng con có hận mẹ hay không, nhưng bà không dám hỏi, sợ hỏi rồi, đáp án sẽ khiến cho mình đau lòng.

Nếu đã thế, chẳng bằng không hỏi, còn có thể lừa gạt chính mình.

Lâm Lam ngồi trở lại ghế: "Mẹ nghĩ ba con không nói cách tăng mạnh phong ấn cho con, là vì muốn đánh cược. Ông ấy đánh cược rằng con cả Lục gia sẽ thật lòng với con, ngay vào thời khắc đại kiếp nạn của con đến sẽ dùng chính tính mạng của mình để thế chỗ cho con."

Thân thể Cố Trường An chấn động mạnh: "Cái gì?"

"Mẹ đã tra được vài thứ. Ba năm trước sau sự kiện kia, nhà họ Lục biết được ba con khi trước ngàn dặm xa xôi đến tìm họ là để làm gì, có ý định gì, cũng biết ông ấy tính kế tộc trưởng đời tiếp theo của Lục gia, tính kế toàn bộ Lục gia." Lâm Lam nói, "Nếu không phải vì chú tư của Lục Thành, người của Lục gia sớm đã bắt con đền mạng cho Lục Thành."

Cố Trường An mặt không cảm xúc, nhưng nội tâm cậu đã nổi sóng lớn, trong đầu cậu vang ong ong, phát nổ.

Lâm Lam nói: "Người khác sẽ cho rằng ba con ích kỷ, vì con trai mình mà tính kế con trai người khác, nhưng đối với ông ấy mà nói, đó chỉ là nguyện vọng cuối cùng của một người cha."

"Huống hồ Lục Thành còn là tộc trưởng đời tiếp theo của nhà họ Lục, có Dặc Dương hộ thể, còn nắm giữ thủ hộ linh của chính mình, thằng bé độ kiếp thay con thì còn có một chút hi vọng sống, bằng không con..."

Câu kế tiếp Lâm Lam không nói ra, giọng nghẹn ngào, bà cẩn thận suy nghĩ về kết quả sau chuyện đó, cảm thấy mắc nợ đứa bé kia. Nếu như có cơ hội, có thể bù đắp được, sẽ tận lực bù đắp để được Lục gia tha thứ.

Cố Trường An cả một chữ cũng không phát ra được.

Lâm Lam lấy một tấm bản đồ: "Trường An, đây là mẹ dựa theo ký ức mà vẽ, nếu con muốn tìm đứa bé kia thì có thể đi dọc theo con đường này, sẽ tìm được Lục gia."

"Cửa hàng bán bản đồ không có, bởi vì nhà họ Lục đã bày kết giới, con đến đây thì lấy Trục Nguyệt ra," Tay Lâm Lam chỉ một ký hiệu, bà bỗng ngẩng đầu hỏi: "Trường An, Trục Nguyệt của con đâu?"

Cố Trường An ngồi không nhúc nhích, giống như một pho tượng.

Lâm Lam biết cậu cần thời gian để tiếp thu: "Không có Trục Nguyệt cũng không sao. Con tìm tới kết giới của Lục gia rồi dùng máu mình bôi lên, kết giới vừa phát sinh dị động sẽ có người đi ra, đến lúc ấy con tỏ rõ thân phận của mình, sau khi thấy cha của đứa bé kia thì lấy tín vật này ra."

Nói đoạn, bà đặt nửa viên ngọc lên bàn: "Lúc trẻ mẹ từng có một đoạn tình cảm với ông ấy, ông ấy nhìn thấy vật này sẽ niệm tình cũ. Nếu ông ấy oán hận cha con, không niệm tình quá khứ của mẹ và ông ấy, con có thể đến tìm bác cả của đứa bé kia."

"Bác cả của thằng bé từng chịu ân huệ của mẹ, xem như là ân nhân cứu mạng, sẽ giúp con."

Cố Trường An vẫn không có phản ứng.

"Mấy năm nay mẹ đều bị giam ở Lâm gia, bọn họ không muốn mẹ dây dưa với ba con nữa, giờ sức khoẻ mẹ không được, bọn họ mới đồng ý thả mẹ." Lâm Lam sầu não nói, "Ra ngoài rồi, thế sự xoay vần, người xưa chẳng còn."

Bà nói như vậy không phải vì nỗ lực kiếm cớ lấy được lòng thông cảm của con trai, chỉ là thừa dịp này nói hết tất cả.

Bởi vì bà sợ đến lúc muốn nói thì đã chẳng kịp rồi.

Ánh mắt tan rã của Cố Trường An dần có tiêu cự, cậu dời tầm mắt đến người đối diện.

Lâm Lam trấn an cười nói: "Không sao, ai rồi cũng có lúc này, mẹ cũng không phải sẽ đi trong vài ngày nữa, vẫn còn chút thời gian."

Cõi lòng bà đầy mong chờ nhìn con trai mình, trong mắt giấu vài phần cẩn thận từng chút một: "Trường An, nếu con nguyện ý... Mẹ có thể cùng con đến Lục gia một chuyến."

Đôi môi Cố Trường An giật giật, muốn nói cái gì nhưng lại không sắp xếp được, cậu cần thời gian khiến mình tỉnh táo lại.

Mới gặp mặt đã nghe thấy những câu nói kia, ai có thể chịu được?

Theo sự trầm mặc của Lâm Lam, trong nhà chính hoàn toàn yên tĩnh lại.

Cố Trường An đứng lên đi tới cửa, rồi lại lui trở về, hấp tấp đi tới đi lui, lòng rối như tơ vò vo thành một cục, không thể gỡ, khiến cậu khó chịu.

Lâm Lam ho khan vài tiếng, trong miệng nổi lên chút tanh ngọt, bà nuốt xuống: "Đứa bé kia đã thức tỉnh hai tháng trước."

Người Cố Trường An đột nhiên khựng lại.

Lâm Lam lấy hơi: "Là tin tức đáng tin, hẳn sẽ không sai."

Sắc mặt Cố Trường An bất ngờ thay đổi, nếu hai tháng trước đã tỉnh rồi, vậy tại sao không tới tìm em? Trong nhà không cho, bị nhốt rồi, không ra được? Hay là... anh đã quên mất em?

Không thể nào, Cố Trường An theo bản năng phản bác.

"Nếu như mẹ đoán không sai, trong gần ba năm kia, Hắc Diệu vẫn luôn ở trong thần hồn của thằng bé, nỗ lực nuốt chửng đối phương vào trong, nhưng nó đã thua."

Lâm Lam đè ấn đường, lo lắng nhìn con trai, "Đứa bé kia cắn nuốt Hắc Diệu tất sẽ có ảnh hưởng, bất kể là tính tình hay là ký ức, rốt cuộc sẽ ảnh hưởng bao nhiêu cũng khó nói. Trường An, con phải chuẩn bị tâm lý."

Sau khi nhận được tin tức, Lâm Lam nhiều lần suy nghĩ, vẫn là quyết định nói cho con trai, những thứ này không che giấu nổi, sớm muộn gì cậu cũng sẽ biết.

So với việc nghe từ người khác, chẳng bằng chính mồm bà nói, như vậy ít nhất từng chữ đều là sự thật, sẽ không có người mưu đồ gây rối, lẫn thứ giả vào.

Cố Trường An biết tất cả những điều bà nói đều là thật

Bởi vì từ lúc bà tiến vào đến giờ, bà chưa hề nói một câu kinh hoảng nào.

Biểu tình Cố Trường An khó coi đến đỉnh điểm, Lục Thành thật sự không phải quên mất cậu chứ? Nếu như đúng là vậy, cậu không biết mình sẽ làm ra chuyện gì, hoặc có thể sẽ không làm bất cứ chuyện gì.

Rốt cuộc là như nào, phải thấy người thì mới biết, vấn đề là bao giờ mới có thể nhìn thấy.

Thời khắc này, như có thứ gì rút sạch toàn bộ khí lực trên người Cố Trường An, cậu dựa lưng vào ghế nhìn hư không, dù hô hấp cũng lao lực.