Một tiểu phiên ngoại siêu nhỏ
Trên mạng có nói trước và sau khi kết hôn sẽ có thay đổi rất lớn, bất luận là mình hay đối phương.
Cố Trường An vừa mong đợi vừa thấp thỏm.
Không ngờ rằng cậu và Lục Thành đi theo quy trình thông thường, đường hoàng nghiêm túc mang giấy kết hôn từ nước ngoài trở về, giống như không có gì thay đổi, nên làm gì thì làm nấy, tất thảy đều như cũ.
Không đúng, vẫn có chứ, giờ đây bảo bối của Lục Thành đã có thêm một cái giấy chứng nhận.
Một hôm nọ vào ban đêm, Cố Trường An mắc tiểu đến tỉnh dậy, phát hiện bên cạnh không có ai, cậu mò điều khiển từ xa mở đèn giường, đi xuống kéo lê dép lê ra ban công, vẫn không thấy.
"Lục Thành? Lục Thành?"
Cố Trường An gọi vài tiếng như gọi chó, trong thư phòng truyền ra tiếng đáp lại, cậu đi vào nhìn, người đàn ông đang ngồi sau bàn học, hai tay cầm tờ giấy chứng nhận, dáng vẻ vẫn còn sợ hãi.
"...Mộng du?"
"Mộng du còn có thể trả lời em?"
Miệng Cố Trường An giật giật, vậy là gặp ác mộng rồi.
Trời tháng mười, có cảm giác hơi mát lạnh trong đêm, Cố Trường An đóng hết cửa sổ lại, đi đến bên người đàn ông hỏi hắn mơ thấy gì.
Lục Thành bày ra sắc mặt một lời khó nói.
Cố Trường An hứng thú, cậu dựa vào bàn học, hơi cong eo ôm lấy đầu người đàn ông xoa xoa: "Nói đi, kể em nghe chút xem anh mơ thấy gì mà biến thành như này."
Lục Thành hỏi: "Biến thành gì?"
Cố Trường An dùng lời nói giải thích dáng vẻ này của hắn: "Cảm ơn trời cảm tạ đất, may mà chỉ là giấc mộng, nếu không con sẽ khóc mất."
Lục Thành: "..."
Thở ra một hơi, Lục Thành kể giấc mộng của hắn cho Cố Trường An.
Trong mộng Lục Thành xử lý xong công việc ở bên ngoài trở về, vừa vào nhà đã thấy một đôi giày đặt ở huyền quan, không phải giày của bọn họ mà là một đôi giày nam. Hắn còn chưa kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra thì đã thấy một người đàn ông bước ra từ phòng ngủ, mặc đồ của hắn.
Lục Thành phát điên trong chớp mắt, trực tiếp đánh chết người đó, sau đấy nhốt Cố Trường An trong nhà, nhốt tận mấy năm trời, bản thân không làm một việc gì, một ngày hai mươi tiếng chỉ nhìn chằm chằm đối phương, lúc ngủ còn nắm chặt xích sắt trói đối phương.
Cố Trường An bị giày vò đến chết, Lục Thành cũng tự sát.
Tỉnh mộng, Lục Thành sợ đến mức mồ hôi lạnh chảy ướt sũng cả người, cái ác mộng chó má này hắn cả đời cũng không muốn mơ lại lần hai, tương tự cũng không.
Sau khi nghe xong, Cố Trường An thẳng lưng rời khỏi thư phòng.
Lục Thành có dự cảm xấu, hắn theo bản năng nhanh bước đuổi theo.
Cố Trường An ném gối vào người đàn ông: "Ra phòng khách ngủ."
Lục Thành oan ức: "Sao lại giận?"
Cố Trường An khoanh tay cười lạnh: "Ngày nghĩ đêm mơ, hoá ra hôm nào anh cũng lo em đi tìm người khác sau lưng anh?"
"Sao có thể, chỉ là một giấc mơ thôi mà." Lục Thành dỗ dành, "Đừng nên cãi vã."
Có dỗ cũng vô ích, mặt Cố Trường An giăng kín mây đen: "Ra phòng khách, đừng để em nhắc đến lần thứ ba."
Lục Thành không thể đi, nếu mà đi thật, đêm nay chết chắc.
Hắn ném gối lên giường, ôm lấy thanh niên không chịu buông tay: "Trước khi ngủ anh đã đọc manga, bị nội dung bên trong ảnh hưởng cho nên mới có giấc mơ ấy. Cái loại manga ảnh hưởng đến sức khoẻ thể chất và tinh thần như này anh thề với em sau này anh không bao giờ xem nữa."
Cố Trường An xem thường nói: "Giờ anh quăng nồi lên đầu tác giả không thấy ngượng hả?"
Lục Thành hiển nhiên rất không biết xấu hổ: "Đó là sự thật."
Cố Trường An càng tránh thoát thì càng bị ôm chặt hơn, cậu tức giận nói: "Anh từ sáng đã rời nhà nguyên một ngày, em cũng không có nghi ngờ anh, điều tra anh, xưa nay đều hoàn toàn tin tưởng anh. Anh thì sao? Anh đối với em thì sao? Nằm mơ thấy em nɠɵạı ŧìиɦ, còn gϊếŧ người, giỏi ghê ha."
Lòng Lục Thành nói, thực ra anh còn hy vọng em điều tra anh, mỗi lần anh rời nhà làm việc, em điện thoại không gọi, tin nhắn không gửi, có phải tim em đã quá lớn rồi không? Không lo anh bị người ta câu đi?
Cố Trường An nhìn ra suy nghĩ trong lòng hắn: "Muốn chạy theo người ta thì cứ chạy đi, em đi tìm người khác."
Lục Thành nheo mắt lại: "Em muốn biến giấc mộng của anh thành hiện thực?"
Cố Trường An cho người đàn ông một cái liếc mắt: "Em cảm thấy đầu óc anh có vấn đề."
"Còn không chịu nói thật đúng không? Vậy cả một tuần đừng có đυ.ng vào em."
Cả một tuần? Sắc mặt Lục Thành đen kịt, vậy chẳng bằng một quyền đánh ngất anh, để anh hôn mê bảy ngày. Hắn day day huyệt thái dương, nửa ngày mới thấp giọng nói: "Trường An, có phải bình thường đều là anh làm em, em có muốn thử xem bản thân mình làm là cảm giác thế nào không?"
Cố Trường An sững sờ: "Hóa ra anh sợ em hiếu kỳ, lại không tiện nói cho anh, muốn ra ngoài tìm người khác thử nghiệm?"
Thấy người đàn ông không phản bác, mặt Cố Trường An u ám đến mức không sao nhìn nổi: "Ra phòng khách!"
Lục Thành sờ mó người cậu trước khi cậu kịp ra tay.
Khí lạnh trên người Cố Trường An dần dần biến mất, Lục Thành nhận ra điều đó, hắn thở một hơi, ổn rồi.
Đường đường là tộc trưởng của cả một cái gia tộc lớn, ở bên ngoài có thể chỉ tay ra lệnh, không ai dám không theo, về nhà mà dám bật chính là muốn chết.
Một lát sau, Lục Thành tiếp tục chủ đề trước đó: "Em chưa từng nghĩ tới dù chỉ một lần sao?"
Nhưng thật ra hồi sáng chú tư và hắn hàn huyên hai mươi ba mươi phút, đề cập qua chuyện này, hắn mới ý thức được vấn đề, không biết vợ mình muốn thế nào, liệu trong lòng có thoải mái hay không, bởi căng thẳng lo lắng nên mới gặp ác mộng.
"Nghĩ tới, cũng cân nhắc qua. Thế nhưng," Cố Trường An nói, "Quá mệt mỏi."
"Em sợ giữa chừng mình chết mất."
"..."
______________
Góc lải nhải của editor:
Không thể theo kịp mạch não của lão đại mà =))