Chương 29

BL là cái gì

Sau kia Cố Trường An đuổi Vương Đại Phú về, cậu nhất thời hưng khởi lên mạng tìm một quyển tiểu thuyết xem, một bộ thăng cấp, nhân vật chính là một tên phế vật, liên tiếp tự vả mặt mình. Cậu vừa đọc vài trang đã đau mắt, chữ quá nhỏ, đọc hao sức.

Lập Xuân trước đây từng nhắc đến một web truyện tranh, tên là cái gì Kabu, đúng hơn là Buka. Cậu phát hiện manga đọc thoải mái hơn so với tiểu thuyết, văn hay tranh đẹp.

Buổi trưa lúc ăn cơm, Cố Trường An một bên lướt điện thoại di động, một bên đọc manga say sưa ngon lành.

Ngô Đại Bệnh lo Cố Trường An chọt cái đũa vào mũi luôn. Lục Thành không lo cái đó, còn chưa đến mức ngu như vậy, hỏi cậu: "Đọc gì thế?"

Cố Trường An mí mắt không nhấc: "Manga."

Lục Thành nuốt đồ ăn xuống: "Cái gì manga?"

Cố Trường An lùa một miếng cơm, nói ngọng nghịu: "Đọc hay manga."

Lục Thành: "..."

Ngô Đại Bệnh thấy không khí trên bàn không đúng liền nhanh chóng đổi chủ đề: "Lục tiên sinh, ăn nhiều lươn một chút."

Lục Thành cản cậu gắp cho mình: "Tôi không thích vị hẹ."

"Vậy lần sau thay bằng cái khác." Ngô Đại Bệnh nghiêm túc dò hỏi, "Lục tiên sinh không có đề nghị gì sao?"

Lục Thành cố hết sức dùng đũa gắp miếng lươn nhỏ vào miệng. Hắn cau mày: "Tỏi băm và gừng phi vẫn chưa đủ thơm, trước tiên cần phải xào qua dầu nóng một lúc."

"Được, tôi sẽ nhớ kỹ."

Trong đôi mắt đen nhánh của Ngô Đại Bệnh tất cả đều là chờ mong, như học sinh tiểu học đang chờ thầy giáo giảng bài cho mình.

Lục Thành ung dung nghiền ngẫm: "Vẫn chưa khống chế tốt lửa, con lươn xào quá chín, nhai lên ăn không được, hương vị tươi ngon cũng chưa hề xuất hiện."

Ngô Đại Bệnh sùng bái nói: "Lục tiên sinh thật là lợi hại."

Cố Trường An ở đối diện chậm rãi ung dung tiếp một câu: "Đúng vậy nha, lợi hại ghê, lợi hại chỉ biết có ăn thôi."

Mặt Lục Thành giật giật.

Cố Trường An đọc xong chap mới nhất. Cậu thoát ra về trang chủ tìm bộ khác thì thấy có một cái bìa truyện rất dễ làm người ta để ý. Trên hình là hai người đàn ông, người cao bóp lấy cổ người thấp, hôn lên vết bầm tím nơi khóe môi.

Không biết chập mạch chỗ nào mà ngón tay Cố Trường An lại bấm vào.

Trang đầu tiên vẫn là hai người kia, người cao đứng, người thấp mặc đồ rộng ngồi xổm trước mặt hắn, như con chó của hắn.

Cay mắt.

"Có chút thú vị."

Giọng nói bên tai đột nhiên xuất hiện, kèm theo hơi thở ấm áp, phần da bị phả vào của Cố Trường An lập tức nổi da gà. Cậu ném điện thoại lên bàn, kéo dài khoảng cách với người đàn ông.

Lục Thành chẳng biết đã lại đây từ khi nào. Hắn cầm điện thoại lên lướt lướt xuống, trên mặt không có bất kỳ chán ghét hay bài xích, thấp thoáng còn có loại phấn khởi như tìm ra vùng đất mới.

Cố Trường An chịu không nổi bưng bát qua chỗ Ngô Đại Bệnh.

Ngô Đại Bệnh thấy Lục Thành nói ra hai chữ cái, cậu không rõ hỏi: "BL? Đó là cái gì?"

Cố Trường An đường hoàng trang nghiêm nói hưu nói vượn: "Là chữ viết tắt bính âm của bộ lạc, BL, BuLuo, bộ lạc."

Ngô Đại Bệnh tin.

Lục Thành không khỏi nhướng mắt lên hứng thú nhìn thanh niên.

Cố Trường An ngoài miệng không hề nói gì, đôi mắt sau thấu kính híp híp uy hϊếp, anh dám làm hư nó thử xem.

"BL thực ra là..."

Lục Thành còn chưa nói xong, miệng đã bị một cục bò viên chặn lại. Hắn không chút hoang mang dùng đầu lưỡi cuốn vào miệng, cười như không cười nhìn thanh niên: "Trường An đút tôi ăn ư."

Cố Trường An ha ha, tự ăn đi.

Ngô Đại Bệnh hiếu kỳ nhìn Trường An, sau đó lại nhìn Lục Thành, quan hệ của bọn họ trông vô cùng kỳ quái, có lúc tốt, có lúc không.

.

Đến chạng vạng, tuyết lại bắt đầu rơi suốt cả đêm

Sáng hôm sau, nóc nhà, trong viện, ngoài cửa của các hộ gia đình đều bị bao trùm bởi một lớp trắng bạc, mới đi một bước đã có thể nhấn chìm đến hai phần ba cẳng chân.

Năm nay tiết trời đặc biệt quỷ dị, ban đầu mọi người còn nói chuyện say sưa, bàn luận xem có phải tận thế sắp đến không.

Sau đó dần dần tập mãi thành quen, lạnh thì mặc thêm quần áo. Mới vừa vào cuối mùa thu, mọi người đã lục áo khoác to từ dưới hòm ra, bắt đầu thích ứng với thế giới bất chợt trở nên lạnh giá.

Người lớn thấy phiền, thoáng cái tuyết sẽ đóng băng, không tiện ra ngoài làm việc.

Trẻ con thì không có phiền não, trong đầu bọn chúng toàn là ném tuyết, đắp người tuyết. Mặt đứa nhóc nào cũng vì đông cứng mà đỏ ửng, nhưng vẫn không cảm thấy lạnh, khắp người đều là nhiệt huyết, lang thang bên ngoài không muốn về nhà.

Thời tiết mới hơi xấu đi một chút mà trường học đã cho nghỉ, thật tốt quá đi, nằm mơ cũng có thể cười tỉnh.

Mấy hôm nay liên tục có bão tuyết, trường tiểu học XX nghỉ ba ngày.

Ở đường Đồng Nam Lâm, có tiếng khóc rống truyền đến từ một gia đình. Bé gái muốn chồng người tuyết nhưng ba mẹ không cho, cô bé nhất quyết không chịu bỏ qua.

Bé gái chạy ra khỏi nhà, mặc áo bông màu đỏ đứng xa xa nhìn đốt pháo, đặc biệt vui mừng, trên chân cô bé là một đôi giày mới, chạy hò reo suốt dọc đường.

Bên này có một tập tục, không thể chồng người tuyết trước cửa lớn, không may mắn, bình thường đều chồng sau nhà, hoặc ven đường, cố hết sức không làm ở đối diện cửa chính nhà ai.

Bé gái chạy nhanh vào trong đống tuyết nô đùa, nhìn thấy người tuyết sẽ cầm cành cây trong tay quơ mấy cái, còn có thể đùa dai đẩy ngã, dùng chân đạp lên đầu người tuyết.

Lúc cô bé đẩy một con người tuyết trong số đó đi, bé đẩy mãi không ngã, liền lùi lại thật xa, rồi dùng đôi chân ngắn xông lên, hai tay nhỏ nhắn đỏ vì lạnh hướng người tuyết đẩy mạnh về phía trước.

Người tuyết lung lay, phần tuyết ở trên bị chấn động rơi xuống.

Bé gái không thèm nhìn, tùy ý giơ chân đá bay đầu người tuyết, vô cùng phấn khởi nhảy nhót đi tìm một con người tuyết khác để đẩy.

Không lâu sau, một người trung niên đi ngang qua, phát hiện đầu người tuyết bị đẩy ngã, bao gồm cả cái tối qua ông cùng gia đình đắp. Ông bất đắc dĩ lắc đầu một cái, nhất định là đứa nhóc nào làm, quá nghịch ngợm rồi.

Người trung niên tiện tay nhặt cái đầu đặt lại vào người tuyết, nhận được vài tin nhắn wechat do bạn bè gửi, lúc đi không để ý, chân đạp phải thứ gì đó cưng cứng, thiếu chút nữa ngã sấp xuống.

Cúi đầu nhìn thì mới nhận ra là cái đầu người tuyết.

Tầm mắt người trung niên bỗng đọng lại giữa không trung, cái đầu này...

Trong lòng ông có cảm giác sợ hãi, theo bản năng khom lưng ngồi xổm xuống nhìn sát vào một chút, bị doạ đến mức trực tiếp ném điện thoại xuống đất.

Bên trong lớp tuyết dày đặc có một cái đầu người.

Cục công án đến tiếp nhận vụ án, Quý Thanh dùng tốc độ nhanh nhất mang cả đội lại đây, kéo dây cảnh giới, thăm dò hiện trường.

Người chết là một bà lão, thi thể đông thành người tuyết, đầu vì ngoại lực mà tách khỏi thân thể.

Hai ngày sau tổ chức cuộc họp bàn về vụ án. Trên màn ảnh rộng hiện ra từng bức ảnh phóng to hiện trường vụ án cùng với khuôn mặt đặc tả của nạn nhân. Báo cáo khám nghiệm đã sớm rơi vào tay Quý Thanh, hiện trường bị phá hỏng, không có bất cứ giá trị nào.

Vụ án này nhìn như nạn nhân chỉ tử vong ngoài ý muốn, cô lại cảm thấy kỳ lạ chỗ nào nhưng không biết ở đâu.

Các thành viên trong đội phân tích kết quả điều tra vụ án trước mắt.

Vương Minh Minh mở miệng trước: "Con cái nạn nhân từng người đều đã lập gia đình, chồng nạn nhân đã chết, chỉ còn một mình nạn nhân sống trong nhà, cách nhà con bà ấy một khoảng. Căn cứ theo phản ứng của hàng xóm, gần đây con cái của bà cũng không xuất hiện qua. Nói cách khác..."

Một thành viên khác tiếp lời: "Nói cách khác, trên người nạn nhân không có thương tích do vật gây nên, trong dịch dạ dày cũng không kiểm tra ra thành phần thuốc, chính là cái chết ngoài ý muốn. Bà ấy đã lớn tuổi, đi đứng bất tiện, ra ngoài đi dạo rồi kết quả bị đông chết ở bên ngoài, bên cạnh cũng không có ai chăm sóc, hàng xóm cũng không biết bà chưa về nhà."

Vương Minh Minh xoay bút: "Một đợt lạnh đến rồi, thời sự nói đêm xảy ra án mạng, từ lúc mười hai giờ đến ba giờ nhiệt độ thấp nhất trong lịch sử. Nếu một người mà mặc loại áo bông thông thường ngồi ở bên ngoài, vẫn luôn bất động ngồi đến tận bình minh, không những thân thể đông cứng lại mà da thịt đều sẽ giòn đi."

Cô thực tập sinh Lưu Duyệt nuốt nước bọt ừng ực: "Nói như vậy thì vụ án này chính là ngoài ý muốn."

"Tôi cũng cảm thấy tính khả thi của việc ngoài ý muốn rất cao. Tuổi tác nạn nhân lớn đến vậy, không thể theo người gây thù chuốc oán được. Nói không ngoa chứ, cả trộm cũng không muốn ra ngoài, sẽ đông thành chó chết."

"..."

Quý Thanh ấn ấn huyệt thái dương, từ bên ngoài nhìn vào, loại trừ khả năng bị sát hại thì cô vẫn cảm thấy có gì đó kỳ lạ, loại trực giác này là dựa vào kinh nghiệm phá án tích luỹ từ nhiều năm luyện ra.

Bà cụ chỉ là lớn tuổi, thường thức cơ bản không thể nào không biết. Đêm đó nhiệt độ thấp như vậy, bà đi ra ngoài làm gì? Hay là nói, có lý do gì mà nhất định phải ra ngoài?

Quý Thanh nâng tách trà lên uống một ngụm trà đặc: "Mấy người sắp xếp kiểm tra từng nhà, xem trong khoảng thời gian nạn nhân bị hại có ai có thời gian gây án, sau đó liên hệ với quan hệ xã hội của họ xem có thể tra ra đầu mối gì không."

"Nhưng nếu vẫn không tìm thấy manh mối đâu thì sao Quý đội?"

"Vậy thì mở rộng phạm vi điều tra."

Quý Thanh lấy điện thoại ra lướt lướt, ánh mắt dừng lại trên một dãy số: "Cứ vậy đi, tôi đi gặp một người, có chuyện gì thì báo tôi."

Cô vừa đi, các cảnh viên trong phòng họp liền châu đầu ghé tai.

"Quý đội vẫn nghi ngờ là bị gϊếŧ? Chẳng có lý do gì hết."

"Quý đội chính là lý do."

"Chị ấy cũng không có ở đây, cậu ở chỗ này nịnh bợ thì cũng không kiếm được chút lợi lộc nào đâu."

"Cút đi!"

"Mà nói này, Quý đội đi tìm ai thế? Có ai biết không?"

Vương Minh Minh nhìn các đồng nghiệp bằng ánh mắt cao thâm khó dò: "Lòng phụ nữ như mò kim đáy biển, đặc biệt là kiểu phụ nữ như Quý đội, sau này nhìn mặt là biết."

"Nếu là người Quý đội tìm, đó nhất định sẽ là cao nhân thần bí."

.

Bên ngoài quá lạnh, nhiệt độ thấp đến mức khiến người mất hết cả niềm tin. Cố Trường An đầu cũng không muốn thò ra, cậu gọi Lục Thành và Ngô Đại Bệnh vào chơi đánh bài. Ý định ban đầu là muốn liên thủ cùng Ngô Đại Bệnh, làm cho Lục Thành thua sạch, kết quả...

Lý tưởng quá tươi đẹp sẽ khiến người ta muốn cười, hiện thực tàn khốc lại làm cho người ta muốn khóc cũng không được.

Lục Thành nói mình sẽ không chơi, hỏi đi hỏi lại, thoạt nhìn là thật sự sẽ không. Nửa giờ sau, số tiền hắn thua một phần không thiếu thắng trở về, trước mặt chất đầy một xấp tiền giấy.

Ngô Đại Bệnh thua chút tiền lẻ vào trận cuối cùng. Cậu mím đôi môi dày nhìn Cố Trường An, dáng vẻ oan ức "Em thật sự đã cố gắng hết sức".

Cố Trường An châm điếu thuốc trầm tĩnh lại.

Ngay lúc này, đội trưởng Quý Quý Thanh không mời mà đến.

Ngô Đại Bệnh cùng đa số các bé trai đều giống nhau, từ nhỏ đã có mơ ước làm quân nhân, cảnh sát. Cậu có chút câu nệ pha trà, tư thái cung kính nói chào đội trưởng Quý.

Cố Trường An không mơ mộng này kia, cậu chỉ muốn làm một con cá muối*.

*Cá muối: Chỉ những người không có ước mơ hoài bão, không muốn động đậy, chỉ muốn nằm yên như cái xác chết/con cá muối.

Quý Thanh nâng ly uống trà, một bộ tư thái không có việc thì không đến chùa Tam Bảo*.

*Không có việc thì không đến gõ cửa.

Cố Trường An gảy tàn thuốc vào gạt tàn, mặt mỉm cười hỏi: "Quý đội tìm tôi có việc?"

Quý Thanh nói: "Cũng sắp hết năm rồi."

Cố Trường An nhướng mày, phần mở màn này nghe như chuẩn bị lải nhải về việc nhà, càng bình thường, lại càng để lộ ra mức độ quan trọng của sự việc.

Quý Thanh nhìn quanh phòng khách, vẫn là cái giọng điệu kia: "Cửa tiệm nhà cậu lúc thường không bao giờ mở, chắc chắn cậu quanh năm suốt tháng cũng chẳng kiếm được bao nhiêu thu nhập."

Cô đặt tầm mắt lên mặt thanh niên, nhìn vào mắt cậu nghiên cứu: "Sống bằng tiền dành dụm không phải kế hoạch lâu dài."

Cố Trường An vẫn nở nụ cười người vật vô hại như cũ: "Quý đội, tôi không thích quanh co lòng vòng."

Quý Thanh thổi lá trà đang trôi trên chén, hơi ấm chậm rãi đi ra: "Hẳn cậu đã nghe về vụ án người tuyết hai ngày trước rồi nhỉ?"

"Chưa." Cố Trường An thở ra một vòng khói, "Trời lạnh, đấu ngón tay cứng, không dùng được điện thoại di dộng."

Khoé mắt bên trái của Quý Thanh giật một cái, khiến cho vết sẹo kia càng thêm rõ ràng, làm vẻ nhu hòa trên mặt cô yếu đi sạch sẽ, hừng hực khí khái anh hùng.

Điện thoại không dùng được, vụ kia làm sao nhắc đến đây?

"Vụ án đó khiến tôi cảm thấy có vấn đề, nhưng trước mắt vẫn chưa tìm được manh mối có tính đột phá, không có cách nào khoá chặt kẻ tình nghi, tôi và người của tôi đều..."

Cố Trường An cười cắt ngang: "Quý đội, chị ở chỗ tôi nói về tiến triển vụ án cũng không thích hợp lắm đâu? Tôi chỉ là một người dân bình thường."

Quý Thanh tiếp tục nói lời của mình: "Nếu vụ này phá được, tôi sẽ cho cậu một khoản tiền thưởng đáng kể. Thêm vào đó, tôi sẽ bàn giao với bên cục để họ không điều tra cậu, không phá hỏng cuộc sống của cậu."

Ý cười bên môi Cố Trường An bất biến, đại đội trưởng Quý, chị đã tra từ lâu, hơn nữa không chỉ một lần, chỉ là không tra được thôi.

Quý Thanh mặt không biến sắc: "Tôi chỉ muốn hỏi cậu về phương hướng phá án. Cậu muốn làm gì cũng được, chỉ cần cậu cung cấp cho tôi manh mối có giá trị, phía bên tôi sẽ căn cứ vào mà phán đoán ra phương hướng thăm dò. Chuyện sau đó sẽ không liên quan đến cậu, chúng tôi sẽ triển khai điều tra."

Cố Trường An niết ngón tay, nghe thì cũng không đến mức phiền, chỉ là cung cấp manh mối, không cần tra án. Mí mắt cậu buông xuống trầm tư. Vạch trần lời nói dối lớn vô cùng lao lực, trong lúc ấy không để ý được việc làm ăn của cửa tiệm, mà củi gạo dầu muối đều cần phải dùng tiền.

Huống hồ...

Cố Trường An nghĩ thầm, chờ cậu xuống địa phủ gặp ba, Ngô Đại Bệnh chỉ còn lại một mình trên thế gian này. Đầu óc ngờ nghệch, còn đơn thuần, ngay thẳng đến thế. Nếu không biết cách xoay xở thì ít ra trong túi có chút tiền cũng có thể sống thoải mái hơn.

Đại Bệnh vẫn còn muốn ra đi, ngắm nhìn phồn hoa thế giới bên ngoài, coi như dựa vào số tiền cậu tích góp được đến năm nào tháng nào thì cũng không được là bao.

Sau khi cân nhắc, kiếm chút bổng lộc là lựa chọn không tồi.

Cố Trường An chỉ hơi trầm ngâm: "Có hai điều kiện."

"Một, tôi sẽ không chạy đông chạy tây cùng mấy người, mấy người cũng không được chỉ tay năm ngón với tôi, tôi dựa theo suy nghĩ của chính mình mà làm. Hai, tôi tự sắp xếp thời gian của mình, tôi hi vọng các người sẽ không can thiệp, tôi cũng phải bận rộn chuyện của mình, không muốn bị quấy rầy."

Quý Thanh sảng khoái đáp ứng: "Không thành vấn đề."

Hai mảnh môi nhạt màu của Cố Trường An chẹp một cái, người phụ nữ này cũng không do dự chút nào, xem ra mưu đồ đã lâu.

Lúc Quý Thanh rời đi gặp được Lục Thành, bước chân của cô rõ ràng dừng lại, thậm chí còn chăm chú nhìn thêm.

Cố Trường An dập tàn thuốc: "Chị ấy có ý với anh."

"Tôi thì lại thấy cô ấy có ý với cậu hơn." Lục Thành đứng ở thùng rác lột quả hồng ra ăn, "Tìm cậu làm gì? Cậu dính vào vụ án nào à?"

Cố Trường An ngắm nghía bật lửa, cong cong cười lên: "Làm sao có khả năng, tôi là công dân lương thiện."

Công dân lương thiện? Lục Thành xì khẽ, cũng coi trọng bản thân lắm.

Cố Trường An lấy vải nhung lau thấu kính, nói ngắn gọn sự việc.

Lục Thành ngẩng đầu liếc mắt một cái với thanh niên, giống như cũng không ngờ rằng cậu sẽ chia sẻ với mình: "Giá cả bàn xong xuôi rồi?"

"Không đàm luận." Cố Trường An nhún vai, "Tôi không biết giá thị trường, vạn nhất nói thiếu thì người thiệt thòi là tôi. Tôi để chị ấy tự định giá. Nếu như không thể khiến tôi thoả mãn thì sẽ không bao giờ có lần hợp tác tiếp theo. Chị ấy là người thông minh, chắc chắn hiểu được."

Lục Thành chậc lưỡi, đúng là vật nhỏ xảo quyệt.

Cố Trường An đến gần: "Lục Thành, quả hồng trong tay anh đâu ra đó?"

Lục Thành không trả lời mà hỏi lại: "Làm sao, muốn ăn à?"

Cố Trường An viết đáp án trên mặt.

Lục Thành cười ôn hoà: "Tự leo lên cây hái đi."

Hắn thiện ý nhắc nhở: "Lúc trèo nhớ cẩn thận một chút, nếu mà té xuống, cậu sẽ đau đến mức gọi mẹ."

"..."

Cố Trường An lườm một cái, bọn họ ngoài trừ tính cách có chút tương tự, còn có một điểm giống nhau, đó là đều thích ăn, chỉ có thể ăn.

Cùng ngày Quý Thanh đề ra Cố Trường An với giám đốc, còn thông báo với cấp dưới.

Cục công an chờ Cố Trường An tung ra đại chiêu, kết quả cậu chỉ bảo Quý Thanh tìm hồ nước gần nơi nạn nhân sinh sống, sau đó liền nhấc theo dụng cụ đi câu cá.

Ngoài ra không còn làm gì nữa.

Cố Trường An ngồi trên ghế bên bàn nhỏ ở bờ đê, cất máy sưởi trong l*иg ngực, mặc trên người là áo khoác phòng lạnh hỏi từ Quý Thanh, còn đeo bao tay khẩu trang và mũ lông, nhìn từ xa trông như một con gấu.

Quý Thanh làm xong việc lại đây, hỏi cùng một vấn đề giống mấy lần trước: "Hôm nay có tiến triển rồi sao?"

Giọng Cố Trường An từ khẩu trang truyền tới: "Có."

Quý Thanh vội hỏi: "Tiến triển gì?"

Cố Trường An thoải mái bắt chéo hai chân: "Ngày hôm qua câu được con lớn nhất cũng chỉ chừng hai lạng, tất cả đều nhỏ. Hôm nay cuối cùng cũng được hơn nửa cân cá thu."

Quý Thanh: "...Vất vả rồi."

"Cũng không vất vả lắm." Cố Trường An đẩy kính, "Chỉ là cái đệm dưới mông không đủ dày, cũng không đủ mềm mại."

Quý Thanh hiểu ý nói: "Để tôi kêu người thay cho cậu cái mới."

Cố Trường An kéo khẩu trang xuống lộ ra khuôn mặt tươi cười: "Vậy thì cảm ơn Quý đội."

Quý Thanh đợi một lát rồi đi, còn có việc phải bận bịu, vụ án trong tay nhiều, cái này chưa xong đã có cái mới, bận sứt đầu mẻ trán.

Cố Trường An bỏ cái chân đang gác xuống đứng lên vận động một chút, sau đó cậu lại ngồi xuống, nhét tai nghe vào nghe tiểu thuyết. Vị dưới lòng đất kia tạm thời sẽ không làm ầm ĩ, có thể rảnh rỗi nhàn hạ.

Quý Thanh trở về cục, không lâu sau cả đám đội viên đều tìm đến cô, như bị táo bón đứng quầy rầy trong phòng làm việc.

"Có việc thì nói, không có việc gì thì tránh ra, đừng chắn trước mặt tôi."

Các cảnh viên không hẹn mà cùng lùi về sau một bước, vỗ một cái vào Vương Minh Minh phản ứng chậm vẫn còn đứng nguyên tại chỗ, trông đặc biệt nổi bật. Trên mặt anh toàn là đm.

Quý Thanh điểm danh: "Minh Minh, cậu nói đi."

Vương Minh Minh sờ mũi: "Quý đội, vụ án này không có chút tiến triển gì cả. Chị mời người kia đến giúp đỡ, các anh em cũng không có ý kiến gì, nhưng liệu có thể cho cậu ta nghỉ hai ngày được không?"

Ánh mắt Quý Thanh dò hỏi.

Vương Minh Minh không lên tiếng, ánh mắt anh ra hiệu cho những người khác nói, những người khác mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim.

Mẹ, đều chờ tôi! Vương Minh Minh thở dài: "Trách mồm mép của mấy anh em, nói dung mạo cậu ta so với con gái còn đẹp hơn, sau đó chúng em suy nghĩ một chút, cảm thấy thực sự có chút nói quá, cần cân nhắc đến việc giữ tôn nghiêm đàn ông cho cậu ta."

Nói xong, Vương Minh Minh liền cắn răng: "Nhưng Quý đội có biết không? Cái người u ám kia không biết làm sao quen được với nhà ăn, mỗi ngày đều đến đưa cá. Minh Minh bọn em tra ra được mỗi lần cậu ta câu cá hầu như đều sẽ ném trở lại nước. Cậu ta căn bản lần này chính là..."

Quý Thanh lạnh lùng nói: "Không phải tôi không cho các người điều tra sao?"

Vương Minh Minh lập tức nhận sai: "Xin lỗi, Quý đội, chúng em không quản được lòng hiếu kỳ của mình, nhưng đây không phải trọng điểm, trọng điểm là cá thật sự..."

Quý Thanh xua tay ngăn cản anh nói tiếp: "Thịt cá rất giàu chất đạm, nếu ăn thường xuyên sẽ giúp não không bị thoái hóa, rất nhiều điểm tốt, tôi sẽ không chỉ ra từng cái, nếu các cậu có thắc mắc thì có thể lên mạng nhìn."

"Quý đội à, lời này của chị chúng em đều hiểu, bọn em cũng đọc trên mạng rồi, nhưng nhà ăn mỗi ngày đều nấu cá, các anh em thực sự không chịu nổi nữa, đều phát cáu lên."

Vương Minh Minh vén tóc mái trước trán, những người khác cùng ngẩng đầu lên, trên mặt ít nhiều xuất hiện ra mụn.

"..."

________________

Góc lải nhải của editor:

Bão hôm nay trên truyenhdt.com dữ quá, một đống truyện trong thư viện của t bay màu luôn :( Cầu cho truyenhdt.com trả về chứ vậy thì tội editor tội reader quá chừng.