Tác giả: Bạch Nhứ Trầm
Edit: Dandan
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~Thành phố Thanh Hà, Cục điều tra sự kiện đặc thù
"Ta nghe nói trạng thái của con không tốt lắm, xem qua bác sĩ sao?"
Một vị nữ tử mặc một thân màu đen chế phục đi vào tới, trang dung tinh xảo, quần áo không một vết nhăn, tóc chỉnh chỉnh tề tề mà cột thành cao cao đuôi ngựa, toàn thân đều mang theo uy nghiêm.
Nhìn thấy nàng tiến vào, hầu hết những người đang làm việc trong văn phòng đều đứng lên.
" Cục trưởng Sở. "
" Cục trưởng Sở sao lại tới đây. "
"Mẹ.... ách, cục trưởng hảo."
Nói là hầu hết, là bởi vì chỉ có một người duy nhất không đứng lên.
"Còn tốt, so với vừa rồi khá hơn nhiều."
Sở Trạch Hoài ngồi tại chỗ, thuận miệng liền trả lời, tiếp tục nhìn cửa sổ phát ngốc.
Sở Vân Nhu đánh giá đối phương, lại nhìn thoáng qua những thành viên khác trong tiểu đội, mới hơi chút yên lòng.
Tình huống so với nàng nghĩ tốt hơn rất nhiều, thành viên của tiểu đội đều an an tĩnh tĩnh mà ngồi trên ghế, thuyết minh Sở Trạch Hoài cuối cùng vẫn là có thể bình tĩnh lại.
Còn may tình huống của y không có tiếp tục chuyển biến xấu đến mức công kích người một nhà.
Sở Vân Nhu nhớ tới tình huống lần trước khi đối phương mất khống chế đã đánh mọi người vào bệnh viện, không nhịn xuống đưa tay xoa xoa huyệt thái dương:
"Thời điểm ta nhận được tin tức, thiếu chút nữa cho rằng cục điều tra lại biến thành một mảnh phế tích."
Sở Trạch Hoài một tay nhéo cằm, đôi mắt màu vàng kim nhìn ngoài cửa sổ:
"Là có một chút mất khống chế, nhưng còn không có nghiêm trọng."
"Như vậy a.... Vậy con vẫn là đem vòng ức chế mang lên đi, thời điểm con một thân huyết trở về bị rất nhiều người nhìn thấy, hiện tại những người khác trong cục đều tâm tình sợ hãi."
Sở Trạch Hoài cười nhạo một tiếng.
Nhưng cuối cùng cũng không có cự tuyệt.
Thanh âm chói tai do ghế dựa bị kéo ra vang khắp văn phòng, sau một tiếng rung trời cửa phòng mở ra, thân ảnh y biến mất khỏi tầm nhìn của mọi người.
Vừa mới thở đều không dám thở Lâm Mặc vươn tay, biểu tình do dự: "Cục trưởng, tình trạng của đội trưởng Sở kỳ thật đã thực ổn định, tôi cảm thấy không cần phải mang thứ kia, rốt cuộc thoạt nhìn không tốt lắm......"
Hắn vươn tay ở trên cổ khoa tay múa chân ra một vòng tròn.
Vòng ức chế chính là mang ở trên cổ, được chế tạo từ hắc tinh thạch cứng rắn, bên trong có chip dùng để đo lường trị số tâm thần của người sử dụng, còn có S cấp ức chế tề.
Khi trạng thái của người sử dụng xuất hiện tinh thần không ổn định, trị số ở mặt trên sẽ biến thành màu vàng, sở hữu số liệu đều sẽ bị phản hồi đến chỗ người giám sát.
Khi người sử dụng sắp mất không chế, trị số ở mặt trên sẽ biến thành màu đỏ, người giám sát có thể đem S cấp ức chế tề trực tiếp rót vào động mạch cổ của người dùng.
" Chuyện của người lớn, tiểu hài tử không cần quan tâm."
Sở Vân Nhu nhìn thoáng qua con trai ngốc bạch ngọt của mình mà thở dài.
Sở Trạch Hoài không phải tinh thần hỗn loạn đến mức độ nào, bề ngoài liền sẽ biểu hiện đến mức độ đó.
Tiểu tử này rất có thể nhẫn, có đôi khi tinh thần đều mau kề bên hỏng mất, mặt ngoài thoạt nhìn vẫn là một bộ dáng vân đạm phong khinh.
Cho nên lần trước khi y hoàn toàn mất khống chế mới có thể khiến người không kịp phòng ngừa.
Lâm Mặc lẩm bẩm vài tiếng: "Nhưng con cảm thấy......."
"Thành phố Lâm Giang bên cạnh truyền tới một văn kiện, nói là có một cái C cấp ô nhiễm vật chạy trốn vào thành phố Thanh Hà, con có muốn tiếp nhận nhiệm vụ này không?"
Sở Vân Nhu hiểu biết tính cách con trai mình, tiểu tử này luôn luôn đối nhiệm vụ cảm thấy hứng thú, vì thế chỉ dùng một câu liền đem lực chú ý của đối phương hấp dẫn đi.
"Có ô nhiễm vật chạy trốn lại đây?"
Lâm Mặc liếc mắt một cái liền thấy được văn kiện trong tay đối phương, cùng với đầu heo to lớn ở phía trên.
" Nhiệm vụ này giao cho các ngươi, ta còn có việc muốn xử lý, liền đi trước."
Sở Vân Nhu đem văn kiện trong tay buông xuống, xoay người rời đi.
Hai người còn lại trong văn phòng lập tức liền đi đến.
"Ô nhiễm vật cấp C, chủng loại là gia heo, thích ăn thịt người, cân nặng 400kg, một tuần trước chạy trốn trong lúc truy bắt, mới vừa bị xác nhận là chạy trốn tới thành phố Thanh Hà....."
Lâm Mặc nhìn chằm chằm văn kiện lâm vào trầm tư, năng lực xử lý của cục điều tra thành phố Lâm Giang quá không tốt rồi.
Sau khi Nguyên Tuyết nhìn thoáng qua, liền ngồi ở trước máy tính, bùm bùm bắt đầu gõ bàn phím, tiếp đó đối nhảy ra tin tức một đám tiến hành tìm tòi.
Một lát sau, nàng lắc đầu: "Không có phát hiện quần chúng đăng báo tình huống dị thường."
Này chỉ là một cái C cấp ô nhiễm vật, cũng không có nhiều ít trí tuệ, chỉ biết theo hơi thở đi đến nơi có người nhiều nhất, đấu đá lung tung tìm kiếm đồ ăn.
Nói như vậy, chỉ sợ thành phố Lâm Giang còn không có tới kịp đem tin tức phát lại đây, Ô nhiễm vật này liền sẽ sớm mà khiến cho bọn họ chú ý, sau đó bị đương trường chém gϊếŧ.
Nhưng điều kỳ quái chính là, trên tư liệu nói con heo này có thể ăn rất nhiều người, một ngày ít nhất muốn tiêu hao năng lượng mà một thân thể có thể ẩn chứa, kia không có trí tuệ nó là như thế nào lặng yên không một tiếng động mà cắn nuốt con người đâu?
Ở thời điểm nàng tự hỏi, cửa văn phòng lại bị mở ra, cục trưởng Sở quay trở lại, ở trên tập tư liệu kia thả một trương giấy, trong giọng nói mang theo một tia phẫn nộ:
"Thành phố Lâm Giang vừa mới truyền đến tân tư liệu, các ngươi nhìn xem."
Lâm Mặc thò qua đầu nhìn, đôi mắt không tự chủ được mà trợn to.
Gia heo ô nhiễm vật bị phát hiện tại một lò sát sinh.
Trong lúc nó đang lẩn trốn truy đuổi liền mất đi tung tích, mà chủ nhân của nó, cũng chính là lò sát sinh lão bản kiêm đồ tể, cũng đồng thời mất tích.
Điều tra viên đối nhà này loại nhỏ lò sát sinh tiến hành rồi điều tra, ở bên trong chuồng heo phát hiện số lượng lớn toái cốt của con người.
Những toái cốt này tất cả đều là những người mất tích của thành phố Lâm Giang.
Có tiểu cô nương bảy tám tuổi, có vừa mới vào đại học nữ sinh viên, có mới vừa vào xã hội sốt ruột tìm công tác thanh niên.....
Toái cốt trong chuồng heo chỉ có một bộ phận, một bộ phận khác mất tích, phỏng đoán có thể là bị mang đi hoặc là bị ăn.
Trừ cái này ra, trong phòng ngủ của lão bản lò sát sinh, còn có một quyển nhật ký ố vàng.
Nội dung bên trong không chỉ có để lộ ra lão bản là cái đối thân thể con người có vặn vẹo cuồng nhiệt biếи ŧɦái, còn cẩn thận ký lục hắn là như thế nào mượn dùng lò sát sinh, đem người xa lạ lừa gạt tới tiến hành gϊếŧ và tách rời toàn quá trình.
"Này quả thực chính là cái ác ma...." Lâm Mặc nhìn trên tư liệu, có thể trực tiếp đánh mosaic ảnh chụp, lẩm bẩm nói.
"Cho nên rất có thể là tập thể gây án, chúng ta cần thiết muốn nhanh một chút, ta một chút cũng không nghĩ làm loại người ghê tởm này cùng ô nhiễm vật dừng lại ở thành phố Thanh Hà."
Nguyên Tuyết tăng nhanh tốc độ đánh bàn phím, đồng thời trong mắt hiện lên tia tàn nhẫn cùng hình tượng bản thân hoàn toàn không phù hợp,
"Nếu phát hiện người này cùng ô nhiễm vật, đương trường giải quyết."
" Rõ "
*********Trong kho hàng tràn đầy mùi máu tươi, một đôi tay thô ráp dính đầy máu tươi của con người nâng lên một bàn tay trắng nõn thon dài, lòng bàn tay mê muội mà vuốt ve làn da bóng loáng.
"Một bàn tay hoàn mỹ, xinh đẹp, nên đặt ở trên đài triển lãm....."
Nam nhân mê luyến mà vuốt ve tay phải của Bạch Úc, trong ánh mắt mang theo cuồng nhiệt cùng du͙© vọиɠ gϊếŧ chóc.
"Không cần, ngươi không cần gϊếŧ hắn, ta.... Ta còn có thể lại từ trong trường học trộm, chúng ta hai cái có thể cùng nhau trộm, khẳng định đủ các ngươi ăn, chúng ta cũng sẽ không nói cho những người khác, ta ——"
Hoàng Nhụy kinh hoảng mà chạy tới, ý đồ che ở trước mặt Bạch Úc.
Nhưng mà nàng còn không có chạy tới, đã bị một bên không kiên nhẫn gia heo ô nhiễm vật đâm tới trên tường.
Ầm một tiếng, thân hình yếu ớt của nàng theo vách tường chảy xuống, cái ót chảy ra lượng lớn máu tươi, cả người chết ngất qua đi.
Bạch Úc quay đầu nhìn qua.
Cậu cũng chưa nghĩ đến nữ sinh cung cấp nội tạng con người cho nam nhân này sẽ có ý đồ cứu cậu.
Một bàn tay tràn đầy mùi máu tươi đem đầu của cậu xoay lại.
" Ánh mắt xinh đẹp như này, nếu có thể đào xuống dưới, có phải hay không liền sẽ không đi xem con người dơ bẩn như vậy?"
Bạch Úc cảm nhận được trên mặt lây dính máu tươi nhão nhão dính dính, có chút không thoải mái mà nhíu mày.
Nhưng mà nam nhân cũng không có chú ý tới.
Không, cùng với nói là không có chú ý tới, càng như là căn bản liền sẽ không để ý.
Một cái đủ tư cách đồ tể sẽ không để ý con mồi sắp bị chém gϊếŧ khóc than.
Đôi mắt mang theo tham lam đem Bạch Úc trên dưới đánh giá một phen, loại ánh mắt này cậu vô cùng quen thuộc.
Là ánh mắt ở đánh giá nên bắt đầu ăn từ địa phương nào.
"Đầu muốn kho chậm rãi gặm mới có tư vị, đại não có thể dùng để ăn lẩu, đôi mắt nói, một con có thể cất chứa, một con dùng để chiên xù......"
"Cánh tay cùng đùi đều phải cạo lông, thân thể để lại cho tiểu bảo bối của ta nhấm nháp....."
Nam nhân thực mau liền giúp mỗi một cái bộ phận trên người Bạch Úc kế hoạch hảo tương lai.
Cuối cùng hắn quyết định, bắt đầu ăn từ bàn tay.
Chỉ có bàn tay là lộ ra tới, hình dạng hoàn mỹ, cơ hồ không có lông tơ có thể ăn ngay lập tức.
Cổ miễn cưỡng cũng coi như được, nhưng hắn càng thích nhìn đến lúc con mồi hấp hối chậm rãi giãy giụa tuyệt vọng cùng sợ hãi.
Nam nhân nghĩ đến cảnh tượng sắp đến, biểu tình liền hưng phấn lên.
Loại chuyện này hắn đã làm vô số lần, nhưng những con mồi trước đây đều không giống với con mồi hôm nay, có được một đôi bàn tay cùng cặp mắt làm hắn mê muội.
Đầu lưỡi trơn trượt vươn ra, thanh âm nuốt nước bọt không ngừng vang lên.
Bạch Úc nhìn nam nhân đem tay cậu nâng lên tới liền hướng trong miệng đưa vào, cả người lâm vào trầm mặc.
Cậu có thể cảm giác được, ngón tay có thể biến thành cành khô bén nhọn của mình cách yết hầu, xương cổ cùng đại não của đối phương ngày càng gần.
Không phải, thời buổi này đều lưu hành đem vũ khí có tính sát thương trí mạng của địch nhân đặt ở chỗ yếu hại của mình sao?
Bạch Úc lâm vào nghi hoặc.