Chương 7: Nguyên liệu nấu ăn đỉnh cấp

Tác giả: Bạch Nhứ Trầm

Edit: Dandan

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Trường hợp lập tức trở nên hỗn loạn.

Trong nháy mắt đám người chung quanh hoảng loạn chạy lung tung khắp nơi, ngăn đều ngăn không được.

Có người thét chói tai, có người hít hà một hơi, lại có người trong lúc hỗn loạn còn cầm điện thoại chụp ảnh.

Chỉ một giây sau, khu vực chính giữa liền trống rỗng.

Trên đất trống, chỉ còn lại Lâm Mặc, Bạch Úc đứng bên người Nguyên Tuyết, cùng với nam nhân mặt cá nheo và lão thái thái ở phía đối diện.

"Mấy người không được thương tổn hắn! Hắn vẫn là người, còn có thể cứu, cầu xin mấy người đừng gϊếŧ con trai tôi!"

Lão thái thái chắn phía trước nam nhân mặt cá nheo, đau khổ cầu xin:

"Hắn còn chưa có ăn thịt người, mỗi lần hắn rời đi, ta đều đem hắn kéo trở về, cô nương à, tôi cầu xin cô, cô cũng có cha mẹ, cô đáng thương một chút tình cảm của người mẹ này đi, tôi chỉ có một đứa con trai là hắn."

Nói xong, bà trực tiếp quỳ xuống, một đôi tay khô gầy nắm chặt bàn tay đã biến thành móng vuốt sắc bén của Nguyên Tuyết, hoàn toàn không thèm để ý móng vuốt bén nhọn cắt qua tay mình.

"Đại nương..... Người trước đứng lên."

Nguyên Tuyết chạy nhanh đem tay biến trở về, tránh làm lão thái thái bị thương.

"Tôi không đứng dậy, cô nương cô đáp ứng tôi đi, bằng không tôi liền vẫn luôn quỳ ở chỗ này."

Lão thái thái không ngừng khóc than.

Trong nhất thời trường hợp ổn định lại.

Thẳng đến vẫn luôn đứng ở nơi đó không nhúc nhích nam nhân mặt cá nheo như là cảm nhận được điều gì, bỗng nhiên cong lưng, mở to miệng cá cắn vào cổ lão thái thái.

"Răng rắc ——"

Thanh âm cắn đứt cổ vang lên, máu tươi ấm áp phun đầy mặt Nguyên Tuyết.

Đầu của lão thái thái lăn lộn trên mặt đất, trong đôi mắt vẩn đυ.c trừng lớn còn mang theo hy vọng cầu xin Nguyên Tuyết đừng gϊếŧ con trai bà.

Tất cả mọi người đều ngây ngẩn, trong đám người vây xem thỉnh thoảng truyền đến thanh âm nôn mửa cùng tiếng thét chói tai.

Mà gây ra tất cả những điều này, nam nhân mặt cá nheo xoay người hướng ra bên ngoài tiểu khu chạy đi.

Cư dân chạy trốn khắp nơi, cảnh tượng so vừa rồi còn hỗn loạn hơn.

Mà kết thúc trận hỗn loạn này, là một thanh trường kiếm từ nghiêng 45° phía trên bay xuống, trực tiếp đem nam nhân mặt cá nheo đóng đinh trên mặt đất.

Mũi kiếm sắc bén, mặt trên còn tàn lưu vết máu, ở chuôi kiếm có khắc hai chữ "Định Quang".

Cho dù là ánh nắng chói chang, cũng không thể xua tan được huyết sát chi khí trên thanh kiếm, mặt trên hai chữ còn đọng lại máu tươi, làm người nhìn mạc danh có cảm giác cả người lạnh lẽo.

Bạch Úc theo phương hướng kiếm bay đến ngửa đầu nhìn lại.

Cậu nheo mắt, chỉ có thể nhìn đến một bóng hình đưa lưng về phía ánh mặt trời đứng ở trên sân thượng tòa chung cư cách vách.

Tiếng gió xẹt qua.

Trên sân thượng tòa chung cư trống không, cùng lúc đó, một thân ảnh cả người mang theo khí tức khát máu cùng âm lãnh xuất hiện trước mặt bọn họ.

"Keng ——"

Định Quang kiếm bị thu hồi, thân ảnh kia đi tới trước mặt Nguyên Tuyết, ngữ khí lạnh lùng: "Hắn đã là nhiễu sóng giả giai đoạn cuối, vì sao không động thủ?"

Nguyên Tuyết cứng họng: "Tôi......"

"Trở về lại giải thích, hiện tại duy trì trật tự, làm cho bọn họ xóa bỏ hình ảnh."

"Rõ, đội trưởng."

Bên này Nguyên Tuyết cùng Lâm Mặc dưới sự lạnh lẽo của Sở Trạch Hoài mà rụt rụt cổ, bên kia đã có người kêu lên.

" Anh dựa vào cái gì làm chúng tôi xóa? Chúng tôi có quyền được biết chân tướng! Các người còn tưởng duy trì cảnh thái bình giả tạo sao?"

" Đúng đúng."

"Chúng tôi có quyền được biết chân tướng!"

Sở Trạch Hoài xoay đầu, y không nói gì, chỉ là hơi hơi nheo lại đôi mắt màu vàng cam.

Dưới ánh nắng chói mắt, đôi mắt màu vàng cam mang theo sát khí nồng đậm, nguyên bản hẳn là màu sắc ấm áp, giờ phút này lại như là Kim tinh thạch lạnh băng.

Người vây xem lập tức liền im lặng.

Trong nháy mắt xung quanh tĩnh lặng, Sở Trạch Hoài quay đầu lại, cũng không thèm nhìn tới những người còn lại, cánh chim to lớn ở sau lưng mở ra.

Một tiếng gió gào thét, tại chỗ đã không còn ai.

Sau khi cảm giác áp bách mạnh mẽ biến mất, mọi người đều thở dài nhẹ nhõm một hơi.

Nguyên Tuyết gọi điện thoại về cục, kêu bọn họ điều vài người tới trấn an quần chúng nhân dân cùng thực hiện công tác bảo mật, Lâm Mặc tắc nhận mệnh mà tìm ra một bộ bao tay.

Còn đưa một đôi cho Bạch Úc đang ở hướng không trung nhìn xung quanh.

"Đừng nhìn, tốc độ của anh tôi rất nhanh, y hiện tại hẳn là đã đến trong cục, chút nữa chúng ta khuân vác thi thể trở về là có thể nhìn đến."

Lâm Mặc nhún vai, thuần thục mà tìm ra một cái túi, đem thi thể của nam nhân mặt cá nheo cùng lão thái thái bỏ vào.

" Tôi chỉ là có điểm lo lắng, trạng thái của y hình như không ổn."

Bạch Úc mím môi, vừa rồi hương thơm trên người Sở Trạch Hoài quá nồng đậm, so với lần đầu tiên gặp mặt còn muốn câu nhân, thiếu chút nữa.... Thiếu chút nữa cậu liền nhịn không được mà nhào lên.

Hẳn là bị thương, còn là rất nhiều vết thương, bằng không không có khả năng thơm như vậy.

"Anh tôi vừa mới trở về từ thành phố Lâm Hải, hẳn là còn chưa thoát khỏi trạng thái chiến đấu, không cần lo lắng."

Lâm Mặc cùng Bạch Úc hợp lực đem túi đặt ở trên xe, hắn ngửa đầu hồi ức một chút,

"Bất quá cậu vừa nói như vậy, giống như xác thật có chút không thích hợp, nếu không cùng đi nhìn xem?"

Anh hắn ở trong trạng thái chiến đấu, cảm xúc sẽ càng hưng phấn, ánh mắt sẽ càng lạnh băng, khí thế cũng vượt xa quá trạng thái bình thường.

Nhưng là cũng chưa từng giống hôm nay, cho hắn một cảm giác lạnh lẽo đáng sợ.

Nên sẽ không.... Là tinh thần lại không ổn định đi.

********

Cục điều tra sự kiện đặc thù

Trên hành lang, Lâm Mặc mang theo Bạch Úc đi hướng một văn phòng làm việc.

" Hai người là họ hàng sao? Tôi thấy xưng hô của cậu với y luôn thay đổi."

Bạch Úc một bên nhìn các loại tin tức treo trên tường, một bên hỏi.

Lâm Mặc gật gật đầu: "Đúng vậy, anh ấy là biểu ca của tôi, mẹ tôi cùng ba anh ấy là anh em ruột, bất quá ở trước mặt người ngoài cùng nơi công cộng, tôi đều gọi anh ấy là đội trưởng Sở."

Bạch Úc xoay đầu, đôi mắt cong lên: "Nếu vậy, chúng ta hiện tại không phải là người ngoài?"

"Tôi xem cậu là bạn bè, huống chi chúng ta vẫn là bạn cùng trường, chỉ là học viện cách nhau xa chút."

Lâm Mặc không biết từ nơi nào lấy ra tới một cái thẻ sinh viên quen thuộc, ở Bạch Úc trước mặt lắc lắc.

" Cậu là chuyên ngành nào? "

" Chuyên ngành hậu cần. "

"Khó trách cậu vận chuyển thi thể thuần thục như vậy."

" Không phải loại hậu cần này! Tôi vận chuyển đến thuần thục hoàn toàn là bởi vì đã nhiều lần vận chuyển!"

Trong lúc hai người nói chuyện, văn phòng cuối hành lang cũng tới rồi.

Lâm Mặc có lệ mà gõ cửa, theo sau xoay tròn tay nắm cửa đi vào trong.

Cánh cửa chạm khắc hoa văn màu trắng vừa mở ra, Bạch Úc theo phản xạ mà ngừng hô hấp.

Cảm giác trước đây mà Sở Trạch Hoài cho cậu, như là một khối nguyên liệu nấu ăn đỉnh cấp bị đóng gói cẩn thận, hương thơm mê người cuồn cuộn không ngừng từ bên trong túi đóng gói tỏa ra.

Hiện tại cảm giác mà đối phương mang đến cho cậu, chính là đóng gói túi bị mở ra, hương thơm mỹ vị của nguyên liệu nấu ăn đỉnh cấp nghênh diện mà đến.

Bạch Úc kháp một chút chính mình lòng bàn tay.

Bình tĩnh.

Mà Lâm Mặc đứng bên cạnh lại không có chú ý tới tiểu đồng bọn không thích hợp, hắn có chút ngây người mà nhìn người đang ngồi ở bàn làm việc của đối phương.

Trạng thái của anh hắn xác thật có chút không quá thích hợp, đều đã qua một thời gian dài, đôi mắt màu vàng cam vẫn còn mang theo cảm giác khát máu khiến người sợ hãi, màu mắt còn đang chuyển dần sang màu đỏ cam.

Băng vải trên vai và ngực của đối phương còn mang theo vết máu lớn.

"...... Anh, anh bị thương rất nghiêm trọng a.... Tại sao không kêu bác sĩ lại đây xử lý?"

Lâm Mặc hơi hơi quay đầu, tránh đối mặt với anh hắn.

Hắn có điểm sợ.

"Nhiệt độ cơ thể hiện tại của anh là 130°, em cảm thấy ai có thể tới?"

Sở Trạch Hoài mở ra băng vải đặc chế trên vai, đem băng vải với vết máu khô ở trên ném vào sọt giấy, theo sau giơ lên cằm chỉ hướng trang giấy trên bàn:

"Đi đem báo cáo giao cho mẹ em, tình huống của thành phố Lâm Hải có chút nghiêm trọng."

" Được. "

Lâm Mặc như là được đặc xá, một tay bắt lấy văn kiện, một tay bắt lấy góc áo của Bạch Úc, xoay người liền rời đi văn phòng.

Cửa bị đóng lại, khí thế dọa người của đối phương cũng bị ngăn cách ở bên trong.

Lâm Mặc có chút bực bội mà gãi đầu.

Trạng thái của anh hắn xác thật không ổn, anh ấy sẽ không phải là gϊếŧ quá nhiều vật ô nhiễm mà dẫn tới tinh thần lại không ổn định đi.

Không được, hắn phải kêu mẹ lại đây nhìn xem.

Cùng vật ô nhiễm và nhiễu sóng giả thời gian dài tiếp xúc nói, liền tính là thức tỉnh giả, cũng sẽ phải chịu ảnh hưởng rất lớn.

Nhẹ thì cảm xúc không ổn định, nặng thì đánh mất lý trí, lâm vào cuồng bạo.

Nếu cục điều tra có nhiều người, mẹ cùng anh hắn cũng sẽ không thường xuyên mà tiếp xúc với Vật ô nhiễm.

Lâm Mặc quay đầu nhìn về phía Bạch Úc, cực lực khuyên bảo:

"Bạch Úc, cậu thật sự không suy xét gia nhập cục điều tra sự kiện đặc thù sao? Đãi ngộ cực tốt, bảo đảm cậu sẽ không lưu lạc đến bắt ếch xanh ăn đỡ đói."

Bản thân Lâm Mặc thật sự kỳ vọng có thể càng nhiều thức tỉnh giả gia nhập tiến vào.

Cho nên hắn mới như vậy chấp nhất mà khuyên bảo Bạch Úc.

" Cậu để tôi lại suy xét một chút. "

Bạch Úc đem tay cắm vào túi áo,

" Cậu vẫn luôn làm tôi gia nhập, nhưng có hay không nghĩ tới, vạn nhất năng lực của tôi không đủ làm sao bây giờ? "

So sánh với sức mạnh của Sở Trạch Hoài, cậu hiện tại liền không khác gì cặn bã.

Cho nên ở trước mặt đối phương, cậu mới luôn đem ánh mắt mơ ước của chính mình giấu đến kín mít.

Lâm Mặc sửng sốt một chút, theo sau không sao cả nói: "Không quan hệ, tôi xem cậu còn không có tốt nghiệp, hoàn toàn có thể tới thực tập trước, về sau lại chuyển chính thức."

"Nhưng là vạn nhất chúng ta còn không có chuyển chính thức đã bị khai trừ rồi thì làm sao bây giờ?"

"Đừng lo lắng, mẹ tôi chính là cục trưởng, khai trừ ai đều không thể khai trừ chúng ta."

Bạch Úc:........