- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Khoa Huyễn
- Hôm Nay Boss Vẫn Đóng Giả Làm Người
- Chương 23: Hình như cậu chín...
Hôm Nay Boss Vẫn Đóng Giả Làm Người
Chương 23: Hình như cậu chín...
Ngày 08/06/2024
Tác giả: Bạch Nhứ Trầm
Edit: Dandan
======
Trong không gian yên tĩnh, chỉ còn lại tiếng nhấm nuốt chóp chép dính nhớp.
【 Hệ thống, ta cảnh cáo ngươi, nếu ngươi còn ở trong đầu ta bắt chước tiếng nuốt nước bọt, thanh âm chảy nước miếng cùng đang ăn cái gì, thì lần tới ta không chia sẻ cho ngươi nữa. 】
Bạch Úc vừa ăn sống thi thể quái vật, vừa cảnh cáo hệ thống.
Nếu sớm biết hệ thống sẽ biếи ŧɦái đến mức ở trong đầu cậu bắt chước thanh âm nhấm nuốt, thì nói sao cậu cũng sẽ không chia sẻ năng lượng cho nó dù là một chút xíu.
【 Đừng vậy chứ Bạch Úc, ta phải rất vất vả lắm mới có thể ăn được năng lượng tinh thần mỹ vị như này đó, ta chỉ là muốn chia sẻ với ngươi nó ngon bao nhiêu thôi mà, thật là thơm quá đi, bẹp bẹp, thơm quá thơm quá. 】
Cùng một loại thức ăn, lúc Bạch Úc ăn thì cảm nhận được mùi vị, cùng với cảm giác mỹ diệu khi hệ thống hấp thu năng lượng tinh thần, là hoàn toàn khác nhau.
Hệ thống cảm thấy, nó nên truyền lại cảm giác mỹ diệu này cho Bạch Úc.
Vì thế nó liền nghĩ ra biện pháp bắt chước thanh âm này, chẳng qua là thanh âm này thật sự là có chút làm người khó chịu.
Cũng không biết là cố ý hay là không cẩn thận.
【 Ngươi bắt chước loại thanh âm này, một chút cũng không có làm ta cũng cảm nhận được cảm giác khi trực tiếp hấp thu năng lượng tinh thần, ta chỉ cảm thấy dạ dày khó chịu. 】
Bạch Úc nuốt thịt trong miệng xuống, mặt không cảm xúc ôm bụng.
【 Vậy ta đổi phương pháp khác, ngươi có thể tưởng tượng một chút, lúc ta ăn món này, cũng giống như khi ngươi ăn Sở Trạch Hoài. 】
Hệ thống trầm tư vài giây, thay đổi sang phương thức khác.
【 Sửa đúng một chút, ta còn chưa ăn y, ít nhất hiện tại còn chưa ăn. 】
Bạch Úc ăn xong phần của mình, lười phản ứng tới hệ thống đang quá mức phấn khích.
No quá đi.
Cậu dứt khoát vòng qua vết máu loang lổ trên sàn, ngồi nghỉ ngơi trên chiếc giường đã vỡ ra chúi xuống đất kia, rồi nhìn thoáng qua cái khe giữa giường.
Xuyên qua cái khe, sàn nhà che kín đầy tro bụi ánh vào đôi mắt.
Quả nhiên giống như mình nghĩ, dưới đáy giường đều là tro bụi, còn may là cuối cùng không chui vào trong.
Bạch Úc tình nguyện dùng dây đằng của mình đi bò tường, lại từ trên tường bò đến trên trần nhà, cũng không muốn làm chúng dây đằng bóng loáng dính phải một đống tro bụi.
Lại nói, kỹ thuật bò tường của mình đúng là càng ngày càng thuần thục, không hổ là mình.
Bạch Úc nâng má nghĩ ngợi lung tung, lại chợt nhìn thấy quyển nhật ký trong tầm tay kia bốc cháy lên ngọn lửa hừng hực màu đỏ đen, dưới sự không đề phòng, hai ngón tay cách quyển nhật ký gần nhất bị lửa đốt cháy.
Ngọn lửa hình như là đến từ bên ngoài, không chút dấu hiệu nào đã buông xuống, mang theo phẫn nộ cùng uy áp cường đại.
Hệ thống đang nhai đồ ăn đột nhiên bắt đầu thét chói tai: 【 Bạch Úc! Có Ô Nhiễm Vật cấp bậc càng cao lại đây! Hiện tại chúng ta đánh không lại, chạy mau chạy mau, ta dùng một tấm thẻ bảo hộ người chơi với ngươi. 】
【 Được. 】
Bạch Úc không chút do dự từ trên giường nhảy dựng lên, chạy về phía cửa phòng.
Cậu nguyện ý chơi đùa với nhân viên phục vụ quái vật ngoài cửa, nhìn đối phương như tên hề nơi nơi lắc lư khắp phòng, là vì cảm nhận được thực lực của đối phương không đáng sợ, dứt khoát để đối phương ‘ thể nghiệm ’ một chút cảm xúc mà các người chơi đã từng trải qua, cảm xúc sợ hãi khi bị Boss phó bản chi phối.
Cậu cảm thấy mình còn rất tri kỷ đó nha, rốt cuộc thì đây chính là hạng mục phải trả phí đó, mà cậu lại không thu nó một đồng nào.
Nhưng thực lực của Ô Nhiễm Vật mới tới này viễn siêu với bản thân mình hiện tại, vẫn là hệ lửa khắc chế thực vật nhất.
Vì thế Bạch Úc lựa chọn cất bước chạy..... Khụ, là lựa chọn rút lui có chiến lược.
Lúc cần chạy thì phải chạy, thực lực cường đại lại về trả thù, đây là kinh nghiệm quý giá cậu tổng kết được sau nhiều năm làm Boss phó bản.
Dưới sự trợ giúp của thẻ bảo hộ người chơi, ngoài trừ hai ngón tay bị lửa đốt phải lúc đầu, Bạch Úc cũng không bị ngọn lửa lớn cháy hừng hực đang theo đuổi không bỏ ở phía sau đốt thương chỗ nào nữa.
Trước khi bị ngọn lửa đỏ đen bất ngờ đánh úp lại, thì cuối cùng cậu cũng chạy đến trước cửa phòng, một tay kéo cửa ra.
Đồng tử màu đen chợt co chặt lại.
Ngọn lửa vàng kim nóng bỏng từ ngoài cửa ùa vào, mang theo khí thế khủng bố không ai bì nổi, mang theo nhiệt độ siêu cực nóng đủ để vặn vẹo cả không gian, bay thẳng đến chỗ cậu.
Hai cổ ngọn lửa ở cửa tương ngộ, Bạch Úc vừa vặn bị kẹp ở giữa.
“ Ta @#%#¥...... ”
Đồng loại lẫn nhau tương ngộ, nếu không thể hợp tác, vậy chỉ còn lại có cạnh tranh, rốt cuộc tài nguyên là hữu hạn.
Ngọn lửa cũng là như thế, hai cổ ngọn lửa cường đại tương ngộ, đấu đến ngươi chết ta sống, cắn nuốt lẫn nhau lại bị lẫn nhau triệt tiêu, tranh đoạt số dưỡng khí còn sót lại.
Không khí trong phòng đột ngột giảm xuống, chỉ còn lại có lượng lớn khói đen sinh ra từ hai ngọn lửa đang thiêu đốt hừng hực kia, phạm vi tầm mắt rút ngắn đến chỉ còn 5cm trước người, ngoài lửa và khói ra, thì cái gì cũng thấy không rõ.
Trong khói đen sặc người, Bạch Úc loáng thoáng ngửi được một cổ mùi thơm của đồ ăn khi nướng.
Hình như cậu chín........
Hô ——
Gió thổi tan một phần khói đen, hương thơm quen thuộc nùng liệt đến mức che giấu đi toàn bộ hơi thở khiến thực vật khó chịu, một đôi tay từ chính diện ôm lấy eo cậu, độ ấm nóng rực xuyên thấu qua vải dệt ở eo, rành mạch truyền tới.
Cơ hồ là chỉ trong nháy mắt, Bạch Úc đã bị người ôm rời xa khỏi phiến biển lửa kia.
Bên tai bị chấn động đến mức phát ra tiếng rít, theo độ cao gia tăng, độ ấm của gió cũng dần dần giảm xuống, thứ đầu tiên Bạch Úc nhìn thấy sau khi khôi phục tầm nhìn, chính là một đoạn cổ trắng nõn gần trong gang tấc, cùng với con số điện tử không ngừng tăng lên trên vòng cổ màu đen kia.
Bạch Úc:..... Tình tiết này giống như có chút quá mức quen thuộc.
Khó trách trên sách nói, lịch sử luôn là lặp lại.
Cậu bị bắt dựa vào trong ngực đối phương, bên tai có thể cảm nhận được nhịp tim mãnh liệt của đối phương cùng với nhiệt độ cơ thể đã xa xa vượt qua nhân loại bình thường, trong mắt ảnh ngược ra biển lửa ở phía dưới.
Phía dưới, ngọn lửa vàng kim cùng ngọn lửa đỏ đen vẫn còn đang không ngừng đánh cờ, toàn bộ đường ven biển của thành phố Lâm Hải đều bị ánh lửa chiếu đến tựa như bình minh, hai cổ ngọn lửa đấu đến ngươi chết ta sống, hung hiểm dị thường.
Cuối cùng vẫn là ngọn lửa vàng kim chiếm thượng phong, lấy một loại tư thái kiêu ngạo từng bước từng bước vây quanh rồi như tằm ăn lên dần dần xâm chiếm ngọn lửa đỏ đen, người sau tả xung hữu đột, bộ phận màu đen trong chốc lát biến hóa thành dáng vẻ lợn rừng hung mãnh, trong chốc lát lại biến thành mãng xà di động trái phải.
Nhưng điều này cũng không thể thay đổi thế cục hiện tại, nó vẫn bị chặt chẽ nhốt giữa ngọn lửa vàng kim cùng biển Đông Châu như cũ.
Một lát sau, ngọn lửa màu đỏ đen như là định ra một quyết tâm nào đó, đột nhiên biến hóa thành dáng vẻ một con cá, một đầu chui vào trong biển Đông Châu.
Lượng lớn hơi nước màu trắng bốc hơi bay lên, cơ hồ là chỉ trong nháy mắt đã bao phủ hơn nửa cái thành phố Lâm Hải.
Trong sương mù, Sở Trạch Hoài thấy ngọn lửa màu đỏ đen chạy trốn, đôi mắt màu vàng cam hơi hơi nheo lại, bên trong mang theo lạnh băng cùng một tia hưng phấn khó nhận ra.
Ngọn lửa vàng kim bắt đầu bao trùm lấy lông chim của y, độ ấm quanh thân lại một lần nữa đề cao.
Con số trên cổ y bắt đầu điên cuồng tiêu thăng, trong nháy mắt liền đến 11998.
Từ từ.........
Y giống như đã quên thứ mấu chốt gì đó.
**
**
“ Đầu tiên, vì sao ‘ Hỏa tịch ’ sẽ đột nhiên gia tốc đi vào Đông Châu? Rõ ràng dựa theo tốc độ chúng ta nhìn đến phía trước, nó hẳn là còn có ba bốn ngày nữa mới đến, nó chắc là đã chịu thứ gì đó kí©h thí©ɧ, ví dụ như, ‘ Khách sạn tử vong ’. ”
“ Thứ hai, ‘ Hỏa tịch ’ là Ô Nhiễm Vật hệ hỏa, giờ lại không chỉ có thể chạy với tốc độ cao trên mặt biển, còn có thể biến ảo thành cá nhảy vào trong nước đào vong, đây là cực kỳ khác thường. ”
“ Thứ ba, Ô Nhiễm Vật cấp A ‘ Khách sạn tử vong ’ hiện tại rốt cuộc ở nơi nào? Nó cứ như là hư không tiêu thất, nhưng cùng những lần biến mất trước đây lại hoàn toàn không giống nhau, lúc này đây nó hoàn toàn không lưu lại bất cứ dao động tinh thần cùng dao động giá trị ô nhiễm nào. ”
Trong phòng họp, cục trưởng cục điều tra thành phố Lâm Hải tổng kết lại một lần những điểm đáng ngờ trong sự kiện lần này, sau đó chuyển ánh mắt về hướng Sở Trạch Hoài ngồi bên cạnh ông,
“ Trừ bỏ những điều này, cậu còn muốn bổ sung cái gì không? ”
Sở Trạch Hoài khúc khởi ngón tay gõ gõ cái bàn, lười biếng bổ sung:
“ ‘ Hỏa tịch ’ là tới cứu ‘ Khách sạn tử vong ’, chúng nó có liên hệ với nhau, nhưng là thất bại, cuối cùng lúc ‘ Hỏa tịch ’ rời đi không có mang theo ‘ Khách sạn tử vong ’. ”
‘ Hỏa tịch ’ sở dĩ gia tốc đi vào Đông Châu, chính là muốn hội hợp cùng ‘ Khách sạn tử vong’.
So với nhân loại, cảm xúc ẩn chứa trong ngọn lửa đơn giản hơn rất nhiều, huống chi Sở Trạch Hoài cùng ngọn lửa vàng kim cộng sinh nhiều năm như vậy, y đại khái có thể minh bạch cảm xúc của ‘ Hỏa tịch ’.
‘ Hỏa tịch ’ phẫn nộ vì ‘ Khách sạn tử vong ’ biến mất.
Nhưng điều kỳ quái là, chủ thể của ‘ Khách sạn tử vong ’ cũng không phải y gϊếŧ, rõ ràng một giây trước còn có thể cảm giác đến, vậy mà giây tiếp theo liền biến mất không thể hiểu được.
Sở Trạch Hoài lâm vào tự hỏi.
Cục trưởng cục điều tra thành phố Lâm Hải sắc mặt ngưng trọng.
“ Bọn nó một cái ở Tây Châu, một cái ở Nam Châu, rốt cuộc là làm sao liên hệ được với nhau? Nhưng nếu là như vậy thì cũng đã nói thông được, đến nỗi ‘ Hỏa tịch ’ nhảy cầu rời đi..... Nếu hai cái Ô Nhiễm Vật này có thể bí mật liên hệ, vậy bọn nó có liên hệ với một ít Ô Nhiễm Vật loại hải dương cũng thực bình thường, có thể là người sau trợ giúp ‘ Hỏa tịch ’ rời đi. ”
Mọi người trong phòng hội nghị bắt đầu thảo luận, không ngừng đưa ra các loại phỏng đoán rồi lại không ngừng phủ quyết, đến cuối cùng cũng không thể đưa ra một kết luận có thể làm mọi người đều tin phục.
Cuối cùng vẫn là cục trưởng đánh nhịp, nói là trước tiên tiến hành điều tra cùng trấn an quần chúng, đền bù tổn thất, chờ có thêm manh mối rồi lại thảo luận tiếp.
Rốt cuộc chỉ có một chút manh mối như vậy, thảo luận cũng thảo luận không ra cái gì, cuối cùng chỉ biết biến thành cãi nhau vô ý nghĩa.
Sở Trạch Hoài gật gật đầu: “ Tuy rằng ‘ Hỏa tịch ’ chạy, nhưng đã bị thương nghiêm trọng, trong khoảng thời gian ngắn sẽ không trở thành uy hϊếp, mọi người kiểm tra đo lường một chút phiến nước biển nó thoát đi kia, có lẽ sẽ có dấu vết của Ô Nhiễm Vật khác. ”
“ Được. ”
“ Còn có, mọi người lại chú ý một chút những Ô Nhiễm Vật hải dương muốn từ cửa biển bơi vào sâu bên trong đất liền, tôi cứ cảm thấy chuyện này cũng rất khác thường. ”
Ô Nhiễm Vật hải dương bò lên bờ tập kích thành phố, y có thể lý giải.
Nhưng là Ô Nhiễm Vật hải dương theo con sông ngược dòng bơi lên, trực tiếp tập kích thành phố sâu trong đất liền mà bỏ qua thành phố ven biển, thì rất kỳ quái.
Không giống như là vì vồ mồi, càng như là bị thứ gì hấp dẫn..... Hoặc là, bị thao túng bị cưỡng bách tới.
“ Được. ”
Ô Nhiễm Vật cấp S đã đến, nhưng cũng không tạo thành thương vong nhân viên đặc biệt lớn gì, chỉ là nướng chín lượng lớn cá tôm sò hến ở bờ biển.
Cũng coi như là trong họa có phúc.
**
**
Trong phòng y tế cục điều tra thành phố Lâm Hải.
“ Tiểu Bạch, tui nói ông nghe, tui cứ nghĩ là anh tui lại muốn bạo tẩu rồi, trị số của anh ấy tăng lên cao quá trời, thiếu chút nữa liền biến thành trị số màu vàng. ”
Lâm Mặc dọn một băng ghế nhỏ đến ngồi trước giường bệnh, đau lòng nhìn Bạch Úc hơi thở mong manh trên giường.
“ Phải không? Có nghiêm trọng như vậy sao? Lúc ấy tui không cảm giác được gì, chỉ cảm thấy quá nóng. ”
Bạch Úc nhìn hai căn ngón tay bàn tay phải đã không thể biến trở lại của mình, thở dài.
“ Thật sự rất nghiêm trọng đó, nếu lúc ấy anh tui đuổi theo, trị số khẳng định còn muốn tăng nữa, may mắn là cuối cùng anh ấy vẫn lựa chọn đưa ông trở về, từ nào đó ý nghĩa tới nói, ông đã thành công làm anh ấy bảo trì màu xanh lục! Hiện tại hai người bọn ông đều lục lục. ”
Lâm Mặc nhớ lại màu xanh lục trên cổ anh hắn một chút, lại liếc mắt nhìn màu xanh lục trên tay cậu, nói.
“ Nhưng giờ tui không muốn bảo trì màu xanh lục, Lâm Mặc, ông lấy cho tui cây kéo, cắt ngón tay tui xuống đi. ”
Hai ngón tay kia chính là hai ngón tay bất ngờ không đề phòng bị đốt cháy lúc đầu kia, trong cảm nhận của cậu, tế bào thực vật trên ngón tay đã từ sinh cơ dạt dào trở nên dần dần héo rút, cuối cùng đi hướng tử vong, tản mát ra hương vị đồ ăn bị nướng chín, rốt cuộc biến không trở lại.
Chỉ có loại bỏ đi tế bào thực vật đã chết, thì tân tế bào mới có thể mọc ra tới.
“ Được thôi. ”
Tuy rằng lời này nghe lên có chút đáng sợ, nhưng Lâm Mặc lựa chọn tin tưởng và trợ giúp tiểu đồng bọn của hắn.
Hắn lục tung khắp phòng tìm ra được một cây kéo, sau khi xác định xong vị trí với Bạch Úc, bắt đầu cắt từ vị trí đáy của cành khô.
“ Keng —— ”
Một tiếng vang thanh thúy, một đạo ngân quang xẹt ra một đường cong hoàn mỹ trong không trung, cuối cùng vừa vặn dừng trước mặt bóng người đang đẩy cửa tiến vào.
“ Đây là cái gì..... Miếng sắt? ”
Sở Trạch Hoài mới vừa tiến vào đã phản xạ có điều kiện tiếp được vật nhỏ này, vừa nhấc đầu, liền thấy em trai ngốc của y đang ngốc lăng lăng giơ một cây kéo chỉ còn lại có tay cầm.
“ Là kéo, Lâm Mặc đang giúp tôi cắt rớt tế bào đã chết, nhưng là không nghĩ tới kéo giòn như vậy. ”
Bạch Úc ngồi dậy, không nhịn được ho khan vài tiếng, cuối cùng lại suy yếu nằm trở về.
“ Bị thương nghiêm trọng như vậy sao? ” Sở Trạch Hoài ngồi cạnh mép giường, rũ mắt nhìn hai căn đầu ngón tay không thể biến về của Bạch Úc.
“ Đúng vậy, tôi cảm giác tôi thật sự bị thương rất nghiêm trọng, đều sắp chịu không được, tôi cảm thấy tôi khụ khụ khụ —— ”
Bạch Úc dùng tay trái hoàn hảo không tổn hao gì cầm tay đối phương, sắc mặt tái nhợt, tựa như một người trước khi lâm chung muốn công đạo di ngôn.
“ Đừng nói bậy, sẽ khá lên, khẳng định sẽ không chết. ”
Sở Trạch Hoài nắm chặt tay cậu, xúc cảm lạnh lẽo bóng loáng từ lòng bàn tay truyền đến.
“ .... Tôi cảm thấy ngọn lửa đốt tôi nặng như vậy, trong đó có một nửa là của anh. ”
Bạch Úc lại không nhịn xuống được ho khan hai tiếng, cuối cùng nói ra nửa câu sau, cậu nằm ở trên giường, nhìn biểu tình Sở Trạch Hoài cứng đờ trong chớp mắt, hàm xúc thở dài,
“ Đội trưởng Sở, ngài đốt như vậy, tôi thật sự chịu không nổi mà. ”
Sở Trạch Hoài:.........
Đôi mắt màu vang cam kia không tự giác nhìn sang chỗ khác, bên trong khó được có vài phần chột dạ.
Lâm Mặc:....... Sao lời này nghe lại kỳ quái như vậy đâu?
Nhưng Sở Trạch Hoài lại không phát giác được gì, ánh mắt y lại xoay trở về, do dự một lát rồi nói: “ Vậy nếu không, cậu đốt tôi đi? ”
Bạch Úc co rút khóe miệng, cậu là thực vật, nơi nào biết phun lửa?
Cậu buông tay đang nắm đối phương ra, sau đó ý bảo đối phương lại gần một chút nữa, sau đó cậu vươn tay trái, đầu ngón tay trắng nõn nhanh chóng vươn qua——
Móc lấy vòng cổ giám sát trên cổ đối phương.
Rồi phát lực, cơ hồ là trong nháy mắt, hô hấp nóng rực kia liền tiến đến chóp mũi của y.
Dưới ánh mắt vàng cam kinh ngạc kia, Bạch Úc hung hăng cắn mạnh lên chỗ liên tiếp giữa cổ và vai, mùi máu tươi phiêu đãng.
“ .... Xong, giờ chúng ta huề nhau. ”
======
Dan: 🔊🔊🔊 Từ chương sau sẽ set vip, cứ 20k đề cử sẽ đăng thêm một chương và 200k đề cử sẽ mở 5 chương vip trong 1 tuần. 🔊🔊
- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Khoa Huyễn
- Hôm Nay Boss Vẫn Đóng Giả Làm Người
- Chương 23: Hình như cậu chín...