Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Hôm Nay Boss Vẫn Đóng Giả Làm Người

Chương 22: Mèo vờn chuột

« Chương TrướcChương Tiếp »
Ngày 09/05/2024

Tác giả: Bạch Nhứ Trầm

Edit: Dandan

======

“ Kiểu trang trí chạm rỗng hình hoa hồng làm từ kỹ nghệ sắt này, ta chỉ từng nhìn thấy trong video, nghe nói đây là công nghệ đã thất truyền từ lâu ở Tây Châu, thật đúng là danh bất hư truyền, đây chính là kết tinh trí tuệ nhân loại sao? Quả nhiên dù là ai vẫn sẽ bị loại nghệ thuật này làm chấn động...... ”

Bạch Úc cẩn thận vuốt ve hoa văn trang trí trên cửa gỗ sang quý, tán thưởng.

【 Tường đang đổ máu kìa! Bạch Úc, ngươi thanh tỉnh một chút đi! 】

“ Bức tranh này hình như là bức 《 Mở tiệc chiêu đãi đàn dương 》 thuộc trường phái hoang đường nổi danh thế giới, chẳng qua bức tranh này rõ ràng là sản phẩm được phục chế lại, màu sắc không đúng...... ”

Bạch Úc đứng trước tường cẩn thận thưởng thức đánh giá bức tranh treo trên tường, hoàn toàn làm lơ máu tươi chảy ra từ trên tường.

【 Ta nghe thấy tiếng người đang nói chuyện từ trong tường, còn không phải chỉ có một người! 】

“ Khăn trải giường này sờ lên sao mà mượt mà quá, phía trên vậy mà còn có một thảm lông dê nhỏ, xúc cảm thật đúng là không tồi, hệ thống, giúp ta lục soát trên mạng một chút có xem có mua được cùng loại không. ”

Bạch Úc yêu thích sờ sờ thảm lông dê nhỏ không ngừng, loại lông dê này xuất từ một giống dê đặc biệt chỉ có ở Tây Châu.

【 Uy uy uy, ngươi có thể đừng đặt ánh mắt trên những thứ vụn vặt này không? Hiện chúng ta đang ở trong một không gian khác đó, hơn nữa hoàn cảnh cũng không ổn xíu nào. 】

Hệ thống nhìn máu từ tường chảy xuống sàn, hình thành một vũng máu nho nhỏ.

【 Ta biết nơi này không ở trong không gian ban đầu của chúng ta, một ký túc xá được cải tạo từ kiến trúc cũ sao có thể có những thứ này được? 】

Bạch Úc nhẹ nhàng tránh đi dòng máu trên sàn, ngồi lên chiếc giường lớn mềm mại xa hoa kia, chống cằm nói.

Chẳng qua đây là lần đầu tiên cậu tận nhìn thấy thật thể của những hoa văn trang trí chỉ có trên sách kia, không nhịn được nhìn nhiều chút mà thôi.

【 Hệ thống, ta nhớ ta đã từng nhìn thấy phong cách trang trí này trên một quyển sách giới thiệu về lịch sử Tây Châu, nghe nói đã từng rất lưu hành ở Tây Châu vào hơn một trăm năm trước, ngươi giúp ta kiểm tra lại thông tin một chút. 】

Bạch Úc vừa chọc chọc hệ thống, vừa mở điện thoại ra, thử liên hệ với bọn Lâm Mặc.

Không được, không có tín hiệu.

Tin nhắn không thể gửi đi, vòng tròn vẫn xoay liên tục, phảng phất như đang không tiếng động biểu thị điều gì.

Thanh âm của hệ thống cũng cùng lúc vang lên: 【 Không được, không thể liên tiếp với internet bên ngoài, ở trong dị không gian này, toàn bộ tín hiệu đều gián đoạn. 】

Bạch Úc “ Hừ ” một tiếng, có chút hoài niệm khoảng thời gian mình có thể thao túng phó bản, nếu năng lượng sung túc, thì cậu sẽ trực tiếp triệu hoán phó bản buông xuống rồi.

Giờ cũng chỉ có thể dựa vào bản thân mình cùng hệ thống.

Vì thế cậu bắt đầu quan sát phòng nhỏ xa hoa này.

Bỏ qua những trang trí quá mức hoa lệ kia, Bạch Úc đặt ánh mắt vào những món nhiều ra tới, rõ ràng bản thân chúng không thuộc về căn phòng này.

Là một valy du lịch làm từ da trâu có màu nâu.

Lại kết hợp với phong cách trang trí của căn phòng, nơi này chắc là một căn phòng xa hoa trong một khách sạn cổ xưa.

Bạch Úc kéo vali đến gần, đặt nằm xuống, mở ra, các loại đồ vật bên trong nhìn không sót gì.

Một đống đồ trang điểm được đóng gói tinh xảo, cái chai vẫn là thuần bạc, vừa nhìn đã biết giá cả xa xỉ, nhãn hiệu trên chai là hãng đồ trang điểm lâu đời nổi tiếng ở Tây Châu.

Bạch Úc mở ra ngửi ngửi, xác định mùi hương bên trong không có mùi hoa của mình, liền bỏ đồ trang điểm xuống.

Ngoài đồ trang điểm ra, còn có một quyển nhật ký, dù trang giấy đã có chút ố vàng, nhưng từ bìa vở hoàn chỉnh không hư hao thì cũng biết chủ nhân của nó rất yêu thích nó.

Bạch Úc mở ra quyển nhật ký có tuổi thọ hơn trăm năm này.

[ Hôm nay là ngày đầu tiên tôi đến thành phố Ba Bố, thành phố này quả nhiên giống như lời đồn, nguy hiểm nhưng lại đầy mị lực, không hổ là thành phố được xây từ máu tươi cùng xa hoa trong truyền thuyết. ]

[ Khi đi dạo trung tâm thương mại vào buổi chiều, nghe được nơi xa truyền đến tiếng súng, nhân viên phục vụ tiểu thư ở cửa hàng Pola bình tĩnh nói với tôi đó là xã hội đen đang đánh nhau, không cần tới gần, buổi tối không được ra ngoài. ]

[ Anh nhân viên phục vụ đẹp trai của khách sạn cũng dặn tôi buổi tối tuyệt đối không được ra ngoài, mặc kệ nghe được thanh âm gì cũng đều không cần đi ra ngoài, tôi có chút sợ hãi, tôi có chút hối hận khi một mình đến đây rồi. ]

[ Hôm nay là ngày thứ hai đến thành phố Ba Bố, tôi đi tìm Roth, hắn từng hứa sẽ lấy tôi, đây cũng là lý do tôi gạt cha mẹ một mình lẻ loi chạy đến đây gặp hắn, nghĩ đến hắn, tôi lại tràn ngập dũng khí. ]

Không biết từ khi nào, vách tường lặng yên vỡ ra, một cánh tay ngọc ngà đầy máu vươn ra từ vết nứt, đầu ngón tay chậm rãi đυ.ng vào bả vai Bạch Úc.

“ Ta còn chưa xem xong mà. ”

Bạch Úc “ Bang ” một chút đánh gãy cánh tay kia, tiếp tục xem đi xuống.

[ Tôi bị lừa, hắn căn bản không có tính toán cưới tôi, hắn cư nhiên dám lừa một cô gái quý tộc! Tôi hiện tại tràn đầy thất vọng với thành phố này, nhưng anh trai nhân viên phục vụ dịu dàng vẫn luôn an ủi tôi, lại một lần nữa dặn tôi không được ra ngoài vào buổi tối..... ]

[ Tôi hình như nghe được trong vách tường có thanh âm gì đó.....]

“ Ơ.... Thế mà lại là một kết cục thương tâm như vậy, tôi cứ nghĩ là sẽ đại đoàn viên như trong tiểu thuyết chứ, đây cũng quá thực tế rồi. ”

Bạch Úc nhìn cánh tay sau khi bị cậu đánh thì vẫn luôn không nhúc nhích, thở dài một hơi,

“ Khó trách vừa rồi ngươi không cho ta xem, loại lịch sử đen bị người lừa này, nếu là ta, ta khẳng định cũng không muốn cho người khác xem. ”

Cánh tay tựa hồ hết chỗ nói rồi ngừng một lát.

Vài giây sau, nó một lần nữa cử động lên, chỉ là lúc này đây, đầu ngón tay mang theo máu cũng không chạm vào Bạch Úc, mà là chạm vào tờ giấy ố vàng kia.

Ở dưới mấy chữ “ Anh trai nhân viên phục vụ dịu dàng ”, đầu ngón tay lảo đảo lắc lư viết ra một văn tự của khu vực Tây Châu.

Chạy

Bạch Úc chớp chớp mắt, chạy đi đâu?

“ Cốc, cốc, cốc...... ”

Tiếng đập cửa có tiết tấu chợt vang lên, cánh tay lập tức chui trở về, khe nứt trên tường đột nhiên biến mất không thấy, phảng phất như mọi chuyện vừa rồi đều không có xuất hiện.

“ Tiểu thư, bữa sáng ngài gọi đã tới rồi, mời mở cửa ra một chút. ”

Một giọng nói dịu dàng vang lên, từ giọng nói là có thể đoán được người đến phỏng chừng là nam nhân rất thân sĩ.

“ Tiểu thư..... Tiểu thư? Ngài không có việc gì chứ. ”

Cửa truyền đến tiếng động chìa khóa tra vào ổ khóa, lượng lớn máu tươi theo kẹt cửa từ bên ngoài chảy vào trong.

Thanh âm nuốt nước miếng vang lên.

Bạch Úc nhướng mày, quyết định trốn trước cái đã.

Ánh mắt cậu nhìn về phía tủ quần áo bằng gỗ đặt sát tường khắc họa, tủ quần áo rất lớn, một người như cậu trốn trong đó đều dư dả.

Nhưng là dựa theo kịch bản trong phim truyền hình, người trốn trong tủ cuối cùng khẳng định là sẽ bị phát hiện.

Vì thế Bạch Úc nhìn về phía giường lớn xa hoa...... Đáy giường.

Khăn trải giường siêu to rũ xuống, hoàn mỹ che lấp đi đáy giường, không gian bên trong chắc là có đủ chỗ để cho một người con trai trưởng thành trốn vào.

Bạch Úc xốc lên khăn trải giường.

Cùm cụp.

Cửa mở.

**

**

“ Tiểu thư, ngài đang chơi trốn tìm với tôi sao? ”

Nam nhân mặc quần áo phục vụ đi vào, trên mặt treo nụ cười dịu dàng, nhưng trong tay lại không cần bữa sáng như hắn nói, mà là một thanh cốt đao không ngừng nhỏ máu.

Hắn cười khanh khách đi lại trong phòng, mỗi một bước chân đều cố ý bước thật mạnh, bắn lên điểm điểm máu tươi, cuối cùng ngừng lại trước tủ quần áo bằng gỗ kia.

“ Tiểu thư? ”

Hắn kéo mạnh cửa tủ ra, khi nhìn thấy bên trong chỉ có khăn lông và khăn trải giường, thì không khỏi nghiêng nghiêng đầu,

“ Xem ra không ở trong này nha. ”

Không tìm được người trong tủ quần áo, nhân viên phục vụ cũng không nhụt chí, bước đến bên cạnh bức màn, xốc lên.

“ Cũng không có nha ~ ”

Hắn bắt đầu tìm kiếm những chỗ có thể giấu người trong căn phòng này.

Trong quá trình tìm kiếm, thân thể hắn cũng dần dần biến hóa.

Cánh tay không ngừng dài ra, chân cũng không ngừng dài ra, cổ cũng không ngừng dài ra, làn da phía trên có đen có trắng có già có trẻ.

Như là vô số cánh tay người, vô số chân người, vô số cổ người chắp vá vào cùng nhau.

Đầu nó bắt đầu biến lớn, mặt trên mọc ra rất nhiều miệng cùng đôi mắt khác nhau, nhìn qua cũng như là những mặt người khác nhau dung hợp lại.

Chỉ tiếc những bộ vị thân thể này cũng không hoàn toàn dung hợp với nhau, những đường nối chắp vá rất rõ ràng, thậm chí còn đang không ngừng chảy máu, nhuộm nó thành một bóng người đỏ như máu.

Bóng người đỏ như máu tìm một vòng, cuối cùng đứng trước mép giường, nhìn khăn trải giường rũ xuống sàn nhà có một góc bị cụp vào trong, mấy chục cái miệng trên đầu đồng thời há mồm lộ ra nụ cười quỷ dị.

“ Tiểu thư, tìm được ngài rồi. ”

Lưỡi đao mang theo máu chém xuống, giường lớn xa hoa bằng gỗ vỡ ra thành hai.

Quái vật màu máu ngây ngẩn cả người, trong mấy chục con mắt đều mang theo mê hoặc.

Dưới đáy giường trống rỗng, sàn nhà đầy bụi phảng phất như đang không tiếng động cười nhạo nó.

Đều đã tìm hết cả phòng, một người to như vậy cũng không thể hư không biến mất được.

“ Ực ”

Thanh âm nuốt nước miếng lại vang lên một lần nữa, quái vật đang đầy mê hoặc nhìn sàn nhà chợt cứng đờ toàn thân, lông tóc đồng thời dựng lên, sau lưng tuôn ra một mảnh mồ hôi lạnh.

Nó cảm giác có thứ gì vẫn luôn đang tham lam nhìn chăm chú vào nó, trên cổ như là đeo gông cùm nặng ngàn cân, làm nó vô pháp cũng không dám ngửa đầu, bản năng đang điên cuồng cảnh báo.

Bản năng đang nói cho nó, không được ngẩng đầu lên, chạy mau ——

Là trần nhà! Có thứ gì ghé vào trên trần nhà!
« Chương TrướcChương Tiếp »