Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Hôm Nay Boss Vẫn Đóng Giả Làm Người

Chương 21: Nhiều quá đi...

« Chương TrướcChương Tiếp »
Ngày 07/04/2024

Tác giả: Bạch Nhứ Trầm

Edit: Dandan

======

“ Đội trưởng Sở? Không phải anh vừa mới đi họp sao? ”

Nhận thấy được có bóng ma chiếu đến từ đằng sau, Bạch Úc bấm tạm dừng hai video, quay đầu hỏi.

Lần trước quan chấp hành khu vực Đông Châu nói muốn thành phố Thanh Hà điều một nhóm người đi tiếp viện thành phố Lâm Hải, cho cục điều tra thành phố Thanh Hà thời gian hai tuần để bàn giao công việc cùng chuẩn bị sẵn sàng.

Hôm nay là ngày cuối cùng của hai tuần giảm xóc này, cục trưởng mở hội nghị, chủ yếu thảo luận về danh sách nhân viên đi thành phố Lâm Hải.

Vốn Bạch Úc nghĩ là thế nào cũng phải thảo luận đến mấy tiếng đồng hồ, không nghĩ tới lại kết thúc nhanh như vậy.

“ Thật ra thì trong lòng của các đội trưởng đều đã chọn được người rồi, chỉ là ở hội nghị đề ra một lần nữa rồi điều chỉnh nho nhỏ mà thôi, còn có, lần sau không được xem phim truyền hình trong giờ làm việc, tôi chỉ bỏ qua lần này. ”

Sở Trạch Hoài nói, đồng thời dùng đôi mắt màu vàng cam kia nhìn chằm chằm đối phương vài giây, ý đồ từ bên trong mắt cậu tìm được một chút ít chột dạ khi bị bắt tại trận làm việc riêng trong giờ làm.

Chẳng qua thực đáng tiếc, y cái gì cũng không nhìn thấy được.

“ Tốt. ”

Bạch Úc nghe lời tắt đi 《 Hậu cung nữ nhân truyện 》.

Nếu trong lúc làm việc không thể xem phim truyền hình, thì lần sau tìm phim điện ảnh để xem.

Sở Trạch Hoài còn không biết trong đầu Bạch Úc lại suy nghĩ ra ý tưởng nguy hiểm khác, y vui mừng nhìn động tác nhanh nhẹn tắt đi phim truyền hình của Bạch Úc, rồi chuyển lại đề tài sang công việc:

“ Còn nữa, cậu cùng Lâm Mặc sẽ theo tôi đến thành phố Lâm Hải, Yến Nhiên cùng Nguyên Tuyết lưu lại. ”

Thẩm Án trực tiếp yêu cầu y nhất định phải đi đến thành phố Lâm Hải, nhưng tiểu đội một cũng cần phải lưu một người có thực lực tương đối mạnh ở lại trong cục, cho nên Yến Nhiên sẽ không đi.

Còn Nguyên Tuyết thì thiếu chút nữa đã thả chạy một nhiễu sóng giả giai đoạn ba trong lần kiểm tra trước, nên trước mắt vẫn là để cô lại trong cục tiếp tục rèn luyện thêm.

Đến nỗi Bạch Úc...... Y vốn dĩ là muốn cho đối phương lưu lại, nhưng đội trưởng Lật Tụng của tiểu đội hai cũng sẽ lưu tại trong cục, y sợ hắn một hồi tới thăm, tiểu đội viên liền biến thành người của tiểu đội khác.

Trong lòng Sở Trạch Hoài hiện lên khuôn mặt cười tủm tỉm kia của Lật Tụng, tên kia cũng không phải là người khiến người khác bớt lo gì, tính cách thật sự cũng căn bản không hiền lành như mặt ngoài.

Tin đồn nhảm nhí gần đây nhất y cũng nghe được vài câu, sau đó những người nói chuyện này đều từng người từng người bị mời đến văn phòng của tiểu đội hai trò chuyện, cuối cùng toàn bộ đều biến mất khỏi tầm nhìn của y, cũng không biết bị Lật Tụng đưa đi địa phương nào.

Đại khái là bị “ Đề cử ” đi một ít cương vị “ Bí ẩn ” đi.

Tên kia còn hỏi thăm sở thích của Bạch Úc, mua rất nhiều đồ ăn vặt, tính toán đưa cho Bạch Úc làm quà bồi thường, rốt cuộc nguyên nhân gây ra chuyện này rất lớn một bộ phận là bởi vì đối phương lúc ấy không có khống chế tốt âm lượng của mình.

Chậc, thủ đoạn của Lật Tụng đã cao minh lại nhiều kiểu, Sở Trạch Hoài cảm thấy tiểu đội viên đơn thuần nhà mình hoàn toàn có khả năng bị cảm động đến đi ăn máng khác vào tiểu đội hai.

Cũng may y kịp thời ngăn cản tên kia, không lưu tình chút nào mà đoạt...... Mượn túi đồ ăn vặt kia đi rồi, khụ, nhưng nếu y đều đã dựa theo hóa đơn chuyển trả tiền cho tên kia, thì đồ vật chính là do y mua.

Nghĩ đến đây Sở Trạch Hoài không hề chột dạ mà cầm một cái túi ném vào ngực Bạch Úc.

“ Đây là...... Thật nhiều đồ ăn vặt, đây là tặng cho tôi sao? Cảm ơn đội trưởng! ”

Bạch Úc nhìn bên trong bao nilon tràn đầy đồ ăn vặt, trong đó còn có mấy nhãn hiệu quen mắt, đôi mắt lập tức sáng lên.

Những món này đều là những món mình đặc biệt thích ăn, đội trưởng Sở thật đúng là quan tâm mình.

Bạch Úc cười tủm tỉm nghĩ.

“ Đúng vậy, đưa cho cậu, trở về thu thập một chút quần áo đi, ngày mai đi công tác. ”

“ Vâng. ”

***

Sáng sớm hôm sau, trời mới tờ mờ sáng, máy bay xẹt qua từng đám mây trắng trên không trung thành phố Thanh Hà, để lại trên bầu trời một vệt dài trắng xóa.

“ Chúng ta không chào tạm biệt bọn họ một chút sao? ”

Bạch Úc có chút tò mò, trên sách cùng trong phim truyền hình đều sẽ có tiệc tạm biệt gì gì đó.

“ Chỉ là đi một đoạn thời gian ngắn, bảo đảm ‘ Hỏa tịch ’ không diệt thành phố Lâm Hải là xong, hơn nữa tôi cũng không muốn cùng người nào đó tạm biệt. ” Nói không chừng Bạch Úc sẽ muốn lưu lại dưới hoa ngôn xảo ngữ của Lật Tụng.

Sở Trạch Hoài nhai kẹo, ngồi trên ghế của mình nhắm mắt nghỉ ngơi.

Bạch Úc càng tò mò, trong cục vậy mà lại còn có người mà đội trưởng Sở nhìn không thuận mắt?

Cậu hầu như đã gặp hết tất cả mọi người, thái độ của họ đối với Sở Trạch Hoài đều là sùng bái kính ngưỡng, dù không sùng bái, thì cũng là tôn trọng thân thiện, thật đúng là không biết là người nào lại dám có thể làm y đều nhìn không thuận mắt.

Chỉ là không bao lâu sau, lực chú ý của cậu đã bị hấp dẫn bởi quyển sách nhỏ được phân phát trong tay.

Nội dung của quyển sách nhỏ là giới thiệu về tình hình hiện tại của thành phố Lâm Hải, chủ yếu giới thiệu một chút về nhân viên của cục điều tra thành phố Lâm Hải, khu vực phân bố, chủng loại cùng cấp bậc ô nhiễm vật, biện pháp phòng ngự trước mắt,... có trợ giúp rất lớn đối với công việc kế tiếp ở thành phố Lâm Hải của bọn họ.

Bạch Úc không có hứng thú với mục giới thiệu nhân viên, trực tiếp lật tới trang chủng loại ô nhiễm vật.

Cậu cảm thấy đã đến lúc thêm vài món mới vào thực đơn của mình.

Ô nhiễm vật thường thấy nhất ở thành phố Lâm Hải, là loại sinh vật xúc tua như mực, bạch tuộc, hoặc là loại sinh vật có xác như ốc biển con sò, mỗi lần vừa xuất hiện, đều sẽ gây ra số lượng lớn thương vong.

Còn có các loại cá ô nhiễm vật sẽ xen lẫn trong các loại cá bình thường, cảm nhiễm rất nhiều người thường, sức sát thương của chúng không cao, nhưng sức ô nhiễm lại tuyệt đối không thấp, có thể tạo thành đủ mọi kiểu nhiễu sóng giả loài cá.

Trừ mấy loại này ra, còn có ô nhiễm vật loại rong biển hải tảo, chúng nó có có thể ngụy trang thành cây cỏ bình thường trong rừng cây, im ắng mà săn gϊếŧ nhân loại, có sẽ ở trên đường lớn quấn lấy những chiếc xe, cắn nuốt cả xe lẫn người.

“ Nhiều quá đi...... ”

Bạch Úc cảm thán, nhiều chủng loại mới như vậy, thế chẳng phải là mỗi ngày cậu đều có thể ăn được món mới sao, có thể biến đổi đa dạng các kiểu chế biến ăn đều ăn không hết cái loại này.

“ Nhiều quá đi..... ”

Lâm Mặc cảm khái, thành phố Lâm Hải cũng quá thảm rồi, trước khi ô nhiễm hắn còn hâm mộ thành phố Lâm Hải có thể dựa vào hải vận, ở trên phương diện kinh tế vẫn luôn viễn siêu thành phố Thanh Hà bọn họ, không nghĩ tới khi ô nhiễm, chỉ trong nháy mắt thành phố Lâm Hải liền biến thành thành phố nguy hiểm nhất Đông Châu.

Hai người cơ hồ là đồng thời nói ra tương đồng lời nói, Lâm Mặc quay đầu, vừa vặn cùng đối diện với Bạch Úc ngồi bên trái.

Hắn cảm thấy bản thân cùng Bạch Úc nhất định có cộng đồng ngôn ngữ, bằng không sẽ không trùng hợp như vậy.

Vì thế hắn cầm quyển sách nhỏ của mình, bắt đầu cùng đối phương thảo luận hành trình ở thành phố Lâm Hải sắp đến.

“ Ông cũng cảm thấy ô nhiễm vật ở bên trong rất nhiều đi. ”

“ Ân ân, người của cục điều tra thành phố Lâm Hải khẳng định sẽ rất vất vả. ”

“ Đúng vậy, tui nghe bọn họ nói, tuy rằng diện tích của thành phố Lâm Hải nhỏ hơn thành phố Thanh Hà, chỉ là thành phố cấp hai, nhưng bởi vì thường xuyên có ô nhiễm vật hải dương từ trong biển bò lên, cho nên trình độ của cục điều tra cùng khả năng tự bảo vệ mình của quần chúng thành phố Lâm Hải đều xa xa cao hơn các thành phố cấp hai khác. ”

Lâm Mặc nhỏ giọng giao lưu tình báo về thành phố Lâm Hải cùng với Bạch Úc, sau đó không biết nhớ tới cái gì, nhìn Sở Trạch Hoài giống như đã ngủ ở đầu bên kia của Bạch Úc, lại đè giọng xuống thấp hơn nữa,

“ Anh tui thường xuyên đi thành phố Lâm Hải hỗ trợ, bên kia muốn giữ anh tui lại, nhưng không có thành công. ”

Sau khi Sở Trạch Hoài từ chức vị trí quan chấp hành khu vực Đông Châu lại nguyện ý làm một tiểu đội trưởng ngốc tại thành phố Thanh Hà, một phương diện là vì thành phố Thanh Hà là quê nhà của y, cục trưởng là người thân của y, một phương diện khác là vì bản thân y không thích các loại hạng mục công việc chiến đấu ở bên ngoài.

Y có thể thường thường đi thành phố Lâm Hải hỗ trợ, đã là xem ở mặt mũi đều là thành phố tại khu vực Đông Châu.

Rốt cuộc người dân trong thành phố Thanh Hà cũng là người, mà giữa các thành phố lại tương đối độc lập.

“ Nguyên lai là như thế này, quan chấp hành khu vực Đông Châu cũng không quản loại sự tình này sao? ”

Bạch Úc đồng dạng đè thấp thanh âm, nhỏ giọng hỏi.

Từ việc Thẩm Án mạnh mẽ yêu cầu Sở Trạch Hoài đến thành phố Lâm Hải phòng vệ ‘ Hỏa Tịch ’ mà nói, quan chấp hành khu vực Đông Châu hẳn là có quyền điều động người của cục điều tra trong toàn bộ các thành phố.

Từ góc độ của quan chấp hành mà nói, thanh kiếm sắc bén nhất tự nhiên muốn đặt ở địa phương chịu tai nạn ô nhiễm nghiêm trọng nhất.

Lâm Mặc dừng một chút: “ Bởi vì chuyện trước đây, phía trên vẫn luôn có chút áy náy với anh tui, hơn nữa bọn họ cũng lo lắng tinh thần anh tui lại lần nữa không ổn định... Ai, đều là nồi của chính bọn họ, nếu không phải tại bọn họ, anh tui cũng sẽ không thành như bây giờ, tui nói ông nghe...... ”

Trong khoảng thời gian kế tiếp, Lâm Mặc không ngừng nhỏ giọng nói về kiếp sống quan chấp hành của anh hắn cho Bạch Úc nghe.

Bao gồm anh hắn bị bốn châu áp bức bóc lột như thế nào, bị nghiền ép như cây mía bị người ta nhai nát ra sao, lại làm sao mà giống như một thùng nhiên liệu không ngừng thiêu đốt bản thân để chiếu sáng bốn châu, cuối cùng biến thành một đống tro tàn bị đưa trở về.

Lâm Mặc càng nói càng tức giận, càng nói càng lớn tiếng. Bạch Úc yên lặng nghe hắn nói, sau đó lại nhìn thoáng qua Sở Trạch Hoài không biết đã mở to mắt từ khi nào.

Thôi, nhìn dáng vẻ Lâm Mặc là đã tiến vào trạng thái nhập tâm, vẫn là không cần nhắc nhở hắn.

***

Thời điểm máy bay hạ cánh tại thành phố Lâm Hải, đã là giữa trưa.

Cục điều tra cùng thị trưởng thành phố Lâm Hải biểu đạt nhiệt liệt hoan nghênh đối với một đám người đến viện trợ, còn cố ý chuẩn bị tiệc chào mừng.

Tất cả đồ ăn trên bàn đều là hải sản tốt nhất tươi nhất mà thành phố Lâm Hải vớt lên.

Sau tiệc chào mừng, lại là một hội nghị toàn thể thành viên, phía trên phân phối nhiệm vụ cho toàn thể các vị điều tra viên.

Chờ hội nghị kết thúc, trời đã loáng thoáng đen xuống.

Cục điều tra thành phố Lâm Hải dựa vào vệ tinh đưa ra phỏng đoán, có 70% khả năng ‘ Hỏa Tịch ’ đang di chuyển tốc độ cao trên mặt biển là muốn tới Đông Châu, Sở Trạch Hoài khẳng định muốn ở tại nơi gần bờ biển nhất của thành phố Lâm Hải, đề phòng ‘ Hỏa Tịch ’ phá hoại thành phố Lâm Hải.

Bạch Úc trước giờ vẫn luôn đi theo sau đối phương nhặt thi thể ô nhiễm vật, lúc này cũng chỉ có thể từ bỏ ý tưởng đi theo sau đối phương nhặt của hời, dựa theo nhiệm vụ phía trên đưa ra, cùng Lâm Mặc đi thôn Hồng Hải Tảo tuần tra.

“ Tui vừa mới hỏi, đội trưởng tiểu đội ba bắt được chính là trấn Hải Tảo, hai thành viên cô ấy mang theo phân biệt lấy chính là thôn Hoàng Hải Tảo cùng thôn Lục Hải Tảo, mấy người chúng ta hẳn là đều là ở bên nhau. ”

Lâm Mặc cầm tờ giấy trong tay, duỗi dài cổ xem địa điểm nhiệm vụ của các đồng sự khác, sau đó lại thu hồi cổ cùng Bạch Úc giao lưu tình huống.

“ Ở bên nhau tương đối tốt, vạn nhất thật sự có sự kiện đột phát gì, cũng có thể kịp thời tụ lại bên nhau. ”

Một đám người vừa thảo luận về khu vực giám sát được phân đến tay mình, vừa đi theo nhân viên lễ tân rời khỏi cục điều tra thành phố Lâm Hải.

Sau khi xuyên qua đường phố tràn ngập vị hải sản, bọn họ ngừng trước cửa một kiến trúc cao lớn.

“ Thức tỉnh giả càng ngày càng nhiều, ký túc xá công nhân của cục điều tra chúng ta không đủ, cho nên một tháng trước, đã cho cải tạo tòa nhà kiến trúc cũ xưa này, tính toán làm nó biến thành ký túc xá số 2 , không nghĩ tới mọi người ngược lại là nhóm đầu tiên vào ở. ”

Chị gái nhân viên lễ tân đưa mọi người vào trong, rồi đưa chìa khóa trong tay cho mọi người.

“ Khó trách thoạt nhìn có chút lâu năm...... Di, sao nơi này lại còn có tấm card nhỏ? ”

Lâm Mặc tò mò nhìn một tấm card nhỏ trên chậu hoa, hắn cầm lên xem, vừa nhìn thì chỉ trong nháy mắt cả khuôn mặt đã trở nên đỏ bừng.

“ Thứ gì? ” Bạch Úc lại gần.

Chẳng qua không đợi cậu nhìn rõ, một bàn tay khớp xương rõ ràng trực tiếp bắt lấy tấm card kia, ngọn lửa vàng kim hiện lên, trong nháy mắt tấm card liền biến thành một nắm tro tàn.

“ Không có gì, chỉ là một tờ quảng cáo nhỏ mà thôi. ”

Sở Trạch Hoài buông ra tay, tro tàn chậm rãi rơi xuống,

“ Về phòng nghỉ ngơi đi, mấy ngày sắp tới sẽ rất bận. ”

“ Vâng. ”

Bạch Úc nhìn tro tàn chậm rãi rơi xuống, càng tò mò.

Thật ra vốn dĩ cậu cũng không tò mò như vậy, chỉ là đáp lời Lâm Mặc mà thôi, nhưng là Sở Trạch Hoài lại trực tiếp thiêu tấm card, thế thì cậu nhất định phải xem.

Dọc theo đường đi đến phòng mình, Bạch Úc đều để ý quan sát xem có tấm card nhỏ nào cùng loại hay không.

Chẳng qua rất đáng tiếc chính là, cũng không có tấm card nhỏ thứ hai nào.

Cậu thở ra một hơi dài, dùng chìa khóa mở cửa.

Xem ra cậu cùng tấm card nhỏ không có duyên phận.

Nhưng mà trong nháy mắt khi cậu mở cửa, hệ thống trong đầu lại đột nhiên phát ra cảnh báo:

【 Ta nhận ra có dao động không gian, Bạch Úc, chúng ta đã không ở trong không gian ban đầu—— 】

Ầm ——

Cửa tự mình đóng lại.
« Chương TrướcChương Tiếp »