Chương 6: Con Thỏ Uống Máu Người

Editor: Do_oi96

._._._._._._._._._._._._._._._._._._._.

Nam Tầm lùi về phía sau một bước, thầm nghĩ xong rồi, Tần Nhạc Hiên đây là thẹn quá thành giận.

“Tiểu Bát Tiểu Bát, ngươi mau nói chuyện a! Cho dù ta biết Tae Kwon Do, Karate, nhưng thế giới này quá trêu ngươi a, ta đánh không lại hắn, ta cũng không muốn vừa đến thế giới đầu tiên đã chết thẳng cẳng.” Nam Tầm kêu nửa ngày, Hư Không Thú cũng chẳng thèm đáp lại một tiếng.

“Biểu ca, có chuyện gì cũng nên ngồi lại mà nói chuyện.” Nam Tầm ha hả cười gượng.

Khóe miệng Tần Nhạc Hiên khẽ cong, ngữ khí vô cùng ôn hòa: “Biểu muội, ta muốn muội, chờ chúng ta gạo nấu thành cơm, muội sẽ không muốn trở về nữa.”

Trong lòng Nam Tầm đờ mờ một tiếng, nhìn không ra Tần Nhạc Hiên này cư nhiên là mặt người dạ thú!

Nam Tầm cất bước chạy, lúc chạy còn không quên xách theo thỏ tai dài.

Nhưng cô làm sao là đối thủ của Tần Nhạc Hiên, trên Ngân Xuyên đại lục, huyền giả phân chia từ thấp đến cao gồm huyền đồ, huyền sĩ, huyền sư, huyền tông, huyền vương, huyền hoàng, huyền đế, huyền thánh.

Mỗi một Huyền giai lại lấy sơ cấp, trung cấp, cao cấp, thánh cấp phân chia.

Tần Nhạc Hiên tuổi trẻ đã là sơ cấp đại huyền sư, loại gà con như Nam Tầm làm sao mà đấu lại.

Nam Tầm bị người nam nhân phía sau kéo xuống mặt đất, mắt thấy bàn tay hắn mò tới dưới vấy cô, tim trong ngực Nam Tầm sắp bay ra ngoài luôn rồi.

Thỏ tai dài nhảy lên vai Tần Nhạc Hiên, has miệng, hàm răng bén nhọn cứ thế cắm vào huyết nhục của Tần Nhạc Hiên.

Lộc cộc, lộc cộc lộc cộc.

Nam Tầm xác định không nghe lầm, nima đây là âm thanh nuốt huyết nhục.

Thỏ tai dài vì cứu cô mà uống máu người!

Nam Tầm có chút cảm động, mắt thấy Tần Nhạc Hiên hôn mê bất tỉnh, Nam Tầm túm thỏ tai dài nhanh chân chạy đi.

Đột nhiên nhớ tới cái gì, Nam Tầm nhìn vào hư không hừ nhẹ vài tiếng, phóng tinh thần lực ra.

Chốc lát, trên trời đêm có một con Thanh Loan bay xuống.

“Tiểu đồng bọn, có thể chở ta một đoạn không? Ta phải về gia tộc Túy Ly phương nam.”

Thanh Loan điểu kêu hai tiếng, cúi xuống.

Nam Tầm vui vẻ, lập tức ôm thỏ tai dài bò lên.

Túy Ly Huyên có chỗ nào là phế vật chứ, nàng ấy chính là thiên tài ngự thú! Nàng ấy chỉ tuỳ tiện ngâm nga vài câu, là có thể triệu hồi linh thú ở phụ cận tới.

Không bao lâu sau, Thanh Loan điểu giương cánh bay cao, bay tới phương nam.

Thỏ tai dài trong ngực Nam Tầm ánh mắt âm lãnh mang theo vẻ tìm tòi nghiên cứu nhìn cô.

Chờ đến gần nhà, Nam Tầm từ biệt Thanh Loan, sửa sang lại rồi bước về phía trước.

“Cửu muội? Sao muội lại ở chỗ này!” Một người đột nhiên sợ hãi lên tiếng.

Nam Tầm nghe tiếng nhìn lại, là một thiếu nữ mặc váy hồng điệp.

Nữ tử nhìn thấy cô, vẻ mặt khϊếp sợ.

Nam Tầm nhàn nhạt liếc mắt nhìn nàng ta một cái, “Tam tỷ, nơi này là nhà của ta, ta không ở đây thì ở đâu?”

“Ngươi không phải cùng Hiên biểu ca tư bôn rồi sao!” Túy Ly Nguyệt giọng the thé nói, nói xong lại ý thức được mình không nên nói thế nên lập tức bưng kín miệng.

Nam Tầm hơi hơi cong cong môi, “Tam tỷ, loại lời này không nên nói bậy nha, nếu bị phụ thân ta và các vị trưởng lão nghe được, sợ là tỷ phải chịu đòn rồi.”

Nói xong, trực tiếp đi qua nàng ta, váy trắng trong gió nhẹ nhàng bay, mang theo nhàn nhạt hương thơm.

Túy Ly Nguyệt tức giận đến không thể nào phát tiết, liền nện một quyền lên người cánh phi báo bên cạnh.

Cánh phi báo phát ra một tiếng rêи ɾỉ thống khổ, giận nhưng không dám nói gì.

Túy Ly gia tộc ở Huyền Vũ tu luyện cũng không quá xuất sắc, nhưng năng lực ngự thú lại vô cùng cường đại, bọn họ trời sinh là ngự thú sư, mặc dù là một huyền sĩ nhi nhỏ cũng có thể khống chế một con linh thú ngàn năm.

Túy Ly Nguyệt đột nhiên nghĩ đến cái gì, không khỏi cười lạnh một tiếng, “Trở về cũng được, gả cho súc sinh kia rất tốt.”

Ở trong mắt nàng ta, tất cả yêu thú đều là súc sinh, yêu thú chi vương cũng không ngoại lệ.