Chương 3: Nguyên Chủ A, Bị Yêu Vương Ăn Rồi

Editor: Do_oi96

._._._._._._._._._._._._._._._._._._._.

Nam Tầm xem xét Tần Nhạc Hiên đang cùng một đám ma lang thú kịch đấu, dáng người mạnh mẽ, đĩnh bạt anh tuấn, đặc biệt là đôi mắt đào hoa kia, rất câu nhân, cũng khó trách Túy Ly Huyên bị hắn dụ dỗ bỏ trốn.

Hiện giờ là ngày hôm sau khi Túy Ly Huyên biết được tin tức thành hôn sau đó bỏ trốn cùng Tần Nhạc Hiên, bằng thế lực cường đại của gia tộc Túy Ly ở Huyền Vũ giới, chỉ sợ không bao lâu nữa sẽ bị bắt trở về.

“Tiểu Bát, Túy Ly Huyên đâu? Ta tiến vào thân thể của nàng ấy, vậy nàng ấy đâu?” Nam Tầm hỏi.

Hư Không Thú trầm mặc trong chốc lát mới nói: “Ba ngày sau Túy Ly Huyên sẽ chết thảm, ta đáp ứng giúp nàng ấy siêu độ linh hồn, thế nên chúng ta đến vào ba ngày trước khi nàng ấy chết, trưng dụng thân thể.”

Từ từ!

Đờ mờ, hình như mình đã biết được sự tình khó lường gì đó rồi!

“Tiểu Bát, ngươi là nói ba ngày sau ta sẽ chết thẳng cẳng?” Nam Tầm trừng to mắt.

Hư Không Thú ‘ha hả’ cười một tiếng, “Đúng vậy.”

“Chết như thế nào? Chết thảm bao nhiêu?”

“Cái này sao, còn tốt chán, ngươi bỏ trốn cùng dã nam nhân xúc phạm nghịch lân của Yêu Vương, sau đó Yêu Vương từng ngụm từng ngụm ăn ngươi vào trong bụng, đến nỗi dã nam nhân kia, bị Yêu Vương hút khô máu treo ở cửa thành bảy ngày bảy đêm, cuối cùng phơi thành một cái thây khô.”

Nam Tầm đã không thể nghe vào câu tiếp theo, trong đầu đều là “Từng ngụm từng ngụm ăn vào trong bụng” những lời này, quanh quẩn bên tai.

“Tiểu Bát a, ăn của ngươi chính là ăn kia sao?” Nam Tầm ôm một tia may mắn.

Hư Không Thú không cao hứng, “Tiểu gia nói giỡn với người sao, ngươi chính là bị Yêu Vương thị huyết tàn bạo kia từng ngụm, từng ngụm mà ăn vào trong bụng, ngay cả xương cũng không chừa.”

Nam Tầm rùng mình, ‘hừ’ nói: “Mới không phải ta, là Túy Ly Huyên.”

“‘Hắc hắc’, hiện tại ngươi chính là Túy Ly Huyên, ba ngày sau sẽ Yêu Vương ăn, được rồi, ta rất xem trọng ngươi nga ~”

Nam Tầm cảm thấy tâm mệt không muốn cùng Hư Không Thú nói chuyện nữa.

Lúc này, Tần Nhạc Hiên xử lý xong đám ma lang thú, trên thân mang theo huyết tinh đi tới.

Hắn không dám đến gần, sợ một thân huyết tinh trên người này làm bẩn nữ tử đẹp như thiên tiên trước mắt.

“Biểu muội đừng sợ, bầy ma lang thú này đã bị ta giải quyết toàn bộ rồi.” Tần Nhạc Hiên nhìn nàng, ánh mắt ôn nhu, si mê.

Nam Tầm khẽ cười, “Biểu ca, hình như muội nghe được tiếng nước, chúng ta đi chải đầu rửa mặt đi.”

Tần Nhạc Hiên ngây ra tại chỗ, ngây ngốc nói: “Biểu muội, muội cười rộ lên thật là đẹp.”

Thanh âm kia cũng sắp bay lên.

Nam Tầm ‘phụt’ một tiếng bật cười, nàng đẹp đến thế nào, mà mới cười một cái liền khiến đối phương mê đắm thành bộ dáng này?

Tần Nhạc Hiên đầu nặng chân nhẹ mà đi ở phía trước, hai nơi bên tai trở nên đỏ bừng.

Nam Tầm đi phía sau hắn, nhìn hắn ngốc nghếch thường thường cười khẽ hai tiếng.

Hai người đi không lâu quả nhiên nhìn thấy một con sông nhỏ.

Tần Nhạc Hiên đưa Nam Tầm tới dòng suối nhỏ ở thượng nguồn, bản thân lại bơi xuống hạ nguồn, còn liên tục dặn dò: “Biểu muội, nếu có chuyện gì lập tức kêu ta, ta ở ngay phía trước.”

Nam Tầm đáp ứng, chờ người đi xa liền gấp không chờ nổi mà đi đến bên bờ.

Mặt nước trong vắt, bóng loáng như gương, ảnh ngược dung mạo nàng một cách rõ rãng.

Nam Tầm sau khi nhìn thấy mình trông như thế nào, hít một ngụm khí lạnh, ở trong lòng hỏi Hư Không Thú, “Tiểu Bát, kỳ thật ngươi là một nhan khống phải không?”

Hư Không Thú ‘hắc hắc’ nói: “Thấy ta đối với ngươi tốt không, tìm cho ngươi dung mạo khuynh quốc khuynh thành như vậy, ngay cả dã nam nhân bỏ trốn cùng ngươi cũng là một mỹ nam.”

Nam Tầm hai mắt nhìn trời, xem thường, “Đúng vậy, đích xác là khuynh quốc khuynh thành, còn là ba ngày sau chết thảm khuynh quốc khuynh thành.”

Hư Không Thú không chút chột dạ, phì eo uốn éo, móng vuốt nhỏ lắc lư, “Ây da, còn không phải nhờ ngươi xoay chuyển càn khôn sao.”