Editor: Do_oi96
._._._._._._._._._._._._._._._._._._._.
Nam Tầm đã chết, vì cứu một đứa trẻ vượt đèn đỏ mà bị xe đâm nát nhừ, chết không toàn thây.
Nhưng hiện tại, cô nhìn một mảnh đen nhánh xung quanh, có chút ngây ngốc.
Đây là đâu? Sao lại đen như mực vậy, cái gì cũng không nhìn thấy? Hay là…
Đờ mờ, cô vì cứu người mà chết thành một đống thịt nát, cư nhiên không phải lên thiên đường mà là xuống địa ngục sao?
Nam Tầm vừa định chỉ lên trời mắng, một mảnh đen nhánh trước mặt lại đột nhiên hình thành một cái lốc xoáy.
Lốc xoáy kia, càng lúc càng lớn, cũng càng ngày càng sáng, cuối cùng mở rộng, thành một mảng sao trời chói lọi rực rỡ!
Nam Tầm ngơ ngẩn mà nhìn cảnh trước mắt.
‘Lộc cộc’, có thứ gì đó đang chạy đến.
Hai mắt Nam Tầm bỗng nhiên trừng lớn, một con bạch mã từ mảng sao trời trước mắt tung bay vọt ra, ở không trung xẹt qua một độ cung xinh đẹp, sau đó vững vàng dừng trước mặt Nam Tầm.
Tứ chi nó thon dài, lông xoã tung xinh đẹp, đuôi như một chiếc dù, chốc chốc lại phe phẩy, loé sáng ánh sao.
“Muốn tiếp tục sống sao?” Bạch mã nhìn chằm chằm Nam Tầm hỏi.
Ngoài mặt Nam Tầm không chút gợn sóng, trong lòng lại sấm chớp cuồn cuộn, không ngừng.
Cô đã chết, sau đó nhìn thấy một con ngựa, một con ngựa tự phát sáng lại còn biết nói!
“Ngô là thượng cổ thần thú Hư Không Thú, có cường đại thần lực, là thời không chi chủ, có thể xé rách hư không, xuyên qua thời không, trở về quá khứ, xuyên tới tương lai.” Bạch mã nói.
Xé rách hư không? Xuyên qua thời không?
Nam Tầm sửng sốt, sau đó liền chỉ vào nó cười ha ha lên, “Bảo bối, ngươi đừng đùa với ta, ha ha…”
Nhưng Nam Tầm còn chưa cười đủ, liền cảm thấy một cổ áp bách thật lớn đột nhiên quét qua, trong khoảnh khắc linh hồn bị đè ép đến vặn vẹo biến hình!
Trong nháy mắt, cô đã ở một tòa đại điện cổ kính, mà các cô gái bên trong đều mặc váy dài thướt tha.
Nam Tầm ngây ngốc, còn chưa kịp nhìn kỹ, linh hồn lại bị vặn vẹo một lần nữa.
Mười mấy lần như thế, Nam Tầm thấy được đủ loại thế giới, nào là vương hầu thế gia cổ đại, nào là dân quốc quân phiệt, hiện đại không gian, tu chân thế giới, tinh tế thế giới…
Nima còn có xã hội nguyên thuỷ, một đám người cái gì cũng không mặc, phía dưới cũng chỉ che bằng một chùm lá cây, đặc biệt cay mắt.
Hư Không Thú lắc lắc cái đuôi mang vầng sáng kia, nói: “Chỉ cần ngươi giúp ta độ hóa một ít người có sát khí ác khí thật nặng, tinh lọc tâm hồn đáng sợ của bọn họ, giúp ta thu thập đủ công đức, ta sẽ mang ngươi xuyên về quá khứ, thay đổi kết cục chết thảm của ngươi.”
Nam Tầm chớp chớp mắt, hỏi: “Cái ngươi gọi là người có sát khí ác khí thật nặng, ta có thể lý giải thành kẻ tâm lý biếи ŧɦái, sát nhân cuồng ma, hận không thể để tất cả mọi người đi chết, lại còn muốn hủy diệt thế giới, đại Bos phản diện?”
Hư Không Thú trầm mặc.
Nam Tầm cũng trầm mặc thế nhưng trong chốc lát cô liền cười khẽ, “Được thôi, dù sao ta cũng chết rồi, mua bán này cũng không thiệt, không phải sao?”
Cô cười rộ lên mi mắt cong cong, đôi mắt đen nhánh phản chiếu cả bầu trời sao, so với ngôi sao còn lộng lẫy hơn.
Hư Không Thú vừa lòng gật gật đầu.
Ngay sau đó, thân mình nó càng lúc càng nhỏ, cuối cùng biến thành một quả cầu tròn vo. Trên quả cầu còn có mắt mũi miệng, tứ chi ngắn ngủn gần như đều giấu dưới lớp lông nhung mềm mại.
“Sao ngươi lại biến thành như vậy?” Nam Tầm giật mình hỏi, hai mắt sáng lên.
Lông xù xù, thật đáng yêu a.
Hư Không Thú biến thành một quả cầu lông tròn vo không được tự nhiên mà vặn vẹo eo tròn, ‘hừ’ nhẹ một tiếng, “Còn không phải vì vừa rồi mang ngươi xuyên qua nhiều thế giới như vậy, linh lực tiêu hao quá mức, nên mới trở về trạng thái ấu thú.”
“Phốc, cho nên mới nói đừng có kiêu ngạo, kiêu ngạo sẽ bị sét đánh, ha ha ha…” Nam Tầm nhịn không được cười ha hả, tiếng cười réo rắt, bừa bãi cực điểm.
Hư Không Thú xụ mặt giơ móng vuốt nhỏ lên, đột nhiên đánh vào giữa trán Nam Tầm một giọt máu, lạnh lùng thốt lên: “Linh hồn khế ước ký kết thành công, tiến vào thế giới thứ nhất…”
“Ai từ từ, ta còn chưa có đồng ý ——” nhưng Nam Tầm còn chưa nói xong, cảm giác linh hồn áp bách quen thuộc lại xuất hiện theo đó là một trận vặn vẹo.
Sau đó hai mắt cô tối đen, gì cũng không biết.
‘Phụt’ một tiếng.
Thanh âm vũ khí sắc bén đâm vào huyết nhục rõ ràng vang lên.
Nam Tầm vừa mở mắt ra liền cảm giác được có thứ đó gì bắn lên trên mặt mình, cô duỗi tay sờ sờ.
Đỏ tươi, sền sệt, là máu.
Lại ngẩng đầu lên nhìn, là một đầu quái vật, máu tươi đầm đìa.
Nam Tầm:…