Chương 7: Sợ tôi à?

Phần sau của cuộc vui, cả người Tô Tử Khanh đều ngây ra, cho đến khi ra khỏi KTV, gió đêm thổi tới mặt cô mới hoàn hồn, nói lời tạm biệt với mọi người.

Lúc đến, để tiện nên cô và đồng nghiệp cùng ngồi xe của Tiểu Mỹ, bây giờ cô phải bắt xe về nhà.

“Tô Tô, có cần đưa cậu đến tàu điện ngầm không?” Tiểu Mỹ hạ cửa sổ xe, nhiệt tình nói.

“Không cần đâu, gọi xe chắc là tiện hơn. Cậu lái xe chậm thôi, tạm biệt nhé.” Tô Tử Khanh cười, phất tay với cô ấy.

“Vậy được, bái bai nha.” Xe lái đi rồi, Tô Tử Khanh nhìn xung quanh một chút, tìm bóng dáng của xe taxi.

Quay đầu lại thấy xe Audi màu đen dừng ở ven đường, Lục Quân mặc váy đỏ đang nghiêng người ở cửa sổ xe nói chuyện với người bên trong.

Nói được một lúc, người đẹp váy đỏ vẫy tay, quay người đi tới bãi đỗ xe ngoài mặt đường.

Tô Tử Khanh quay đầu đi chỗ khác, đang chuẩn bị băng qua đường, lại nghe được tiếng còi Audi vang lên hai lần. Cô nghĩ đến cảnh tượng vừa nhìn thấy, trong lòng không hiểu sao nghẹn một chút, thế là làm bộ không nghe thấy, nhấc chân rời đi.

Đèn lớn sau lưng nháy hai lần, chiếu vào cột đường phía trước. Vốn định không quan tâm đến cùng, nhưng nhớ tới áo khoác âu của anh còn đang buộc trên người, đã nhận lòng tốt của người ta thì phải cố gắng nhường nhịn ba phần. Cô hít một hơi, quay đầu đi lại.

“Tổng giám đốc Thẩm.” Tô Tử Khanh đi tới cạnh cửa sổ xe, cung kính gật đầu với người bên trong: “Tôi sẽ giặt áo khoác cho anh…”

.

“Lên xe đi, tiện chở cô về.”

“Không cần đâu, tôi…”

“Nơi này không gọi được xe đâu, hay là cô tính đi bộ về?” Thẩm Tây Thời nhíu mày.

Một lần là ngồi, hai lần cũng là ngồi.

Tô Tử Khanh lên xe, Thẩm Tây Thời nâng cửa sổ xe lên, quay số lên đường.



“Sợ tôi à?” Thẩm Tây Thời nhếch môi, nhìn tư thế ngồi của cô. Hai đầu gối chụm lại, hai tay đặt trên gối, dáng vẻ đoan chính, khác một trời một vực so với lúc cô ca hát.

“Khụ, đâu có. Tôi là kính trọng tổng giám đốc.” Tô Tử Khanh giơ tay đẩy kính, lại phát hiện để quên kính ở bồn rửa tay rồi. Độ cận của cô không nặng lắm, chỉ những lúc nhìn máy tính, tài liệu mới cần đeo thôi.

“Thư ký Tô năm nay bao nhiêu tuổi rồi?”

“28.”

“Tôi thì 33.”

“Vâng.” Cô biết mà, trên hồ sơ có ghi. Thân là thư ký, nhất định phải nằm lòng tư liệu của ông chủ.

Tuổi của bọn họ rất xứng…

Ấy khoan, sao đột nhiên lại nói đến cái này?

“Chúng ta là người đồng lứa.” Thẩm Tây Thời bật loa, giọng hát của Thiên Hậu Không Linh phát ra.

“Cho nên không cần phải cung kính như vậy, thoải mái chút đi.” Dường như cô đặc biệt kiêng dè khi ở trước mặt anh.

Nhưng anh biết, con người chân thật của cô tuyệt đối không phải vậy.

Tô Tử Khanh nghẹn lại, khó chịu gật đầu, trong lòng thì như sóng cuộn: Tôi đâu có sợ anh, tôi chỉ sợ muốn ngủ với anh thôi.

Cô ngẩng đầu nhìn cảnh đường phố xẹt qua bên ngoài cửa sổ, rõ ràng không nhìn anh nữa, nhưng chất gỗ xen lẫn hương cam, dường như còn mang theo nhiệt độ cơ thể, là mùi vị trên người anh như có như không thấm vào khoang mũi.

Cảm giác tồn tại không thể bỏ qua như đè lên giác quan của cô.

Thiên hậu vẫn còn đang hát: “Chiếc áo của anh, hôm nay em còn đang mặc…”

Tô Tử Khanh nghe, đầu ngón tay mơn trớn âu phục, trong lòng nảy lửa.

Thấy cô không nói lời nào, Thẩm Tây Thời quay qua, lại thấy cô vùi trong ghế rộng, nghiêng đầu nhìn bên ngoài cửa sổ. Sợi tóc hơi rối, lộ ra vành tai nho nhỏ, mượt mà đáng yêu.



Sau đó, vành tai nho nhỏ đó từ từ đỏ lên.

Khi Thiên hậu hát đến bài thứ năm, xe màu đen đã dừng lại trước cổng Trăn Viên.

“Tôi sẽ giặt sạch áo khoác rồi trả lại cho… anh.” Cô ngẫm nghĩ, rồi nén chữ “Giám đốc” trở về.

“Ừ.” Thẩm Tây Thời gật đầu, cởi khóa xe bên trong.

“Vậy, tạm biệt tổng giám đốc Thẩm.” Tô Tử Khanh quay người chuẩn bị xuống xe, lại đột nhiên thấy mặt Thẩm Tây Thời xích lại gần.

Cô giật mình, cứng đờ tại chỗ: “Tổng giám đốc Thẩm?”

Thẩm Tây Thời nghiêng qua, ‘tạch’ một tiếng, cởi dây an toàn ra.

Thẩm Tây Thời cười. Sợ thế này cơ à? Ha, đúng là không được gì cả.

“Được rồi, đi đi.”

“Tạm biệt tổng giám đốc Thẩm.” Cô nhảy xuống xe, tự nhiên buồn cười. Chuyện tối nay đúng là hèn đến chẳng giống mình: “Tổng giám đốc Thẩm ngủ ngon.”

“Ngủ ngon.” Thẩm Tây Thời nhìn cô quay người, đi vào bóng đêm. u phục màu đậm buộc trên eo thon của cô.

Anh bỗng dưng nhớ tới đôi chân dài kia và dây buộc tinh tế. Trong xe đột nhiên nóng, anh kéo cổ áo, đạp chân ga, lái xe về nhà.

------oOo------