Chương 49: Thầy giáo tuyệt nhất

Tô Tử Khanh dẫn Thẩm Tây Thời đi phơi nắng ở thư viện, nhàn tản đọc sách cả buổi chiều, cơm chiều thì dẫn anh đến ăn ở một quán cơm nhỏ ở bên ngoài trường học mà cô vẫn luôn mong nhớ, sau đó bắt đầu đi về phía sân thể dục của trường học.

Cô dẫn theo Thẩm Tây Thời đi dọc theo bậc thang, leo đến sườn núi đằng sau sân thể dục, nơi này là chỗ ở trên cao, tầm nhìn tốt, nhìn xuống phía dưới có thể nhìn thấy toàn bộ sân thể dục.

Bọn họ đi vào sâu bên trong, chọn một chỗ trên mặt cỏ xanh ngồi xuống, bên cạnh có một vài bụi cây lùn lùn, phía sau là một rừng cây bạch dương, gió thổi qua tiếng lá cây sàn sạt vang lên, giống như âm thanh nước chảy.

Vùng ngoại thành không khí không có bị ô nhiễm quá nhiều, nơi này ngẩng đầu lên thì có thể nhìn thấy rõ ràng bầu trời có rất nhiều ngôi sao.

Tiệc tối đã bắt đầu rồi, hiệu trưởng vừa phát biểu xong thì mọi tiết mục được thay phiên nhau trình diễn.

Có hát dân dao, có nhảy Street Dance, có độc tấu dương cầm, có hợp xướng nhạc cụ dân gian, vừa múa vừa hát, vô cùng náo nhiệt.

Tô Tử Khanh nhớ tới cuộc sống đại học không lo không nghĩ của mình, cảm khái một trận.

Giữa buổi biểu diễn có mấy tiết mục ngẫu hứng, chọn học sinh phía dưới sân khấu lên biểu diễn, sau khi biểu diễn xong thì người dẫn chương trình của buổi lễ hỏi: “Sắp tốt nghiệp rồi, có cái gì muốn nói ở chỗ này không?”

Trong đó một người nam sinh nhận lấy microphone, thừa dịp ở trên sân khấu nhiệt huyết sôi trào, hô lớn: “Vương Dung Hòa, anh thích em!”

Dưới sân khấu một mảnh ồn ào, vỗ tay, âm thanh huýt sáo vang vọng thật lâu không dừng lại.

Tuổi trẻ thật tốt tốt.

Tô Tử Khanh dựa vào vai của Thẩm Tây Thời, quay đầu hỏi anh: “Lúc anh đi học có từng yêu thầm ai không?”

“Không có.” Thẩm Tây Thời chống tay về phía sau một chút, dáng vẻ thản nhiên.

??

Trong đầu Tô Tử Khanh hiện lên một loạt dấu chấm hỏi, đang muốn tiếp tục hỏi thì Thẩm Tây Thời sửa lại vạt áo: “Anh sẽ trực tiếp theo đuổi.”

Yêu thầm cái gì, dông dài lằng nhằng, xác định đúng mục tiêu thì chủ động xuất kích.

Ghê gớm nha.

Tô Tử Khanh hừ một tiếng.

Thẩm Tây Thời cười một chút, tiếp theo hỏi lại cô: “Em thì sao?”

Tô Tử Khanh im lặng một lát, như là rơi vào trong hồi ức, chậm rì rì mà mở miệng: “Ừ… Năm nhất em từng thích thầm thầy giáo dạy môn kinh tế học vi môn nha.”

Đôi mắt Thẩm Tây Thời nhíu lại, khẩu vị cũng không nhỏ, còn là một thầy giáo cơ đấy?

“Thầy giáo đó vô cùng giỏi, logic rõ ràng, giảng bài lại sinh động, chúng ta đều đặc biệt thích lên lớp của anh ấy. Vóc dáng anh cao lớn, vóc người lại đẹp, mang áo gió đặc biệt đẹp, người rất dịu dàng, em chỉ nhìn thấy một lần duy nhất anh nổi giận, làm em ngạc nhiên sửng sốt, nhưng là lại vô cùng đàn ông vô cùng đẹp trai…” Một khi mở khay đựng hồi ức ra thì giống như không khép lại được, Tô Tử Khanh thì thầm thì thầm, chờ đến lúc cô phản ứng được mà phanh lại thì Thẩm Tây Thời đang nhíu mi nhìn cô, ánh mắt trêu tức.

Tô Tử Khanh xấu hổ mà ho khan một tiếng, đem mặt quay qua bên kia, duỗi tay vỗ vỗ miệng mình.

Cái miệng ngu ngốc này.



Thẩm Tây Thời xem cô cong người, áo hoodie bó chặt thân thể, lộ ra vòng eo nhỏ, phía dưới là váy ngắn xếp ly, khi ngồi xuống thì khó khăn lắm mới che khuất được cái mông, một cặp chân dài trần trụi, một bộ dạng trang điểm như học sinh, dụ dỗ người khác phạm tội.

“Bạn học sinh này.” Anh đứng dậy, một tay đặt ở trên đùi, giọng điệu thong dong: “Đi học không nghiêm túc nghe giảng, sự chú ý đều để ở trên dáng người của thầy giáo có được hay không, có đẹp trai hay không, như vậy có đúng không?”

Tô Tử Khanh cứng lại một chút, quay người lại nhìn Thẩm Tây Thời, ánh sáng phía dưới sân khấu phải chiếu đi lên, chiếu sáng một nửa khuôn mặt của anh, lúc sáng lúc tối, vẻ mặt anh nghiêm túc, trong nháy mắt cô có hơi hoảng hốt, giống như thật sự trở lại thời gian đi học đại học, đi học làm việc riêng bị thầy giáo gọi tên, dạy dỗ trước giảng đường.

“Em…” Tô Tử Khanh nhìn anh, cắn cắn môi dưới.

“Kỳ thi cuối kỳ không đạt tiêu chuẩn, đừng tìm thầy khóc lóc.” Giờ phút này Thẩm Tây Thời, vẻ mặt chính nghĩa hiển nhiên, trở thành hình dạng của một người giáo viên nhân dân thần thánh.

“Tín chỉ môn học này rất quan trọng với em, thầy ơi, em không thể rớt môn được, làm ơn…”

“Chỉ cần là em đi học có nghiêm túc lắng nghe, hiện tại sẽ không cần tới xin thầy.” Thầy giáo không dao động.

“Em, em biết sai rồi.” Cô gái nhỏ ngoan ngoãn nhận sai: “Nhưng mà lớp học trước đó đã kết thúc…” Cô vặn vẹo quần áo vạt áo, vẻ mặt buồn khổ.

“Hiện tại biết sốt ruột rồi sao?”

Một trận gió núi thổi qua, Tô Tử Khanh run lên một chút, bị gió làm mờ mắt, cô bắt lấy cánh tay của đối phương, chớp chớp mắt, trong mắt mênh mông sương mù, càng giống dáng vẻ lã chã chực khóc.

Trong nháy mắt Thẩm Tây Thời có cảm giác phạm tội, giống như thật sự bắt nạt một con thỏ nhỏ, chọc cô bật khóc.

“Được.” Người đàn ông nâng tay lên, hơi dừng lại, cuối cùng vẫn là sờ soạng tóc cô một chút, nhưng lại nhanh chóng buông ra, nhẹ giọng thở dài: “Thầy cũng là vì muốn tốt cho em.”

“Hu hu…” Cô gái nhỏ giơ tay xoa nhẹ đôi mắt, đôi tay lặng lẽ bắt lấy vạt áo thầy giáo Thẩm: “Vậy, vậy lớp học kết thúc rồi thì như thế nào đây thầy giáo, môn học này em thật không thể rớt được…”

Thầy giáo Thẩm gục đầu xuống, nhìn khuôn mặt nhỏ trước mắt, như là có chút hồng, trong bóng đêm lại không nhìn rõ lắm, chỉ nhìn thấy một đôi mắt nhìn anh từ dưới hướng lên trên, ở dưới ánh đèn sáng ngời vừa sáng lấp lánh, vừa lớn vừa sáng.

Cô lúc này đang nửa quỳ, áo hoodie to rộng che lấp khung xương tinh xảo, nắm quần áo anh, thoạt nhìn đặc biệt yếu đuối.

Trong lòng mềm nhũn, người đàn ông nâng tay lên, xoa xoa tóc cô: “Yên tâm, có thầy giáo ở đây, làm sao có thể để em rớt môn được?”

Thanh âm mềm nhẹ, lại vững như bàn thạch, làm lòng người yên tâm: “Tuần sau bắt đầu, sau khi tan học thì đến văn phòng của thầy, thầy dạy bù cho em.”

Tô Tử Khanh không chịu nổi nhất bộ dáng này của anh, thân mình mềm nhũn, nhào vào trong lòng ngực anh: “Hu… Thầy giáo tuyệt nhất…”

“Được…” Người đàn ông vỗ vỗ vai cô: “Đứng lên đi.”

Cô gái nhỏ nhào vào trên người mình, thân thể mềm mại dính sát vào người mình, vô cùng ấm áp.

Nhưng lại làm như không nghe thấy, cô gái đó không có đứng dậy, ngược lại còn hướng vào trong lòng ngực anh vặn vẹo, dẫn tới người đàn ông một phen đè cô lại: “Được rồi, đừng cọ…”

Người trong lòng ngực ngừng một chút, nhưng không có đứng dậy.

“Thầy giáo… Em, em thích thầy.” Âm thanh rầu rĩ từ trong ngực truyền đến, âm thanh không lớn nhưng lại rất rõ ràng.

Người đàn ông cúi đầu nhìn đỉnh đầu cô, thật lâu không nói lời nào, mãi đến khi phía dưới sân thể dục hát xong một bài《 chờ em tan học 》, im lặng hồi lâu anh mới chậm rì rì mà mở miệng: “Cho nên cố ý đi học không nghiêm túc, muốn khiến cho thầy giáo chú ý có phải không?”



“Em không có, em không phải cố ý…” Chính là nhịn không được muốn nhìn ngươi.

“Kẻ lừa đảo.” Anh nhéo cằm cô, để cô ngẩng đầu, nhìn đôi mắt của cô.

Bốn mắt nhìn nhau, không ai nói chuyện.

“Được rồi.” Anh thở dài: “Em đã thành công mà khiến cho tôi chú ý rồi.”

Cô gái nhỏ ngạc nhiên mà nhìn anh.

“Nhắm mắt lại.” Người đàn ông cúi đầu, nhẹ giọng mở miệng.

Cô gái nhỏ nhắm mắt lại, lông mi còn đang nhẹ nhàng run rẩy, cô cảm giác được gió thổi qua bên tai cô, sau đó, anh hôn cô.

Nhẹ nhàng như chuồn chuồn lướt nước một chút, bốn cánh môi dính lấy nhau.

Thời điểm hai người tách nhau ra, mặt cô gái nhỏ càng hồng hơn, tay nắm cổ áo người đàn ông: “Em… Em còn muốn, có thể không?”

Người đàn ông nặng nề mà cười, nhéo nhéo cô mặt: “Tham lam như vậy sao?”

“Thấy thầy giáo, liền… Nhịn không được.”

Rất thích, rất thích anh.

Cô gái nhỏ trẻ tuổi xinh đẹp, dựa vào trong lòng ngực mình, bị mình hôn đến thở không nổi, còn nói lời nói đáng yêu như vậy, người đàn ông trong lòng vừa động, cúi đầu ôm cô, lại hôn một trận.

Cô gái nhỏ vừa thở dốc, vừa phát ra tiếng rêи ɾỉ ậm ừ.

Cô gái nhỏ quỳ gối bên cạnh người anh, thẳng người lên, đôi tay ôm lên anh, dựa vào trước ngực anh hôn môi anh, bàn tay to của người đàn ông gắt gao giữ lấy cổ cô, một cái tay khác vuốt ve ở trên vòng eo tinh tế của cô.

Cô gái nhỏ liếʍ môi dưới người đàn ông, anh nhẹ nhàng lùi về phía sau, cô liền đuổi theo, càng hôn càng mãnh liệt, dẫn tới người đàn ông thấp giọng mà cười lên thành tiếng.

Cô nhóc này hôn không hề quy luật, cố tình còn rất vội vàng.

Anh nhẹ nhàng nhéo chỗ thịt mềm ở cổ cô, dốc lòng mà dẫn đường cô, mang cô đi nhấm nháp tư vị ngọt ngào.

Mãi đến cô có chút thở không nổi, người đàn ông mới buông môi cô ra.

“Được rồi…” Người đàn ông thở sâu, giúp cô gái nhỏ sửa sửa lại vạt áo với váy, vuốt vuốt tóc bên tai cô: “Anh đưa em trở về.”

------oOo------