Chương 47: Hồ ly nhỏ này, về nhà anh trị em

Hai người đi ra khỏi phòng tập thể thao thì trời đã chạng vạng, Thẩm Tây Thời lấy xe.

“Em phải về nhà của mình.” Tô Tử Khanh lên xe, nhéo nhéo cánh tay: “Ở chỗ kia của anh ngây người cũng sắp một tuần rồi.”

“Anh lo ăn lo ngủ cho em, còn em vận động với anh, có gì không tốt sao?” Thẩm Tây Thời duỗi tay qua nhéo mặt cô, đồ vong ân bội nghĩa.

“Tổng giám đốc Thẩm, chúng ta đi làm gặp tan làm gặp, hai ngày cuối tuần đều quậy với nhau, ngài không chán sao?” Tô Tử Khanh sờ sờ chỗ bị anh nhéo.

“Em chán sao?” Thẩm Tây Thời nghiêng đi mặt, nhìn khuôn mặt nhỏ đỏ ửng sau khi vận động của cô, nhướng mày.

“Không có không có.” Tô Tử Khanh nhận thấy được luồng áp suất thấp, tham vọng sống sót nhanh chóng trỗi dậy: “Tổng giám đốc Thẩm người đẹp trai hàng to xài tốt, em làm sao có thể chán anh được chứ, em là sợ anh nhìn em đến chán sao.”

“Yên tâm.” Thẩm Tây Thời hạ cửa sổ xe xuống, ánh cô chiều tà cũng hương thơm cây cỏ được gió thổi vào xe, anh mở miệng: “Yêu em sẽ không chán.”

“Cái gì?” Vừa rồi có một trận gió thổi qua, Tô Tử Khanh không nghe rõ.

“Anh nói…” Thẩm Tây Thời cười một chút: “Tổng giám đốc Thẩm đối với em rất vừa lòng.”

Tô Tử Khanh đặt tay ở trên cửa sổ xe gõ gõ, mặt chuyển qua bên kia lặng lẽ cười.

“Đúng rồi, đầu tư Kim Lẫm đo lường tính toán đã làm xong rồi sao?” Đột nhiên Thẩm Tây Thời chuyển đổi phong cách, bạn trai ôn nhu biến thành cấp trên nghiêm khắc, Tô Tử Khanh trở tay không kịp.

Mở to hai mắt nhìn chuyển qua, nhìn anh.

“Làm sao vậy?” Thẩm Tây Thời sờ sờ đầu cô.

“Tổng giám đốc Thẩm, khi nghỉ ngơi không nói chuyện công việc là sự tôn trọng tối thiểu đối với kỳ nghỉ.” Giọng nói của cô rất nghiêm túc, lá gan nay lớn nên tạo phản rồi, còn đôi co cãi lại ông chủ.

Thẩm Tây Thời nhìn bộ dạng hiên ngang lẫm liệt này của cô lập tức cười ra tiếng: “Được được, vậy thì chờ ngày mai đi làm rồi hỏi lại em.”

Tô Tử Khanh hừ một tiếng, vẻ mặt kiêu ngạo.

“Nếu không… Hay là cái kia, anh giúp em?” Nghe một chút giọng điệu ép dạ cầu toàn của ông chủ này, chủ động yêu cầu giúp nhân viên làm việc, thật sự là chưa từng nghe thấy, chưa từng nhìn thấy, chỉ vì đem cô chở về nhà, Tô Tử Khanh, mình thật sự rất được đó nha.

Cô nghẹn cười, vẻ mặt đứng đắn: “Yên tâm đi ông chủ, đều đã làm tốt, sáng mai sẽ gửi vào hòm thư của anh.”

“Thật sự có thể làm.” Thẩm Tây Thời duỗi tay sờ sờ mặt cô: “Thật sự không ở chỗ anh sao?”

Nhà Tô Tử Khanh vừa rẽ là đến, Thẩm Tây Thời lại không muốn dừng xe.

“Ừ, trong nhà không ở một tuần, em còn không quay về thì hoa cỏ trong nhà đều sẽ chết hết mất.”

“A…” Thẩm Tây Thời đánh lái chuyển phương hướng, xe dừng lại ở một bên, anh lại không mở cửa, cứ như vậy nhìn cô: “Vậy em lên tưới cây đi rồi xuống, anh chờ em.”

Tô Tử Khanh cười, nhẹ nhàng dậm chân: “Anh có thôi không, mau thả em xuống xe.”

Thẩm Tây Thời cũng cười, kéo cô lại hôn một lát, mở chốt khóa cửa xe ra. Tô Tử Khanh xuống xe, cho anh một nụ hôn gió, đeo túi xoay người đi vào nhà.

Thẩm Tây Thời nhìn theo bóng dáng cô, tóc đuôi ngựa đung đưa, bộ dạng sức sống bắn ra bốn phía.

Anh nhìn trong chốc lát, dẫm chân ga xuống phóng đi.

Giống như mới vừa thả cô đi anh liền hối hận.

Thứ hai mới vừa đi làm, Tô Tử Khanh liền đem tài liệu ngày hôm qua Thẩm Tây Thời nói đóng dấu chuẩn bị xong thì đưa vào văn phòng anh.

Thẩm Tây Thời lật lật vài tờ, số liệu đều đã phân loại rõ ràng, hoàn chỉnh có trật tự, anh có thể trực tiếp dùng luôn.

“Tổng giám đốc Thẩm có vừa lòng không?” Tô Tử Khanh thuận tay đem cà phê đẩy đến trước mặt anh, cà phê sữa, khẩu vị cũ.

Thẩm Tây Thời buông tài liệu xuống, bưng ly cà phê lên nhấp một ngụm, độ ấm, ngọt độ, vị sữa đều vừa vặn.

“Rất vừa lòng.” Cánh tay dài Thẩm Tây Thời duỗi ra, một phen vòng qua eo cô, xoa xoa: “Thư ký Tô có khả năng như vậy, tan làm đến nhà tổng giám đốc Thẩm tăng ca, như thế nào?”

“Cái này…” Tô Tử Khanh cắn cắn ngón tay, vẻ mặt lộ vẻ khó xử: “Vậy tiền lương tăng ca tính như thế nào đây?”

Cô sẽ không dễ dàng tăng ca đâu.

“Em muốn tính như thế nào?” Tổng giám đốc Thẩm rất hào phóng, thư ký tốt như vậy, lương có thể tùy ý phát.

“Ừm… Em nghĩ đã.” Tô Tử Khanh cong lưng, vươn ngón trỏ lên chọc cằm Thẩm Tây Thời: “Nếu không thì thịt tổng giám đốc Thẩm đi.”

Thẩm Tây Thời nhìn cô cười, đang muốn mở miệng nói thì cửa bị gõ vang lên.

Anh thả Tô Tử Khanh ra, cô lùi lại hai bước.

“Mời vào.” Thẩm Tây Thời thanh thanh giọng nói.



Cố Tuấn cầm tập tài liệu đi vào: “Tổng giám đốc Thẩm, phương án 2.0 lần trước tôi muốn thảo luận với ông chủ một chút. A, thư ký Tô cũng ở đây à.” Anh ta nhìn Tô Tử Khanh một cái, trong lòng hơi phức tạp một chút, kiểu gì cũng cảm thấy hai người tổng giám đốc Thẩm cùng thư ký Tô, hôm nay có chỗ nào đó không quá giống lắm.

Anh ta ở giữa hai người nhìn qua nhìn lại vài lần, tự nhiên cảm thấy hai người kia có điểm tương xứng, giống như có màu hồng phấn đang toát ra vậy, anh ta sợ tới mức run run một cái.

“Tôi đi ra ngoài trước, tài liệu này nếu như muốn bổ sung thêm gì, tổng giám đốc Thẩm hãy nói với tôi.” Tô Tử Khanh lễ phép chu đáo mà lui ra ngoài.

Cố Tuấn lại nhìn cô một cái, ảo giác ảo giác, thư ký Tô không phải vẫn giống như trước đây sao, đối với tổng giám đốc Thẩm vô cùng cung kính.

Sau đó mấy ngày, thật đúng là bị Thẩm Tây Thời nói trúng rồi, phải tăng ca, nhưng mà là ở văn phòng, chứ không phải ở trên giường tổng giám đốc Thẩm.

Hai người đối chiếu xong tài liệu, xem đồng hồ thì đã là 8 giờ nhiều, thu dọn đồ đạc xong xuôi chuẩn bị trở về.

“Ngày mai tan làm đi ăn món Nhật ở nhà hàng kia không?” Coi như bồi thường tăng ca hôm nay.

“Ngày mai không được, ngày mai Trương Vũ Kiệt hẹn em ăn cơm chiều.” Tô Tử Khanh bóp bóp bả vai, là bệnh chung của nhân viên công sở.

Đôi mắt Thẩm Tây Thời híp lại, xoay người nhìn cô.

Tô Tử Khanh nhún nhún vai, cười vô cùng xán lạn: “Tổng giám đốc Thẩm, phiền ngài sau này hãy xếp lịch, lịch trình của em cũng rất là bận rộn đó.”

Cô cảm thấy rất vui vẻ.

Thẩm Tây Thời một tay đem cô áp đến tường trên hành lang, một tay giữ lấy eo cô, một tay nhéo cằm cô, nhẹ nhàng vuốt ve, giọng điệu có hỏi nguy hiểm: “Dám ở trước mặt tổng giám đốc Thẩm nói bản thân rất bận rộn sao?”

Tô Tử Khanh vươn ngón trỏ ra vẽ xoắn ốc ở trước ngực anh, bộ dạng chính là yêu nghiệt: “Vậy thư ký nhỏ kia cũng có sinh hoạt cá nhân của riêng mình sao.”

“Trương Vũ Kiệt tìm em làm gì?” Thẩm Tây Thời không rảnh lòng vòng với cô, anh vào thẳng vấn đề.

“Cậu ấy nói lúc phía em cổ vũ cậu ấy giao phương án lên trên cho nên muốn cảm ơn em nha.” Bữa cơm lần trước không phải bị anh làm thất bại sao?

Tay nhỏ Tô Tử Khanh đi xuống, sờ đến bên hông của anh, cởi bỏ một cái cúc, duỗi tay đi vào trong nhẹ nhàng vuốt cơ bụng rắn chắc của anh.

“Cảm ơn thì cảm ơn, ăn cơm cái gì chứ?” Anh vươn một ngón tay ra, nhẹ nhàng cọ xát môi dưới của cô.

Trương Vũ Kiệt rảnh rỗi như vậy sao? Có phải nên yêu cầu cậu ta tăng ca không nhỉ?

“Tiểu Kiệt cậu ấy tương đối nhiệt tình mà.” Tô Tử Khanh sờ soạng trong chốc lát, không thỏa mãn, rút ra tay, duỗi đến hạ thân của anh, cách một lớp quần sờ anh.

Thẩm Tây Thời thở hổn hển một tiếng: “A? Nếu không thì em cảm nhận trước một chút, nhiệt tình của tổng giám đốc Thẩm.” Nói xong nâng một chân cô lên, móc lên eo của chính mình, hạ thân chặt chẽ chống bên dưới của cô, tay trái vuốt đùi cô, tay phải nắm cằm cô, cúi đầu hôn cô.

“Ưm…” Tô Tử Khanh mềm nhũn, tay ôm cổ anh, bên miệng treo lên một nụ cười xao xuyến.

Thẩm Tây Thời nhẹ nhàng cắn cắn môi cô, nhấm nháp đủ rồi mới duỗi đầu lưỡi ra tiến vào miệng cô, tùy ý càn quấy.

Khi hai người tách ra thì đều thở hồng hộc, Thẩm Tây Thời chống cái trán của cô, vuốt vành tai của cô, nói câu “Hồ ly nhỏ, về nhà anh trị em”, ôm lấy eo cô đi đến phía thang máy.

Chờ hai người đều vào thang máy, Lục Quân từ chỗ tối đi ra, run rẩy mà nắm chặt điện thoại di động, không thể tin được mà nhìn đoạn video mình vừa mới quay được.

Vốn dĩ cô chỉ là trở về lấy tập tài liệu, lại không nghĩ rằng sẽ nhìn thấy cảnh tượng như vậy.

Tay cô run rẩy, đem video vừa nãy gửi đi một lần.

Ánh đèn hàng lang lờ mờ, chụp cũng không quá rõ ràng nhưng vẫn cứ có thể nhìn thấy, Thẩm Tây Thời móc chân người phụ nữ lên, đặt ở trên eo của mình, sau đó cúi đầu hôn lên môi cô.

Cô không nghĩ tới sẽ có một ngày cô có thể nhìn thấy được người đàn ông nho nhã luôn biết chừng mực này lại đè một người phụ nữ ở trên tường, cưỡng chế hàm dưới, hôn đến gấp gáp khó dằn lòng như vậy, thỏa mãn như vậy.

Cố tình người phụ nữ này, vẫn là người mà cô coi thường nhất – Tô Tử Khanh.

Cô siết chặt di động, vẻ mặt không cam lòng.

Thứ năm tan làm, Trương Vũ Kiệt ở trước gương sửa sang lại quần áo một chút, đi ra khỏi nhà vệ sinh, đến bên vị trí cửa sổ ngồi xuống.

Ăn được bữa cơm này với Tô Tử Khanh cũng không có dễ dàng. Biết cô mấy ngày gần đây vẫn luôn tăng ca, để tránh bôn ba vất vả, cậu ta chọn nhà hàng ở gần công ty.

Vóc dáng cậu ta cao lớn, ngồi ở ghế trên vai lưng rộng lớn, giữa mày lại có hơi nhăn lại, cậu ta cúi đầu nhìn đồng hồ, có chút khẩn trương.

Ngây người vài phút thì Tô Tử Khanh tới.

“Chào, Tiểu Kiệt.”

Trương Vũ Kiệt ngẩng đầu, Tô Tử Khanh ngồi xuống, cùng cô ngồi xuống còn có một người.

Trương Vũ Kiệt sửng sốt, ngơ ngác mà nhìn Thẩm Tây Thời ngồi ở đối diện: “Chào tổng giám đốc Thẩm, trùng hợp vậy sao?”

“Chào cậu.” Thẩm Tây Thời hướng cậu ta gật gật đầu, cầm lấy ly nước trước mặt Tô Tử Khanh uống một ngụm: “Không trùng hợp.”



“Ây, đây là của em.” Tô Tử Khanh trừng mắt liếc anh một cái.

Thẩm Tây Thời nhướng mày, liếc nhìn cô một cái: “Có gì khác nhau chứ?”

Năm chữ đơn giản nhưng lực sát thương lại rất lớn.

Trương Vũ Kiệt là người thông minh, nhìn thấy không khí hòa hợp của hai người, lập tức liền hiểu ra, nhưng lại không dám tin tưởng: “Hai người là?”

Cấp trên cùng cấp dưới, quan hệ này, nghĩ như thế nào, đều làm người ta hoang mang không xác định được.

“Bạn gái.” Thẩm Tây Thời buông cái ly xuống, vẻ mặt bình tĩnh.

Bàn tay Trương Vũ Kiệt nắm chặt lại, qua hồi lâu chậm rãi phun ra năm chữ: “Tôi sẽ giữ bí mật.”

“Không cần.” Thẩm Tây Thời hơi dựa vào phía sau, nhìn cậu ta.

Vẻ mặt Trương Vũ Kiệt kinh ngạc.

“Ngẫu nhiên lọt chút gió cũng làm cho mọi người có chút chuẩn bị trong lòng.”

Đây là chuẩn bị công khai. Tổng giám đốc Thẩm, anh nghiêm túc sao?

“Ây, không phải đã nói một thời gian nữa mới công khai sao.” Tô Tử Khanh xoay người, vươn ngón trỏ chọc chọc cánh tay Thẩm Tây Thời, có hơi xù lông.

Cô còn chưa có hưởng thụ đủ, kɧoáı ©ảʍ yêu đương vụиɠ ŧяộʍ cùng cấp trên.

“Nói sớm hay nói muộn gì thì sớm muộn gì cũng phải nói.” Thẩm Tây Thời giơ tay vuốt tóc cô, vuốt vuốt lông, ngữ khí ôn nhu mà kiên định: “Tin tưởng anh.”

Anh không muốn giấu diếm nữa, người phụ nữ của mình đương nhiên muốn quang minh chính đại mà cưng chiều. Anh không ngốc, đã sớm nhìn ra Trương Vũ Kiệt có ý với Tô Tử Khanh, chỉ sợ người trong công ty có ý với cô cũng không phải chỉ có một người này.

Hôm nay nhìn thấy Trương Vũ Kiệt, anh nóng lòng muốn tuyên bố chủ quyền của mình.

Trương Vũ Kiệt hơi bất ngờ một chút, nhìn hai người đối diện.

Anh ta nhìn đến đôi mắt Tô Tử Khanh, cô hơi hơi ngửa đầu nhìn Thẩm Tây Thời.

Trong đôi mắt kia ngoài Thẩm Tây Thời, thì không chứa thêm được người nào khác nữa.

Giữa hai người hoàn toàn không giống ông chủ cùng thư ký, chỉ có tình yêu cuồng nhiệt của những cặp tình nhân, là dính nhau như keo sơn và tình cảm nồng nàn không giấu được.

Đôi mắt của cậu ta u ám, trận thông báo này, còn chưa có bắt đầu cũng đã kết thúc.

“Đàn chị, cảm ơn chị.” Cảm ơn chị đã cổ vũ.

“Cảm ơn cái gì, chúng ta học cùng trường học, đều rất ưu tú.” Tô Tử Khanh bưng ly nước lên, cùng cậu ta chạm vào một chút: “Cố lên!”

Nhưng còn chưa đủ ưu tú.

Trương Vũ Kiệt nhìn Thẩm Tây Thời, anh ngồi ở bên người Tô Tử Khanh, không nói lời nào, trầm ổn, thong dong, khí chất như vậy là do thời gian cùng kinh nghiệm mài giũa ra, giữa bọn họ đúng là chênh lệch khá xa.

Cậu ta tâm phục khẩu phục.

“Tổng giám đốc Thẩm, đàn chị, chúc hai người hạnh phúc.” Cậu ta nhìn bọn họ, cười một cái.

Thẩm Tây Thời gật gật đầu, đối với Trương Vũ Kiệt anh cũng rất thưởng thức, phong cách phương án táo bạo, tâm tư lại kín đáo, là một hạt giống tốt.

“Ánh mắt không tồi.” Anh cong khóe môi ngoéo một cái.

Trương Vũ Kiệt cười cười, có chút chua xót.

Ngồi vài phút, Thẩm Tây Thời đứng dậy: “Hai người nói chuyện đi, công ty còn có chút việc chưa xong.” Trước khi đi, lại tiến đến bên tai Tô Tử Khanh: “Xong thì gửi tin nhắn cho anh, anh đến đón em.”

“Được ạ.”

Duyên là thứ không thể tả, vì khi nào yêu, yêu người nào, ai cũng không nói rõ.

Còn may mắn, hai đầu duyên phận này còn đang níu kéo lấy hai người bọn họ.

------oOo------