Chương 41: Người đàn ông của tôi, cô đừng có chạm vào

“Ai hôm nay các cậu thấy không, Tổng giám đốc Thẩm ở dưới đại sảnh bị người ta đẩy vào tường.”

“Ai dám đẩy tổng giám đốc Thẩm vào tường chứ?”

“Bạn gái à?”

Tô Tử Khanh ngồi ở trên bồn cầu mắt trợn trắng, bạn gái đang ở đây, đang bị các người ngăn ở trong phòng nhà vệ sinh bên cạnh.

“Là bạn gái cũ.”

“Phải không?”

“Dáng người nho nhỏ, làn da rất là trắng, bên cạnh khóe mắt còn có một nốt ruồi lệ, chính là cô ấy không có sai đâu, công chúa nhỏ của tập đoàn Ánh Sao, Kỷ Tinh.”

“A? Có chuyện xưa, mau nói mau nói.”

“Cũng không có gì, bọn họ cũng coi như là môn đăng hộ đối, nghe nói Kỷ Tinh từ nhỏ đã thích tổng giám đốc Thẩm, sau đó hai người yêu nhau, người nhà hai bên đều rất coi trọng, nghe nói đều đã bàn chuyện cưới hỏi, sau lại không biết như thế nào mà chia tay.”

“Trên diễn đàn tám chuyện không phải có ảnh chụp sao, tự mình xem lại đi…”

Tô Tử Khanh cúi đầu mở di động ra, một đống thông báo cuộc trò chuyện nhảy ra nhưng cô đã bật chế độ im lặng, tên của diễn đàn rất khí phách “Hôm nay cũng muốn dập tổng giám đốc Thẩm”.

Cô click mở ra, quả nhiên có một bữa ảnh, cách một tấm kính nên có hơi mơ hồ, một tay Thẩm Tây đút túi quần đứng ở ven tường, người con gái nhón chân bắt lấy cánh tay anh, ngửa đầu ở nói chuyện với anh, cũng không có chống tường khoa trương như vậy.

Cái tay nắm lấy tay Thẩm Tây Thời kia, trắng đến kinh người.

Tô Tử Khanh cúi đầu xem cái đùi mình, trắng, rất trắng, nhưng mà so với chủ nhân của cánh tay kia vẫn còn kém rất nhiều.

Mũi của cô gái đó vừa nhỏ vừa cao, môi chu ra, vẻ mặt rất dễ thương, là diện mạo của trẻ con, khóe mắt có một nốt ruồi lệ, cả người càng hiện lên vẻ yếu đuối, đặc biệt tạo cảm giác khiến người khác muốn bảo vệ cô ta.

Tô Tử Khanh mở cameras ra, xem xem, gương mặt thanh tú tạm được, khóe mắt mang theo một chút quyến rũ, gương mặt thiên về sự lạnh lùng, một chút cũng không liên quan đến vẻ đáng yêu dễ thương.

Cô mở phần mềm lên lướt lướt, mãi đến khi ở không có tiếng động nữa, cô đóng di động lại đi ra khỏi phòng vệ sinh.

Thẩm Tây Thời nói muốn bọn họ phải thẳng thắn thành thật với nhau, Tô Tử Khanh rất muốn hỏi về Kỷ Tinh, nhưng nghĩ lại lại cảm thấy không cần thiết, đều là người trưởng thành, ai mà không một hai người bạn gái cũ, bản thân cô tính toán chi li như vậy làm cái gì?

Nếu đã xác nhận tình cảm của nhau, vậy thì phải hoàn toàn tin tưởng đối phương.

Hôm nay là thứ bảy, buổi sáng Thẩm Tây Thời lôi kéo cô đi leo núi, giữa trưa về nhà nấu cơm cho cô ăn.

Tô Tử Khanh đang tắm rửa, sau khi leo núi trở về, cả người toàn là mồ hôi rít người.

Vừa tắm được một nửa thì cửa phòng tắm bị đẩy ra, Tô Tử Khanh giật mình, quay người lại thì phát hiện Thẩm Tây Thời khoanh tay trước ngực, dựa vào cạnh cửa.

“Làm gì vậy? Không phải anh tắm xong rồi sao.” Tô Tử Khanh nhìn anh cả người thoải mái mát mẻ, giờ phút này đã thay bộ quần áo ở nhà bằng bông, ánh mặt trời sạch sẽ.

“Người chăn nuôi đến hỏi một chút xem em muốn ăn cái gì?” Khéo miệng Thẩm Tây Thời cong lên, không e dè mà nhìn cô từ trên xuống dưới, đem cô đánh giá một lượt.

Tô Tử Khanh mới vừa lấy bọt tạo bong bóng, trên người toàn là bọt sữa tắm, vừa trắng vừa mềm, như ẩn như hiện.

Bị câu nói kia của anh làm cô hơi dừng lại một chút, Tô Tử Khanh làm cái mặt quỷ với anh: “Phi, cái gì mà người chăn nuôi chú, anh nuôi heo à.”

“Không, anh là nuôi thỏ.” Thẩm Tây Thời nhìn bọt biển trắng xóa trên cả người cô, còn không phải giống một con thỏ sao, anh cười ra tiếng: “Thỏ con muốn ăn cái gì?”

“Bò bít tết.” Lần trước bò bít tết lãng phí thật đáng tiếc, Thẩm Tây Thời mua thịt ở trấn Tây Lãnh, chất tương thịt cũng không tệ, trong tủ lạnh vẫn còn mấy miếng.

“Được, còn gì nữa không?”

“Ừm… Mỳ ống lúc trước ăn cũng rất ngon, em muốn ăn.” Tô Tử Khanh hướng anh chớp chớp mắt.

“Được, vậy làm cho em một bữa cơm Tây đơn giản.” Thẩm Tây Thời nói xong chuẩn bị đóng cửa, lúc gần đi lại nhìn cô một cái: “Thỏ con không phải thích ăn cà rốt sao? Có muốn hay không?”

Tô Tử Khanh ngẩn ra một chút: “Cà rốt gì?”

Thẩm Tây Thời ý nghĩ thâm sâu mà nhìn cô một cái, nhướng mày.

“Lưu manh!” Tô Tử Khanh thiếu chút nữa lấy nước hất anh.

Thẩm Tây Thời ha ha cười tươi, đóng cửa lại cho cô, sau đó xoay người đi ra ngoài.

Tô Tử Khanh tắm rửa sấy tóc khô xong đi ra ngoài, Thẩm Tây Thời đang ở chiên bò bít tết, lửa lớn chiên đến hai mặt hơi xém, lập tức chuyển sang lửa nhỏ, củ tỏi cùng hương thảo với bơ vàng vào, nghiêng chiếc nồi lại, lấy một cái muỗng không ngừng đem dầu tưới xối lên miếng bò bít tết.



Tô Tử Khanh nhìn salad cùng mỳ ý trên bàn, chống cằm, rung chân, chống cằm chờ ăn.

Cửa sổ ở một bên phòng bếp chiếu vào, người đàn ông kéo tay áo lên, vẻ mặt nấu ăn vô cùng chăm chú, trong phòng bếp tràn ngập mùi hương của hương thảo, trong nháy mắt Tô Tử Khanh ngửi được hương vị của hạnh phúc.

Cô cầm di động ra chụp một tấm hình, bối cảnh vô cùng hoàn mỹ, cô cầm điện thoại động cười tủm tỉm.

Thời điểm Thẩm Tây Thời quay người lại liền nhìn thấy Tô Tử Khanh vẻ mặt ngây ngô đang cười rất tươi.

“Bò bít tết còn phải để nghỉ sáu phút.” Nói xong, anh đi lấy bánh mì trong lò nướng ra.

Tô Tử Khanh nhìn anh rất bận rộn, có hơi ngượng ngùng: “Muốn hay em lại hỗ trợ hay không?”

“Không cần, em ngồi chờ anh đút cho em là được.” Anh nhớ tới lần đó ăn bánh kem phô mai, Tô Tử Khanh còn đăng lên vòng bạn bè “Cảm tạ đã đút”, giống như từ lúc đó trở đi anh liền thích thường thường đút cô như vậy, nhìn vẻ mặt cô ăn đến vô cùng thỏa mãn.

Tô Tử Khanh cười khanh khách.

Rượu đủ cơm no, Tô Tử Khanh dựa vào ghế trên, sờ sờ bụng.

Thẩm Tây Thời thấy vẻ mặt thỏa mãn này của cô, đứng dậy đi qua đi sờ sờ đầu cô: “Em nghỉ ngơi một lát đi, buổi chiều anh đến công ty làm việc, tối về cùng bạn bè ờ trường cũ gặp mặt, kết thúc sẽ trở về.”

“A, dạ.” Tô Tử Khanh nhìn nhìn anh: “Em đây một lát rồi trở về ngủ trưa.” Anh không ở nhà, cô một người ngốc cũng không có gì vui, không bằng trở về nhà mình.

“Liền ngủ ở chỗ này đi.” Thẩm Tây Thời xoa bóp mặt cô, tiến đến bên tai cô: “Buổi tối anh sẽ trở về.”

Anh càng ngày càng thích đem cô giữ lại ở địa bàn của mình.

Vừa mới bắt đầu Tô Tử Khanh còn mang theo túi sữa rửa mặt tới tới lui lui, sau đó lại dứt khoát chuẩn bị hai bên hai bộ, bây giờ trên bồn rửa mặt của anh còn có một vài chai lọ của cô.

Tô Tử Khanh nghẹn nấc cụt “Úc” một tiếng, dừng lại thì bật cười.

Thẩm Tây Thời đi ra cửa, Tô Tử Khanh nằm ở trên giường lớn của anh, thoải mái dễ chịu ngủ trưa, đến chiều thì ra cửa mua đồ ăn cho mình, cho chính mình một bữa tối đơn giản.

Lúc ăn xong bữa tối thì xuống lầu đi bộ thuận tiện đi lấy chuyển phát nhanh, vừa đến nhà thì điện thoại vang lên.

“Alo?” Tô Tử Khanh tiếp điện thoại, giọng nói của Thẩm Tây Thời có hơi nặng nề, hỗn loạn lười biếng: “Bên này của anh sắp kết thúc rồi, em tới đón anh đi? Anh có uống chút rượu.”

Tô Tử Khanh dừng một chút, Thẩm Tây Thời tự chủ rất mạnh mẽ, rất ít khi như vậy.

“Được, anh ở đâu…”

Cô nói còn chưa dứt lời, chỉ nghe thấy loáng thoáng bên cạnh truyền đến âm thanh của một người con gái: “Tây Thời… Lần này em…”

“Kỷ Tinh, chờ một chút…” Thẩm Tây Thời hình như là xoay người nói gì đó với người bên cạnh, một lát sau, giọng nói của anh mới lại rõ ràng mà truyền qua bên đây: “Bên anh có hơi ồn ào, lát nữa anh gửi địa chỉ qua cho em.”

Tô Tử Khanh nói một câu “Được”, sau đó cúp điện thoại, đôi mắt nheo lại.

Kỷ Tinh?

Từ công ty đuổi tới chỗ gặp mặt bạn cùng trường sao?

Thật là tốt, quá tam ba bận(*).

(*) Quá tam ba bận: Một chuyện không nên làm quá ba lần.

Ở chỗ cô không có ba, hai lần thì phải ra tay.

Cô chuẩn bị đơn giản một chút, gọi một chiếc xe, đến cửa câu lạc bộ thì xuống xe.

Ngẩng đầu vừa thấy, Phàm Trần, này tên câu lạc bộ này thật là thú vị.

Tô Tử Khanh sửa sang lại vạt áo, đem tay áo da kéo lên, đôi giày Martin đen “cộp cộp cộp” mà dẫm lên, váy hai dây đến bắp đùi, làn váy tung bay ở trong gió đêm, cả người cô giống như đang mang một thân chiến bào.

Tham vọng chiến thắng ngây thơ này.

“Xin chào, cho hỏi phòng nào ạ?” Nhân viên ở trước quầy lễ phép cười cười với cô, sau lưng có hơi lạnh: Khí thế của chị gái này thật là mạnh.

Tô Tử Khanh báo số phòng, nhân viên lập tức dẫn đường cho cô.

306.



Cửa phòng đẩy ra, Tô Tử Khanh đứng ở cửa, nhìn vào bên trong quét một vòng, liếc mắt một cái liền nhìn thấy Thẩm Tây Thời đang ngồi ở trên ghế sô pha, anh mặc áo sơ mi, cổ áo cởi ra, bên cạnh có một cô gái đang nói chuyện với anh.

Thấy cửa phòng có tiếng động, những người khác đều yên tĩnh lại, vẻ mặt nghi ngờ nhìn về phía người ở cửa.

Tô Tử Khanh có chút xấu hổ, thanh thanh giọng nói, gọi một tiếng “Thẩm Tây Thời”.

Thẩm Tây Thời ngẩng đầu, ánh mắt có hơi tán loạn, nhìn thấy cô tới thì cong miệng cười, vẫy tay với cô: “Em đã đến rồi.”

Nói xong thì đứng lên, nhưng lại đứng vững, thân thể lảo đảo chuẩn bị ngã sang bên cạnh, Tô Tử Khanh hai bước đi thẳng lên, một tay ôm lấy eo anh, đem anh đỡ lấy.

Kỷ Tinh bên cạnh há miệng thở dốc, hai tay xấu hổ cứng đờ ở giữa không trung.

Tô Tử Khanh đỡ anh, Thẩm Tây Thời cao hơn cô không ít, giờ phút này một tay khoác lên vai vô, giống như là đang ôm cô vào trong ngực.

“Tây Thời, người này chính là?” Kỷ Tinh nhìn tư thế thân mật của hai người, có hơi khó chịu, nhưng được dạy dỗ từ nhỏ làm cô ta không thể quá mức vô lễ.

“Ai? Đây không phải là Tô Tô sao?” Cố Thừa Tuyên ở một bên thò đầu qua, tuy là hôm nay Tô Tử Khanh trang điểm cùng khí chất của cô khác một trời một vực với bộ sườn xám cô mang lần trước, nhưng anh ta vẫn nhận ra được.

Khuỷu tay của anh ta chọc chọc Thẩm Tây Thời: “Có thể nha Tây Thời, thư ký vàng, lúc nào cũng có thể gọi đến nha.”

Kỷ Tinh vừa nghe thấy Tô Tử Khanh là thư ký của Thẩm Tây Thời, thì thở phào thả lỏng một hơi: “Tây Thời, hiện tại đều đã tan làm, anh còn phiền toái người đi một chuyến, em, em đưa anh trở về là được.” Cô ta dừng lại một chút, cuối cùng vẫn là nói lời nói ra khỏi miệng.

Nói xong liền muốn kéo tay Thẩm Tây Thời, lại bị Tô Tử Khanh một phen hất ra, lạnh lùng liếc mắt đảo qua một cái, Kỷ Tinh co rụt lại, vừa mới một cái chớp mắt đó cô ta có hơi sợ hãi.

Tô Tử Khanh không để ý đến cô ta, quay về phía Cố Thừa Tuyên gật đầu một cái: “Anh ấy uống nhiều quá, tôi đưa anh ấy trở về trước.”

Cố Thừa Tuyên vuốt vuốt cằm, nhìn hai người ấp ấp ôm ôm, biểu cảm thâm sâu như hiểu tất cả.

Thẩm Tây Thời sẽ uống nhiều? A.

Anh ta cũng không nói thêm cái gì, chỉ nói một câu “Được”, làm cái thủ thế mời nhường đường cho bọn họ.

Kỷ Tinh vừa thấy cô muốn đem người mang đi, đúng lúc còn có rất nhiều lời còn chưa nói với Thẩm Tây Thời, khó được cơ hội như thế này, làm sao có thể vô duyên vô cớ mà bỏ lỡ, bắt lấy bả vai của Tô Tử Khanh muốn đem người ngăn lại: “Cô chờ một chút, lời nói của tôi, cô không nghe…”

Còn chưa dứt lời thì Tô Tử Khanh đã nghiêng đầu, nhìn xuống vạt áo bị cô ta kéo xuống, một dây áo màu đen tinh tế bắt qua bờ vai mượt mà trắng nõn, lộ ra một mảnh cảnh xuân.

Kỷ Tinh cứng đờ, chậm rãi buông tay ra: “Cô đừng hiểu lầm, ý tôi là…”

“Em gái nhỏ.” Tô Tử Khanh đánh gãy lời cô ta, một tay kéo dây áo bị cô ta kéo xuống lên lại, che lại vai ngọc, nâng mắt lên, nhìn chằm chằm cô ta, gằn từng chữ một mà mở miệng: “Người đàn ông của tôi, cô đừng có chạm vào.”

Nói năng rất có khí phách.

Chỉ nghe được xung quanh vang lên từng trận hút không khí, cũng có người đang khe khẽ nói nhỏ, nhưng thật ra vẻ mặt Cố Thừa Tuyên lại tươi cười, xem kịch xem đến hứng thú bừng bừng.

Thẩm Tây Thời một tay khoác lên vai cô, cúi đầu nhìn cô, khuôn mặt nhỏ tức giận, giữa mày một mảnh cao lãnh, uy phong lầm lẫy.

Ánh mắt anh lóe lên.

Kỷ Tinh đi đến trước mặt cô, ngửa đầu, đôi mắt nhìn chăm chú vào cô: “Cô chỉ là thư ký, như thế nào…”

Tô Tử Khanh không kiên nhẫn mà hất hất tóc đuôi ngựa, lúc này vốn dĩ tâm trạng đã không tốt, Thẩm Tây Thời đã nặng, lại còn nhích tới nhích lui, lửa giận bừng lên, quay sang nói với anh: “Anh đừng nhúc nhích nữa!”

Thẩm Tây Thời ngoan ngoãn, đứng im.

Tô Tử Khanh đang chuẩn bị biểu thị công khai chủ quyền, nháy mắt tiếp theo chỉ cảm thấy cằm bị người khác nắm lấy, đầu bị xoay qua, Thẩm Tây Thời cúi đầu, vững chắc mà hôn lên môi cô.

Hôn xong, ngón tay giữ lấy cằm cô, đôi mắt híp, cười cười: “Bạn gái tôi.”

Mọi người ồ lên một tiếng, Thẩm Tây Thời cao giọng bày tỏ tình yêu là chuyện trước nay chưa từng có.

Tô Tử Khanh bị động tác anh bất thình lình của anh là cho đứng im tại chỗ, lửa giận lúc nãy cũng bị “Xì” một tiếng biến mất sạch sẽ, hai má đỏ bừng, lại còn mạnh miệng bày ra tư thế lạnh lùng, thanh giọng ho khan một tiếng: “Đi thôi, về nhà.”

Thẩm Tây Thời đưa lưng về mọi người phất phất tay, xem như là chào hỏi, khoác vai Tô Tử Khanh ngoan ngoãn đi theo trở về nhà.

------oOo------