Chương 4: Đến đây, giúp tôi cởi

Thư ký Tô không ổn.

Tuy cô vẫn cẩn thận, chu đáo, hiệu suất cao trong công việc như cũ.

Nhưng Thẩm Tây Thời phát hiện, mấy ngày gần đây thư ký Tô luôn nhìn mình chằm chằm. Mỗi lần bị anh phát hiện là sẽ vội vàng chuyển ánh mắt sang hướng khác.

Có lúc sẽ thất thần khi nghe anh nói chuyện, khi tỉnh táo lại sẽ làm mặt khó chịu. Thỉnh thoảng còn bị anh bắt gặp mấy lần cô ngồi ở vị trí làm việc than thở.

Hỏi cô xem có phải cơ thể khó chịu không, nhưng cô lại cung kính nói không có gì.

Dường như cô căng thẳng quá, anh định tìm cơ hội nói chuyện với cô mới được.

“Tổng giám đốc Thẩm, anh tìm… Á…”

Tô Tử Khanh vừa mới đi vào văn phòng, câu nói còn chưa dứt, đã bị một sức mạnh đẩy vào tường.

Cô vừa định giãy ra, lại nghe thấy người ở sau lưng nói: “Thư ký Tô có ý với tôi à?”

Là sếp.

Trái tim Tô Tử Khanh vừa mới rơi xuống, lập tức lại bị động tác của người sau lưng làm kinh ngạc nhảy dựng lên.

Ngón tay thon dài mang theo ý lạnh xen vào kẽ tay cô, ấn tay cô ở trên tường.

Cô có hơi ngây người, trả lời một cách máy móc: “Ý? Ý gì chứ?”

“Gần đây cô rất phân tâm trong công việc, mặt mày nhăn nhó, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?”

Tô Tử Khanh cố gắng giữ cho bản thân tỉnh táo, cung kính nói: “Là do khí thế của tổng giám đốc Thẩm quá mạnh.”

Mạnh đến nỗi làm tôi khó mà đối mặt với anh

Một tay khác cũng bị ép lại: “Là vậy sao, vậy, còn có ý gì khác không? Trầm Tây Thời quay người cô lại, để cô đối mặt với anh.

“Ví dụ như…” Anh nắm lấy hai tay cô, đặt nó trước ngực mình: “Có phải muốn, cởi cà vạt của tôi, áo sơ mi của tôi…”

Anh nắm lấy tay cô, kéo một đường xuống dưới: “Còn cả, quần tây?”

Anh biết thuật đọc nội tâm à?

“Tổng giám đốc Thẩm, thế này…” Ba chữ “không tốt đâu” còn chưa nói ra khỏi miệng, bờ môi của Thẩm Tây Thời đã hướng tới, chạm vào bên cổ cô: “Đến, giúp tôi cởi.”

Chủ động vậy sao?

Tô Tử Khanh không dám tin, ngước mắt nhìn anh. Tóc tai được chải chuốt tỉ mỉ, nút cài đến kín kẽ, cà vạt thắt ngay ngắn, nhưng từ trên xuống dưới đều lộ ra vẻ cấm dục dụ dỗ người ta.

Dường như không phải anh vừa nói: “Đến đây, cởi giúp tôi”, mà là “Đến đây, ăn tôi đi” vậy.

Đối mặt với du͙© vọиɠ của mình, cô rất thành thật. Cô thực sự mê cơ thể này của Thẩm Tây Thời, chuyện này có gì mà chối.

Lúc này, thịt đã dâng lên tới miệng.

Đã vậy.



Tô Tử Khanh bỏ kính mắt xuống, tiện tay ném đi. Trước sắc đẹp, cần nguyên tắc gì chứ.

Đầu ngón tay ngoắc lấy cà vạt anh, kéo đến gần, sau đó kề bên tai anh: “Đừng trách tôi.”

Cô giật cà vạt của Thẩm Tây Thời ra, cởi từng cúc áo. Làn da màu đồng khỏe mạnh hiện ra, l*иg ngực ấm áp, xúc cảm trơn bóng.

Cô vội vàng kéo vạt áo sơ mi ra, bắt đầu sờ soạng. Cơ bụng rắn chắc, eo gầy mà có lực, thì ra dáng người cất giấu sau lớp âu phục của anh là như vậy.

Cô nghe được Thẩm Tây Thời cười một tiếng: “Thư ký Tô, đừng nóng vội.” Sau đó váy cô bị vén đến bên hông.

Chân dài của Thẩm Tây Thời duỗi tới, chen vào giữa hai chân cô, cách đồ lót cọ cô từng chút một.

Bàn tay cũng không yên phận, len vào trong vạt áo sơ mi, nhào nặn hai bầu ngực của cô cách lớp nội y mỏng viền ren. Anh đẩy viền ren ra, để lộ đầu ngực, ngón tay thô ráp nắm lấy chúng, xoa nắn không ngừng.

Tô Tử Khanh rêи ɾỉ, cô biết, mình ướt rồi.

“Chậc chậc…” Thẩm Tây Thời đột ngột rời khỏi cơ thể cô, nhìn thoáng qua bên dưới mình: “Chảy nhiều nước quá. Thư ký Tô, làm bẩn quần tôi rồi.”

Cô hờn dỗi nhìn anh: “Đây chẳng phải là do anh sao, tổng giám đốc Thẩm phải chịu trách nhiệm đi.”

“Chịu trách nhiệm thế nào?” Thẩm Tây Thời cởi bỏ qυầи ɭóŧ của cô, tay phải luồn vào dưới váy, nhào nặn cặp mông của cô, tay trái vẫn không quên đùa giỡn bầu ngực bên trên. Yêu thích không buông tay với xúc cảm trơn mềm hai bên.

“Đi vào.” Tô Tử Khanh nâng một chân lên, móc trên thắt lưng anh. Bên dưới dán vào nơi cương cứng của anh, nhẹ nhàng ma sát cách một lớp quần tây, để bên trên nhiễm càng nhiều dịch tình hơn.

Cô khát vọng anh, khao khát thứ nóng hổi dưới lớp quần tây của anh, ước ao được nó lấp đầy, được nó mạnh mẽ làm.

Tay phải Thẩm Tây Thời hơi dùng sức một chút, nắm lấy bờ mông của cô ấn về phía mình. Sau đó bàn tay đi về phía trước, tìm được huyệt nhỏ non mềm kia, đẩy hai mảnh trai ra, đâm nhẹ để dò xét ở cửa huyệt. Cảm nhận được chỗ kia đang khẽ đóng mở, cười nhìn cô: “Như này sao?”

“Không muốn ngón tay đâu.” Cô ngẩng đầu lên, mặc cho ngón tay anh đùa giỡn, chỉ khao khát anh dùng thứ vừa thô vừa to lấp đầy mình.

“Ồ?” Thẩm Tây Thời híp mắt lại, nhìn cô chằm chằm.

“Muốn thứ kia của tổng giám đốc Thẩm cơ.”

“Của tôi à? Cái gì của tôi?”

“Côn ŧᏂịŧ lớn.” Cô liếʍ khóe miệng, ánh mắt quyến rũ nhìn anh, rất thẳng thắn, không hề che giấu du͙© vọиɠ của mình chút nào.

Thẩm Tây Thời nghiêng người, rút ngón tay ra, kéo khóa quần tây xuống, giải phóng thứ cứng đờ của mình, chống tới miệng huyệt đã sớm nhầy nhụa không thôi: “Quả nhiên tôi không nhìn lầm, là một bé lẳиɠ ɭơ.”

Nói xong thì anh thẳng lưng một cái, cả cây vẫn chưa vào trong cơ thể cô.

“A!” Tô Tử Khanh thỏa mãn, hừ một tiếng: “Sâu quá! Vào hết đi!”

Thể lực của tổng giám đốc Thẩm rất tốt.

Cô bị ép dựa vào tường, làm ròng rã hai mươi phút. Hai chân treo ở hông anh, cánh tay ôm chặt cổ của Thẩm Tây Thời, cả người dựa vào anh, phát ra âm thanh rêи ɾỉ vụn vặt theo từng lần đưa đẩy.

“Em muốn đúng không?” Thẩm Tây Thời kề bên cổ cô, bên dưới cố gắng chuyển động. Dươиɠ ѵậŧ thô to ra vào trong huyệt thịt của cô, đẩy âm môi đến lật ra, dịch tình tràn lan: “Muốn được anh đè ra là thế này, đúng không? Hả?”

Tô Tử Khanh bị làm đến ánh mắt dại đi, môi đỏ hé mở, rêи ɾỉ không ngừng.

“A… đúng, muốn được tổng giám đốc Thẩm làm thế này, ưm a…”

Bọn họ làm kịch liệt như vậy mà tóc của Thẩm Tây Thời vẫn không hề rối. Không hổ là tổng giám đốc Thẩm, Tô Tử Khanh nghĩ.



Ngay khi cô kéo căng mũi chân, sắp đặt đến cao trào thì điện thoại ở bên cạnh vang lên.

Tô Tử Khanh đang say mê trong tìиɧ ɖu͙© bị giật mình, ôm chặt lấy Thẩm Tây Thời, tiểu huyệt khẩn trương co rút một chút, xoắn đến nỗi Thẩm Tây Thời khẽ chửi thề một tiếng. Anh dừng động tác lại, bóp lấy bờ mông của cô, cứ ôm cô như vậy, vừa đi vừa làm, đến bên cạnh bàn thì dừng lại.

“Nghe đi.”

Lời ít ý nhiều.

Tô Tử Khanh cắn môi, vẫn có tiếng rêи ɾỉ không kìm được thoát ra. Cô lắc mạnh đầu, gần như muốn khóc lên.

Thẩm Tây Thời rút dươиɠ ѵậŧ ra, chỉ để lại qυყ đầυ từ từ cọ xát ở miệng huyệt.

Không có dươиɠ ѵậŧ lấp đầy, dâʍ ŧᏂủy̠ trong miệng huyệt chảy ròng ra.

Anh lặp lại: “Thư ký Tô, nghe đi.”

Sao có thể? Cô sắp đến cao trào rồi.

Hoa huyệt đột nhiên trống rỗng, cô không tiếp tục làm trái ý anh nữa, không tình nguyện mà cầm điện thoại lên.

“Ừm… Alo?”

“Thư ký Tô, báo cáo thẩm định của Quản lý tài sản Kim Lẫm hẳn là trước khi tan làm hôm nay đã xong rồi, nhưng mà tôi chưa nhận được.”

“Tổng giám đốc Thẩm?”

“Ừ.”

Tô Tử Khanh không dám tin. Tổng giám đốc Thẩm, anh còn đang làm càn trong cơ thể tôi đấy, dáng vẻ thế này rồi còn muốn hỏi tôi báo cáo thẩm định ư?

“Tổng giám đốc Thẩm… À, anh chắc chắn bây… bây giờ muốn ư?”

“Đúng, bây giờ. Xin lỗi vì quấy rầy, giọng cô sao thế? Cơ thể không thoải mái à?”

Cô đúng là không thoải mái. Đây chẳng phải là biết rõ còn cố hỏi à? Anh nhanh chóng làm tôi tiếp đi, như vậy sẽ dễ chịu.

Cô ngoắc chân, muốn nhắc nhở anh một chút.

Mắt từ từ mở ra, điều chỉnh tiêu điểm tới người trước mặt. Nhưng trước mặt làm gì có tổng giám đốc Thẩm nào, chỉ có đèn treo trên trần nhà.

Tô Tử Khanh lập tức tỉnh táo lại: “Tổng… tổng giám đốc Thẩm, tôi tới ngay đây!”

Dứt lời thì cô đã vơ quần áo ở bên cạnh tùy tiện mặc lên, đổi giày rồi xông ra ngoài.

Cho đến khi nhảy lên xe taxi, cô vẫn không thể tin được, vậy mà mình lại mộng xuân. Mà nhân vật nam chính còn là Thẩm Tây Thời!

------oOo------