Chương 2: L*иg ngực rộng lớn của anh

“Thư ký Tô, lấy cho tôi một ly…” Thẩm Tây Thời còn chưa nói xong, một ly cà phê liền đặt bên tay phải anh, ngón tay thon cầm cái ly, đem ly đặt phía bên phải anh, Tô Tử Khanh thu hồi tay, làm động tác: “Thẩm tổng cà phê của ngài, mời dùng.”

Tinh tế, thoả đáng, chu đáo.

“Cảm ơn.” Một buổi sáng bị ngân hàng đầu tư liên tục ném bom, giờ phút này chưa thể giải quyết được. Thẩm Tây Thời nói lời cảm ơn, lại tiếp tục video hội nghị thảo luận.

Theo Tô Tử Khanh quan sát, mỗi lần cùng họp với ngân hàng đầu tư, tâm tình sếp đều không quá tốt, đều yêu cầu một ly cà phê giải tỏa cảm xúc.

Quan sát thói quen của sếp, cô mới kịp thời phục vụ, có như thế buổi sáng cô mới được sống thoải mái.

Tô Tử Khanh nhẹ nhàng rời khỏi phòng, bước chân nhẹ nhàng hướng buồng vệ sinh đi đến.

Nhưng cô không ngờ được mình bị kẹt ở buồng vệ sinh nho nhỏ này, nghe hai nhân viên nữ tám chuyện về giám đốc.

“Thẩm tổng dáng người thật sự tốt, có một lần anh ấy rớt bút, thời điểm khom lưng xuống nhặt, ta thấy mông anh ấy thật tốt, quả thực tôi còn lo lắng quần tây sẽ bị căng đến hỏng.”

“Oa, cô thật có phúc. Tôi rất mê vest cô biết đấy, mỗi lần họp tôi thấy bộ dáng Thẩm tổng mặc vest đeo cà vạt , liền suy nghĩ nếu như anh ấy cởi bỏ cà vạt cùng nút thắt áo sơ mi thì sẽ như thế nào…”

“Ảo tưởng gối lên l*иg ngực rộng lớn của anh ta.”

“A cô thật háo sắc!”

“Cô cũng giống tôi thôi, thèm muốn thân thể anh ấy. Dáng người tốt như vậy, chắc chắn thường xuyên tập thể hình, ảo tưởng sờ cơ ngực, cơ bụng, sau đó sờ…”



“Ha ha ha ha, cô đúng là háo sắc.”

Tiếng cười xa dần, Tô Tử Khanh cuối cùng cũng có thể đi ra, bước nhanh rửa sạch tay, chuẩn bị quay về.

Ngẩng đầu liếc mắt nhìn vào gương, sửng sốt.

Người trong gương gương mặt đỏ ửng, cô vội ho khan một tiếng, bàn tay vừa mới rửa mang theo lạnh lẽo vỗ vỗ mặt, hít một hơi sâu, đi ra ngoài.

Đều do kia hai cô nàng háo sắc kia, trong đầu cô toàn là hình ảnh…

Trở lại chỗ ngồi, Cố Tuấn bên bộ phận pháp vụ đã đang đợi cô, đưa cho cô một phần văn kiện, làm động tác van xin: “Làm ơn giúp tôi lấy được chữ ký của Thẩm tổng.”

Rồi vội vàng rời đi.

Tô Tử Khanh trợn trắng mắt, trong lòng thầm mắng một câu, liền ngẩng đầu ưỡn ngực gõ cửa đi vào.

Hội nghị đã kết thúc, Thẩm Tây Thời đang xem báo cáo mới nhất.

“Tổng giàm đốc Thẩm , bộ phận pháp vụ đưa tới một phần tư liệu, mong ngài ký tên.” Tô Tử Khanh đem tài liệu để trên bàn, sau đó buông tay, đứng ở một bên.

Thẩm Tây Thời nhìn tư liệu, đôi mắt híp lại, khóe miệng nhếch lên gần như không thể phát hiện, giơ tay kéo một cà vạt, không tỏ ý kiến.



Tô Tử Khanh lúc này có thể hiểu những gì Cố Tuấn sợ, Thẩm Tây Thời ánh mắt sắc bén, phảng phất có thể đem người khác nhìn thấu.

Tô Tử Khanh quan sát vẻ mặt của anh, liếc đến áo sơ mi trước ngực, bị bắn một ít cà phê.

Sơ mi trắng dính sát ngực, lộ ra một chút cơ bắp dưới lớp áo, trong đầu tự động hiện lên câu: “Ảo tưởng nằm trên l*иg ngực rộng lớn của anh ấy.”

Anh sẽ nghĩ như nào?

Này này này…

Cổ họng giống như bị nghẹn, Tô Tử Khanh liều mạng ho khan lên.

Thẩm Tây Thời thấy mặt cô đều đỏ, chỉ nghĩ là cô bị sặc, xuất phát từ sự quan tâm của cấp trên, hỏi: “Thư ký Tô, cô không sao chứ?”

“Không sao không sao.” Tô Tử Khanh mặt như thiêu cháy, vỗ ngực, quay đầu không nhìn anh, vội vàng nói: “Giám đốc Thẩm tôi đi ra ngoài.” Nói xong liền quay mông chuồn đi.

------oOo------