Chương 18: Ngoan, ngậm lấy

Tô Tử Khanh trở lại vũ hội, gặp ngay Trương Vũ Kiệt vừa chạy tới.

“Đàn chị.” Trương Vũ Kiệt vẫy tay với cô, nhiệt tình chào hỏi. Bình thường cậu ta luôn mặc áo phông, dáng vẻ như học sinh. Hôm nay lại mặc đồ âu, cũng có dáng vẻ thanh niên tinh anh.

Tô Tử Khanh cũng vẫy tay với cậu ta. Sau lần ở quán karaoke, cô mới biết thì ra cô và Trương Vũ Kiệt là bạn học, có điều nhỏ hơn cô hai khóa. Chàng trai như ánh mặt trời này lập tức thân thiết đổi cách xưng hô gọi là đàn chị.

Trương Vũ Kiệt tới gần, nụ cười lộ ra hàm răng trắng: “Đàn chị, lần trước thảo luận với chị về chiếc lược đầu tư của bảo hiểm tài sản, em được gợi ý rất nhiều, cũng đã làm lại phương án mới.”

Tô Tử Khanh chớp mắt mấy cái, ngửa đầu nhìn cậu ta. Cậu ta cao 1m86, dáng người cao lớn.

“Vậy tốt quá rồi. Tôi cảm thấy khi nào hoàn thành, cậu có thể đưa phương án cho tổng giám đốc Thẩm xem. Lần trước nghe cậu nói ý kiến kia, tôi cảm thấy rất tuyệt.”

“Thật ạ? Ha ha.” Cậu ta cười, có hơi ngại ngùng.

Thẩm Tây Thời và vợ của thư ký trưởng nói chuyện một hồi thì nhìn thấy Tô Tử Khanh đang bị người ta bắt chuyện. Bóng lưng của người này còn có hơi quen mắt.

Anh chào hỏi trưởng bối, bưng chén rượu, đi về nơi hẻo lánh.

Thẩm Tây Thời nhìn cô nghển cổ, lộ ra cần cổ trắng nõn, trừng mắt với chàng trai kia. Dư vị của cao trào như còn chưa rút hết, thậm chí anh cảm thấy có thể thấy được ánh nước trong mắt cô.

Tô Tử Khanh cũng trông thấy anh, tư thế phấn chấn nhấc đôi chân dài đi về phía mình. Đôi mắt cứ nhìn chằm chằm vào cô, nhìn đến độ cô phải run sợ một trận. Nhớ tới người đàn ông quần là áo lượt kia vừa nãy còn ép mình lên cửa, làm đến quên hết mọi thứ, bên trong của cô lại thấm ra chút dịch tình.

Thẩm Tây Thời đi tới bên cạnh Trương Vũ Kiệt, đúng lúc nghe được câu hỏi của cậu ta: “Tiền bối, cổ chị sao thế?”

Tô Tử Khanh giật mình, lập tức vươn tay che vùng cổ, nhớ tới vừa rồi Thẩm Tây Thời ép cô từ phía sau, nghiêng người nói chuyện bên tai cô, hẳn là đã bị anh mυ"ŧ ra vết vào lúc đó.

Sắc mặt cô đỏ bừng, trừng Thẩm Tây Thời đứng đối diện một cái, gằn từng chữ một: “À, bị muỗi cắn.”

“Trương Vũ Kiệt.”Thẩm Tây Thời vừa lên tiếng làm Trương Vũ Kiệt giật nảy mình. Vừa rồi chú ý tới Tô Tử Khanh quá nên không phát hiện Boss đứng ngay cạnh mình.

“Chào tổng giám đốc Thẩm.” Cậu ta quay người, khẽ gật đầu.

“Chào cậu.”Thẩm Tây Thời quay đầu, giơ ly rượu về phía thư ký trưởng: “Hình như bên vợ của thư ký trưởng có bạn bè muốn giới thiệu, cậu có thể qua làm quen một chút.”



Trương Vũ Kiệt cũng quay người nhìn thoáng qua chỗ người tụ tập bên đó, đôi mắt tối sầm, nói một tiếng: “Được”.

“Tổng giám đốc Thẩm, tiền bối, vậy tôi đi trước.”

“Ừ…” Tô Tử Khanh chỉ ước gì cậu ta nhanh chóng rời đi, bị trông thấy dấu hôn ở cổ đúng là ngại chết mất.

Trương Vũ Kiệt vừa đi xa, Tô Tử Khanh lập tức che cổ, véo cánh tay anh một cái: “Đều do anh.”

Thẩm Tây Thời nghiêng người đến bên tai cô. Ở góc độ này, người khác chỉ thấy do âm nhạc hơi lớn nên anh xích lại gần nói với cô một câu. Nhưng tư thế này của anh lại là để mυ"ŧ vành tai cô, giọng điệu mang theo ý cười: “Vừa rồi… không kìm lòng được.”

Tô Tử Khanh lườm anh một cái. Không biết xấu hổ.

Sân nhảy bên kia , vợ của thư ký trưởng dường như muốn tuyên bố chuyện gì, đám người đều tụ tập lại.

Thẩm Tây Thời tiến lên một bước, đẩy Tô Tử Khanh đến một nơi hẻo lánh, tay trái đẩy ra vạt váy bên chỗ xẻ tà của cô, lần mò đi vào.

Tô Tử Khanh kinh hãi, vội vàng lui ra, lại phát hiện đằng sau là tường, cô bị Thẩm Tây Thời vây trong nơi hẻo lánh.

“Anh… anh làm gì đấy?” Cô bị động tác của anh làm giật nảy mình. Mặc dù chỗ này là một góc hẻo lánh, bị cơ thể Thẩm Tây Thời ngăn lại, trở thành một góc chết. Sự chú ý của mọi người cũng đang đổ dồn lên sàn nhảy, nhưng dù sao cũng đang ở bên ngoài. Vậy mà ngón tay của anh lại, lại…

Ngón tay mang theo hơi lạnh chen vào con đường nóng ướt, hiển nhiên bị thấm ướt cả tay.

“Mới nói hai câu với trai trẻ mà đã ướt rồi à?” Nhớ tới cảnh tượng ban nãy cô ngẩng đầu, nói chuyện với Trương Vũ Kiệt, giọng điệu của anh có hơi bực bội.

Tô Tử Khanh cắn ngón tay, nhịn lại tiếng rêи ɾỉ đã tới bên cổ họng, nhỏ giọng nói: “Không…”

“Hả?”Thẩm Tây Thời tăng tốc độ ra vào.

“Đều do anh…” Nhìn dáng vẻ đồ âu phẳng phiu, đẹp trai ngời ngời của anh, lại còn vừa sờ, vừa mυ"ŧ cô, không ướt mới lạ.

Còn cả ba chữ vừa rồi nữa, lúc này cô đỏ mặt, ra vẻ hờn dỗi, lắc mông, nói ra những hàm ý khác nhau.

Con mắt Thẩm Tây Thời tối sầm, sờ cô mấy lần, rút ngón tay ra, đưa tới bên môi cô: “Ngoan, ngậm lấy.”

Tô Tử Khanh nhìn anh, bưng ly rượu, thắt cà vạt, lúc này dùng ngón tay dính đầy dịch tình của cô, nhẹ nhàng mơn trớn bờ môi cô. Đây là một loại ám chỉ.



Cô vươn lưỡi, liếʍ đầu ngón tay của anh, nếm được mùi vị thuộc về mình. Sau đó hé mở môi đỏ, ngậm lấy ngón tay anh, bắt chước tiết tấu giao hợp, mυ"ŧ lấy.

Bên dưới của Thẩm Tây Thời siết chặt, nuốt nước miếng một cái.

Cô lặng lẽ đưa tay sờ vạt áo tây của anh, sờ đến khóa quần tây, kéo ra, tay nhỏ với vào.

Chỗ kia đã dựng đứng, Tô Tử Khanh vừa mυ"ŧ ngón tay anh, vừa lấy hai tay đỡ dươиɠ ѵậŧ của anh, bao trong lòng bàn tay mà vuốt ve.

Hô hấp của Thẩm Tây Thời trở nên nặng nề, gắt gao nhìn cô chằm chằm. Vừa mới trải qua cao trào, lúc này trên mặt cô lộ ra vẻ lười biếng và quyến rũ khi du͙© vọиɠ được thỏa mãn.

Tô Tử Khanh nhìn yết hầu của anh nhấp nhô, mυ"ŧ càng mạnh hơn. Mắt ngước lên, nhìn biểu cảm của anh, giống như đang giúp anh mυ"ŧ côn ŧᏂịŧ vậy.

Cô lấy ra tất cả vốn liếng, bàn tay đi từ dưới lên, đến qυყ đầυ thì quay vài vòng, ngón tay cái ấn đầu dươиɠ ѵậŧ mấy lần, lại vuốt xuống dưới.

Một tay Thẩm Tây Thời chống vào bức tường sau lưng cô, thở hổn hển, mắt hơi lim dim, tiếng nói khàn khàn: “Hừm… nhanh hơn nữa.”

Đột nhiên, trong sàn nhảy vang lên tiếng vỗ tay, còn có người đang huýt sáo.

Tô Tử Khanh nhanh chóng rút tay, lùi lại, cúi người xuống, chui ra từ dưới cánh tay anh. Cho đến khi cách xa anh, mới quay đầu lại, cười gian với anh: “Tổng giám đốc Thẩm, tôi cũng qua bên kia xem đây, anh cứ tự nhiên.”

Nói xong, nhìn phần dưới của anh một cái, rồi bỏ chạy.

Tay Thẩm Tây Thời nắm thành quyền, vẻ mặt nhẫn nại. Sửa sang quần áo một chút, liếʍ răng hàm, cười.

Hồ ly này, học được thói xấu rồi.

------oOo------