Chương 14: Có muốn không?

“Cởi ra giúp tôi.”Thẩm Tây Thời nghiêng người, bao phủ trên người cô, hòa với tư vị ngọt ngào của bánh ngọt, vừa liếʍ vừa hôn ở sau lưng, đến bên tai thì nhẹ nhàng phả hơi nóng.

Tô Tử Khanh bị trêu chọc tưởng như mình đang nằm mơ, câu nói đột nhiên như vậy khiến cô bối rối đôi chút.

Thẩm Tây Thời nhìn dáng vẻ mất hết tiền đồ của cô, cười khẽ một tiếng: “Tôi nói, cởi ra giúp tôi.” Ngậm lấy vành tai cô, mυ"ŧ một cái: “Thả côn ŧᏂịŧ lớn của tôi ra ngoài đi nào.”

Sắc mặt Tô Tử Khanh đỏ bừng, vào lúc tỉnh táo chưa bao giờ nghe được những lời nói dâʍ đãиɠ, hạ lưu như vậy của anh.

“Không phải muốn tôi chơi em sao?”

“Muốn…” Muốn anh làm em, làm thật mạnh vào.

Cô run rẩy vươn tay, sờ đến bên hông anh. Nhưng vì ngược hướng tay, cho nên chậm chạp không kéo được khóa quần anh, nóng vội thì không thành công, cô gấp đến độ đầu chảy đầy mồ hôi.

“Không được… Em không được. Anh, anh giúp em.” Cô gần như có thể cảm nhận được nước của mình chảy ra đã thấm ướt đồ lót.

Thẩm Tây Thời cười ra tiếng, cầm tay cô đặt tới khóa quần, nhẹ nhàng kéo một đường: “Tiếp theo, biết chưa?”

Tô Tử Khanh cắn môi, kéo qυầи ɭóŧ xuống, lấy dươиɠ ѵậŧ của anh ra.

Thật lớn, nắm trong tay nặng nề, vừa thô lại vừa cứng. Tô Tử Khanh cắn môi, nghĩ đến bị thứ to lớn này chơi sẽ thoải mái cỡ nào. Huyệt nhỏ run lên, càng thêm trống rỗng.

Đang ham muốn đến không kìm được, đột nhiên nhìn thấy anh với một cái túi của cửa hàng tiện lợi, lấy ra một hộp áo mưa.

Hẳn là vừa nãy mua mỳ ý ở cửa hàng tiện lợi đã mua kèm luôn.

Cô xấu hổ, tức muốn chết. Cái tên đàn ông này, sớm đã ủ mưu, dụ cô nhảy hố.

Anh lấy ra một cái, xé bao ngoài, mặc lên đâu vào đấy, không rối loạn chút nào. Chỉ có lớp mồ hôi mỏng trên trán cho thấy anh nhẫn nhịn đã lâu.

“Thích không?” Thẩm Tây Thời đẩy người về trước một cái, nặng nề đặt ở cửa huyệt của cô cách lớp viền ren mỏng. Anh liếʍ láp thịt mềm ở gần cổ cô, khàn giọng nói: “Có muốn không?”

Tô Tử Khanh bị dụ đến không còn đường về, ngón tay nắm chặt cạnh bàn, điên cuồng gật đầu.

“Muốn!” Tiểu huyệt của cô vừa nóng vừa ngứa, không muốn từ từ, chỉ muốn được anh hung hăng đâm vào, dùng sức mà cắm.

“Muốn cái gì?” Anh lại không buông tha.

“Muốn anh chơi em.” Tô Tử Khanh lắc lư cơ thể, cầm gậy thịt của anh muốn nhét vào bên trong mình: “Ừm… muốn côn ŧᏂịŧ của anh chọc vào.”

Thẩm Tây Thời cười một tiếng, dịu dàng hôn lên tai cô, khẽ nói “được”. Tay không chút do dự giật qυầи ɭóŧ của cô xuống, một giây sau, nặng nề thẳng lưng đi vào.

“Ưm…” Tô Tử Khanh vừa hoảng vừa thoải mái, đường hành lang sớm đã đầy nước trơn trượt lại mềm, gần như không có chút trở ngại nào, xuyên thẳng đến cùng.

Anh bóp eo thon của cô, phối hợp với tiết tấu thẳng tiến của bên dưới, trước sau lắc lư, làm hoa huyệt của cô phun ra nuốt vào thứ của mình càng sâu.

Thẩm Tây Thời cúi đầu xuống, nhìn vòng eo thon thả của cô, bên dưới còn có xương bướm gợi cảm, hai cánh to mẩy, mượt mà, đo đỏ, vẫn dính chút bơ màu trắng, khiến thị giác của anh được hưởng thụ vô cùng.

Anh vẫn nhớ rõ, đêm hôm ấy, cơ thể xinh đẹp này mang đến cho anh trải nghiệm kí©h thí©ɧ giác quan cỡ nào. Đã qua nhiều ngày rồi, cuối cùng lại được chôn sâu trong hoa huyệt mềm mại ướŧ áŧ này.

“Sao không kêu nữa rồi? Kêu đi, mau?” Anh rất nhớ cái miệng nhỏ đỏ hồng này đã nói ra bao nhiêu từ ngữ dâʍ đãиɠ.

Vừa nói, vừa ép cô ưỡn một cái. Núʍ ѵú của Tô Tử Khanh cọ trên mặt bàn lạnh buốt, kí©h thí©ɧ khiến cô co lại, kêu lên.

“A… Ưm…”Thẩm Tây Thời nhạy bén bắt được sự thay đổi của cô, càng ép cô xuống, dùng góc độ này ra vào kịch liệt.

Núʍ ѵú bị cọ tới cọ lui, ma sát trên mặt bàn, ép lại. Huyệt nhỏ bị côn ŧᏂịŧ vừa cứng lại vừa lớn hung hăng đâm chọc, cô chỉ cảm thấy kɧoáı ©ảʍ trong cơ thể không ngừng tích lũy, muốn phóng ra, thế là hét to: “Ưm a… sẽ… sẽ hỏng mất…”

“Nếu không ra sức chơi em, e là cô thư ký nhỏ của tôi sẽ không tập trung làm việc mất.”



Anh nhắc nhở cô gần đây liên tục thất thần trong phòng họp, hiệu suất làm việc thấp.

“A… Ưm…” Tô Tử Khanh bị anh nói đến ngượng muốn chết. Không nói được câu gì, chỉ có thể thốt ra tiếng rêи ɾỉ.

Giọng nói của cô vừa mềm lại vừa nũng nịu, giống như ngâm trong nước, còn làm bộ khóc thút thít. Thẩm Tây Thời nhớ tới hôm đó, cô cũng dùng giọng điệu này yếu ớt gọi anh là anh đẹp trai.

Nhưng giờ phút này, lại không nghe được hai chữ ấy từ miệng cô.

Thẩm Tây Thời cố chấp, rút côn ŧᏂịŧ ra, hơi cong hai chân, để côn ŧᏂịŧ chống vào góc trên của huyệt nhỏ, một lần nữa đi vào.

“Em thích kiểu này, đúng không?” Anh nhìn sườn mặt của Tô Tử Khanh khóe mắt đỏ ửng, môi đỏ hé mở, bên dưới đâm vào rút ra càng nhanh. Anh nắm một bên ngực, nhào nặn đầu ngực một hồi, việc này khiến cô sướиɠ hơn cọ trên bàn nhiều.

Tô Tử Khanh gần như ngay lập tức căng cứng. Ở góc độ này, qυყ đầυ to lớn nặng nề chạm vào điểm mẫn cảm của cô. Núʍ ѵú bị trêu chọc làm cô không kìm được: “Thích… thích, đến rồi… A ưm!”

Hai tay cô nắm chặt góc bàn, mông kẹp chặt, ngước cổ hét lên thảm thiết, đạt tới cao trào.

Thẩm Tây Thời thấy cô sướиɠ đến mềm nhũn trên bàn, cũng không còn nhẫn nại nữa, mạnh mẽ đâm mấy chục cái, rồi nằm sấp trên người cô, thở gấp bắn ra.

Ít nhất, bây giờ giữa bọn họ không còn chỉ là tình một đêm nữa.

Mà là hai đêm.

Tô Tử Khanh nghĩ.

Rạng sáng hai giờ, lúc này Tô Tử Khanh đang ngâm trong bồn tắm, căm giận bĩu môi.

Nên nói rằng cô đã lâu không có đàn ông, hai là Thẩm Tây Thời làm quá giỏi. Lúc sau còn làm một lần trong phòng tắm, Thẩm Tây Thời làm đến nỗi khiến cô không ngừng xin tha. Bây giờ bên dưới xót cực kì.

Vốn Thẩm Tây Thời đưa cô đi tắm gội, nói giúp cô rửa bánh ngọt trên người một chút. Kết quả, tắm thì tắm đi, lại còn bắt đầu sờ cô, từ ngực đến eo, rồi đến mông, cuối cùng ngón tay chen vào tiểu huyệt của cô. Nói là nơi này cũng phải rửa.

Tô Tử Khanh bị anh ấn ở trên tường, từ phía sau dùng ngón tay mò vào, chưa được mấy phút đã lêи đỉиɦ đến run chân.

Thẩm Tây Thời nhân lúc cô đạt đến cao trào mà mơ mơ hồ hồ, nâng eo lại tiến tới.

Tô Tử Khanh nhìn thoáng qua vỏ bαo ©αo sυ bị ném ở một bên, vừa thẹn lại vừa lúng túng.

Trúng kế nữa rồi!

Cuối cùng, cô gần như không còn cả sức kêu, bị anh ôm, hai chân treo ngang hông anh, bị chống trên tường mạnh mẽ làm. Cô không hiểu, hơn ba mươi còn đi làm sao thể lực lại tốt như vậy?

Đương lúc nghĩ đến thất thần, cửa phòng tắm bị đẩy ra. Tô Tử Khanh cảnh giác nhìn Thẩm Tây Thời, lập tức che ngực, giọng nói hơi khàn, mềm giọng quở trách: “Tổng giám đốc Thẩm… em, em thật sự không được…”

Thẩm Tây Thời nhìn dáng vẻ vừa bị mình hung hăng bắt nạt của cô, gương mặt và mũi đều hồng hồng, cực kỳ giống một con thỏ nhỏ đang sợ hãi.

Anh đóng cửa lại, nghiêng người dựa vào, bị dáng vẻ của cô chọc cười, dịu dàng nói: “Không chọc em nữa.”

Anh không muốn dọa con thỏ nhỏ này chạy mất.

“Áo ngủ của tôi to quá nên tìm cho em cái áo thun.” Anh để quần áo ở trên bàn bên cạnh.

Quần áo của cô dính bơ, đã bị ném vào trong máy giặt rồi. Con thỏ nhỏ ngẩng đầu, gương mặt đỏ bừng, nhìn anh.

Anh vươn tay, dùng ngón cái sờ lên mặt cô: “Đừng ngâm lâu quá, cẩn thận choáng đầu.”

Tô Tử Khanh bị anh sờ mặt như điện giật qua, vô thức gật đầu, trái tim như nổi trống.

Cho đến khi cô nằm trên giường lớn trong phòng cho khách, mới lấy lại tinh thần. Nắm chặt lấy áo quần mặc trên người ngửi thử, dường như vẫn còn mùi của Thẩm Tây Thời. Sạch sẽ, khoan khoái, mang theo chút mùi gỗ, là hương nước hoa anh thường dùng.

Cô ôm lấy chăn mền, lăn qua lăn lại trên giường lớn. Cười rộ lên.



Buổi chiều thứ hai, Tô Tử Khanh nhận được một món hàng chuyển phát nhanh, mở ra xem, lại là bánh ngọt Galaxy. Cô đang buồn bực, bánh ngọt Galaxy chỉ bán trực tiếp, là ai đưa tới vậy?

Cô nhìn một vòng, phát hiện trong hộp không có tờ giấy này, chỉ có vài chữ nho nhỏ trên bao đóng gói bánh.

Tổng giám đốc Thẩm?

Tô Tử Khanh lấy điện thoại ra, chụp ảnh cái hộp, gửi cho Thẩm Tây Thời, còn kèm theo một dấu hỏi.

Chưa đầy một lát sau,Thẩm Tây Thời trả lời lại: Không phải em nói hai lần đều bị tôi ăn mất bánh ngọt à, đền cho em.

Tô Tử Khanh ngượng.

Ngày đó ở nhà anh, sau khi bị ăn sạch, đúng là cô cắn góc áo oán giận nhìn Thẩm Tây Thời, nói: “Hai lần đều nói lấy bánh ngọt cho em ăn, kết quả chưa ăn được bao nhiêu thì đều bị anh ăn hết.”

Cô ôm lấy điện thoại nở nụ cười, mở hộp ra, xắn một miếng bánh bỏ vào miệng.

Ừm, rất ngọt.

Như nghĩ tới điều gì, cô lấy bánh ra, đặt trên góc bàn, điều chỉnh góc độ mấy lượt, nhìn cốc nước một chút, bưng lên, giơ bên trên bánh ngọt. Ánh nắng buổi trưa chiếu vào, xuyên qua cốc nước thủy tinh chiếu sáng bánh ngọt, tỏa ra những tia sáng lăn tăn như sóng.

Tách.

Cô chụp lại, đăng lên Facebook.

Cảm ơn vì bữa ăn.

(Hình ảnh)

Một lát sau, điện thoại lại thông báo có tin nhắn.

Thẩm Tây Thời: Ăn xong nghiêm túc làm việc.

Cô khựng lại, ngốc quá, trốn việc trắng trợn còn bị ông chủ bắt được.

Tô Tử Khanh: Vâng.

Điện thoại lại lóe lên.

Thẩm Tây Thời: Cuối tuần tiếp tục.

Tiếp tục? Tiếp tục cái gì? Lăn giường à?

Thẩm Tây Thời: Cho ăn.

Ôi…

Tô Tử Khanh: Cảm ơn chủ nhân! QAQ

Thẩm Tây Thời nhìn điện thoại, xoa cằm.

Chủ nhân à…

------oOo------