Chương 5: Như thế nào lại trở thành huynh đệ kết nghĩa.

Chung Diệp trở về dịch trạm đã là buổi trưa.

Thái giám cùng đám thị vệ đã loạn thành một đoàn. An nguy của thiên tử liên quan đến tính mạng của bọn họ, Chung Diệp một đêm không trở về, tất cả mọi người đều nơm nớp lo sợ hắn ở bên ngoài gặp phải bất trắc.

Người trở lại rồi thì chính là rất tốt, mặc dù biểu hiện của Chung Diệp so với thường ngày vẫn là một mảnh lạnh lùng, vẫn không khác gì, nhưng Trịnh Như quả thực có cảm giác tâm tình của Chung Diệp không tệ.

Trịnh Như tiến lên phía trước nói, “Bệ hạ, sáu trăm nghênh châu đã đưa gấp đến hoàng thành, mời bệ hạ xem qua.”

Chung Diệp nhận lấy chiết tử* trong tay Trịnh Như, chẳng mảy may liếc tới mấy lần.

· Chiết tử: sổ con

Trịnh Như suy đoán nghênh châu là muốn phản.

Hắn đã đi theo bên cạnh Chung Diệp được năm năm rồi, nhưng vẫn không thể đoán ra được ý nghĩ của vị đế vương trẻ tuổi này, Chung Diệp xưa nay vui buồn bất hình vu sắc, vô luận là loại tình huống nào cũng có thể duy trì vẻ lãnh tĩnh.

Thái hậu cùng Thịnh gia nắm giữ triều chính gần hai mươi năm, toàn bộ Huyên triều bị bọn họ gieo họa phải tới thiên sang bách khổng, Chung Diệp lại giải quyết toàn bộ cục diện rối rắm phía sau Thịnh gia.

Chung Diệp sau khi xem xong thì đem chiết tử đè xuống.

Lần này hắn vi phục tư tuần cũng không có nhiều người biết, các đại thần chỉ nghĩ hoàng thượng bị bệnh ở trong cung tĩnh dưỡng.

Chung Diệp dù là vi phục tư tuần nhưng cũng không bỏ bê triều chính, nếu là có việc gì khó xử thì cứ viết thành chiết tử đưa tới chỗ hắn, rất nhanh liền sẽ có trả lời.

Hôm nay sau khi xử lí chính vụ xong, Chung Diệp gọi Trịnh Như tới phân phó mấy câu.

Trịnh Như sau khi nghe xong câu này thì nhất kiểm thái sắc, nhưng hắn không dám phản bác Chung Diệp, hoàng thượng nói gì hắn đều nghe đấy, “Dạ, nô tài sẽ đi an bài ngay.”

...

Hi Trì gửi một phong thư về Hi gia.

Thành vương tìm hắn khắp nơi, hảo hảo đưa đến ngoại ô dưỡng thương, mười lăm tháng tám Thành vương tự mình tới đón con trai về nhà, kết quả là hắn đã biến mất không còn thấy tăm hơi đâu.

Thành vương cho rằng Hi Trì lén lút chạy về Lệ Nam, hắn gần như bị Hi Trì làm cho tức chết.

Hi Trì báo về chỗ mà mình đi, cũng bày tỏ mình qua một thời gian ngắn nữa liền về nhà, để phụ thân không cần phải lo lắng.

Ba ngày sau Thành vương gửi thư hồi âm.

Vừa mở lời liền mắng cho Hi Trì một trận, lại mắng từ đầu đến đuôi.

Da mặt Hi Trì không tính là dày, vừa nghe vậy thì hai bên tai liền đỏ lên, cảm thấy mình đúng là bất hiếu, lại khiến cho phụ thân tức giận tới như vậy.

Đoạn cuối thư Thành vương nói một câu: “Đi ra ngoài thì không nên tiếc bạc, ăn no ngủ ngon chiếu cố bản thân.”

Hi Trì lấy ra từ trong phong thư năm ngàn lượng ngân phiếu.

Hắn quên mất phụ thân mình là người có địa vị có quyền lực trong Huyên triều.

Thành vương mấy năm trước có cuộc sống không được tốt lắm, bởi lúc đó có Thịnh thái hậu lũng đoạn triều cương, Thành vương cùng Thịnh gia quan hệ không tốt. Hắn ngấm ngầm cùng hoàng đế Chung Diệp cấu kết, nghe theo sự an bài của Chung Diệp đoạt lấy binh quyền của Thịnh gia, cùng Chung Diệp lập nên một trận cung đổi rồi nhốt thái hậu lại*.

· Nguyên văn: dữ Chung Diệp mưu hoa liễu nhất tràng cung biến tương thái hậu tù cấm liễu khởi lai.

Này mình cũng không biết là giam cầm vào trong cung thái hậu gì đó đại loại vậy hay là đem người nhốt vào tù luôn, bởi trong câu có tù cấm mà mình lại nghĩ là thái hậu cho dù có là gì thì hẳn cũng sẽ không dễ để những người khác đem nhốt vào tù, cảm giác là một việc mà có chút nhục á, mình là một nước lớn đi, thái hậu lại như vậy để mà bị nhốt vô trong ngục.

Làm thần kiêng kỵ nhất chính là công cao hơn chủ, chủ không có thưởng thì chính là phải chịu chết.

Sau khi Chung Diệp lên nắm quyền, Thành vương không khéo giao ra binh quyền, đối với quyền thế không có một phân tỏ ra lưu luyến.

Đương kim hoàng thượng có thể từ một bù nhìn trở thành kẻ nắm đại quyền tất nhiên cũng không phải kẻ ngu ngốc, Thành vương từ đó được hoàng thượng sủng ái, trở thành một tay tâm phúc của hắn.

Cho nên bây giờ Thành vương có quyền thế có tiền bạc, tất nhiên cho nhi tử năm ngàn lượng bạc tiêu xài vặt vãnh hoàn toàn không thành vấn đề.

Sư huynh của Hi Trì là Cố Lương, mấy ngày qua toàn bận bịu trừ phiến loạn. Cố Lương là tri huyện của Thanh huyện, chỗ này thổ phỉ phi thường nhiều, ba ngày thì có hai đám đánh cướp bách tính, làm cho dân chúng lầm than. Cố Lương muốn ở chỗ này làm ra một phen thành tích chính là tiêu diệt thổ phỉ, bách tính địa phương phải được sống bình yên thì mới có tinh lực đi làm chuyện khác, ba ngày cướp nhỏ năm ngày cướp lớn ai có thể chịu được.

Hi Trì đưa cho Cố Lương ba ngàn lượng để cho hắn hảo hảo tiêu diệt thổ phỉ, để cho dân chúng một mảnh thái bình.

Bản thân Cố Lương không thiếu tiền, nhưng bách tính ở Thanh huyện thiếu tiền, đây là một huyện nhỏ rất nghèo khổ, đời tri huyện trước chỉ toàn vơ vét của cải của dân, thổ phỉ cũng tới cướp đoạt, đại đa số bình dân cũng không tốt lắm.

顾良有钱却不愿意给他们, 他只听说过"三年清知府, 十万雪花银", 没听说过做官的要倒贴的.

· Ú la la, câu này mình xem nhìu bản dịch mà không hỉu gì cả, nên để nguyên văn ở đây, ai dịch được cmt cho mình biết, cảm ơn nhìu.

Bị cách chức tới nơi này đã là biệt khuất rồi, tự cầm tiền cứu tế há chẳng phải là càng biệt khuất.

Bởi vì thời gian thổ phỉ ra ngoài cướp bóc không giống nhau nên Hi Trì liền đưa ra một chủ ý cho Cố Lương.

Nói là tri huyện ở hương lý tuần sát, phát hiện trong một thôn nọ lão nhân đặc biệt nhiều, những thanh tráng( chàng trai khỏe mạnh) đều đi làm lính, bản triều không chỉ coi trọng đạo hiếu mà còn coi trọng sĩ binh, tri huyện cho mỗi lão nhân trên sáu mươi tuổi ở thôn này năm lượng bạc và tán thưởng họ.

Bạc quả thật được phát xuống, chuyện này cũng được truyền đi rộng rãi, năm lượng bạc là đủ để những lão nhân trong thôn này dùng hai năm. Tiền của những lão nhân rất dễ cướp, ngày hôm sau bọn thổ phỉ liền chuẩn bị kĩ lưỡng để bắt đầu hành động, kết quả những kẻ này còn chưa vào thôn liền bị binh lính mai phục xung quanh vây lấy bắt gọn.

Chuyện phát bạc được truyền đi là do Hi Trì cho người dán cáo thị, còn chuyện thổ phỉ bị bắt lại là nghiêm mật, không cho quân lính cùng bách tính đồn ra, cùng một phương pháp dùng ở các địa phương khác, sau hai ba đợt liền khiến Thanh huyện thái bình hơn rất nhiều.

Sau khi yên ổn, trong trấn trở nên náo nhiệt hơn, cũng bán nhiều thứ hơn.

Hi Trì luôn không thoát khỏi tật xấu tiêu tiền bừa bãi, tiếc là huyện này không lớn, trên trấn cũng không bán vật gì hiếm lạ, ngay cả nước trong quán trà cũng không ngon bằng ở nhà.

Hắn cho dù có tiền cũng không xài được.

Cho đến khi nhìn thấy có một người đang bán phiến trụy.

Trên bàn chỉ có ba mặt dây chuyền mai hạch bằng đá( mặt dây này là cái phiến trụy á, hạch là chi tiết nhỏ giống như hạt. Ở đây là chữ ‘giá tam mai’, giá là đây, này, dùng giống this á mọi người, tam là ba, mà mai thì mình không biết nên dịch ra thế nào nên xuống bên dưới mình sẽ dịch là tam mai luôn), có một quả anh đào hạch, một quả hột đào( quả hạch đào, óc chó), còn có một quả ô liu hạch. Hai mắt Hi Trì cơ hồ đều sáng lên, hắn tiến lên hỏi: “Giá phiến trụy như thế nào vậy?”

“Bốn trăm văn tiền một mặt, một lượng bạc ba mặt.” Thanh âm của lão bán hàng nghe qua có hơi chói tai, nhìn khí độ bất phàm, con mắt như chim ưng có chút hung dữ, hắn quan sát Hi trì từ trên xuống dưới một phen, “Ngài muốn nha?”

Hi Trì gật đầu một cái: “Toàn bộ, đây là do ngài tự làm?”

Trịnh Như sống hơn bốn mươi năm, đây vẫn là lần đầu hắn ở trên phố bán đồ, hắn là thái giám tổng quản, ở Huyên triều cũng không phải là một nhân vật đáng chú ý.

Bây giờ chủ tử có lệnh, hắn không còn cách nào khác ngoài giả làm một chủ sạp bán phiến trụy ven đường: “Vật này do ông nội ta điêu khắc mà thành.”

—— Đây là vật do vạn tuế gia tự tay điêu khắc, đặt ở chỗ khác đừng nói là bốn trăm văn, bốn trăm lượng cũng mua không được.

Hi Trì lấy ra túi tiền, vừa muốn trả, Trịnh Như lại nói: “Công tử, giá tam mai vừa mới có một vị khách nhân khác mua rồi.”

“Có chủ?” Hi Trì có chút thất vọng, hắn là rất thích, “Không phải là ba cái giống nhau sao?”( Câu này mình cũng không biết dịch như vậy có đúng nghĩa mà tác giả muốn truyền đạt hay không nữa, tại có chút khó hiểu)

“Không có” Trịnh Như nói, “Đây là tam mai đẹp nhất.”

Một bàn tay đột nhiên duỗi tới, đem phiến trụy cầm lên: “Diêu công tử, ngươi thích nó?”

Trịnh Như vội vàng đứng lên: “Chính là vị Lý công tử này vừa mới mua.”

Si trì quay đầu, thấy khuôn mặt tuấn mỹ lạnh lùng của Chung Diệp, không nghĩ tới lại trùng hợp như vậy: "Lý huynh."

Chung diệp khẽ mỉm cười: "Diêu công tử, chúng ta lại gặp mặt."

Si trì nói: "Thật là có duyên, chúng ta lại nhìn trúng cùng một vật."

Chung diệp đem phiến trụy thu hồi, đưa đến si trì đích trước mặt: "Ngươi nếu như thích, toàn bộ đưa cho ngươi."

Si trì không từ chối, hắn là rất thích phiến trụy do chính thợ điêu khắc tạo ra: "Đa tạ Lý huynh."

Hi Trì chơi chung với người có học một năm bốn mùa đều thích cầm một cây quạt, trong tay Hi Trì cũng cầm một chiết phiến trầm hương, trên quạt lưu một phiến trụy hình song ngư bằng bạch ngọc.

Giá mai ngọc trụy bồi bạn cùng Hi trì đã bảy tám năm, bạch ngọc ôn nhuận hoàn mỹ, hai con cá nhỏ rất sống động rúc vào với nhau.

Hi Trì giải thích một chút về phiến trụy hình song ngư bằng bạch ngọc: "Ta chỉ có thứ này để tặng, còn mong Lý huynh không chê."

Chung Diệp nhận lấy.

Hi Trì cười một tiếng: "Phải chăng Lý huynh là ở thôn kế cận?"

Chung Diệp đem phiến trụy cầm ở lòng bàn tay, hắn không có thói quen cả ngày cầm phiến tử giống như Hi Trì, bất quá giá mai phiến trụy hắn rất thích:” “Đúng vậy, ta trụ tại trấn kế bên, có muốn tới nhà ta uống ly trà không?”

Hi Trì không khách khí với hắn: “Muốn.”

Chung Diệp tính cách cởi mở, Hi Trì thích kết giao loại này bạn. Hai người ở địa phương khác nhau gặp cũng coi là có duyên phận.

Hai người sóng vai cùng đi lại hai khắc đồng hồ mới đi đến. Ban đầu ngựa của Hi Trì vốn là do Hi Trì dắt, đoạn sau Chung Diệp thấy hắn đi lại có chút khập khiễng thì liền tới dắt giúp hắn.

Hắn cũng không có hỏi đến việc chân của Hi Trì bị thương, coi như tàn tật thật cũng không có vấn đề, đâu thể khắp chốn đều hoàn hảo được.( Cái này mình cũng không biết tại sao lại là khắp chốn với khắp nơi... nữa, nhưng mà dịch ở đâu cũng ra nghĩa như này hết)

Hàng rào bằng tre bao quanh ngôi nhà, Chung Diệp đẩy cửa gỗ ra, Hi Trì nhịn không được nhìn nhiều Chung Diệp một chút.

Dung mạo Chung Diệp quá mức quý khí, cho dù là mặc loại y phục bình thường, so với người bình thường mặc cẩm y( áo gấm) cũng đẹp hơn nhiều.

Trong phòng đặc biệt sạch sẽ, trên bàn không nhiễm một hạt bụi, lọ gốm trong phòng cắm mấy đóa hoa thu cúc trắng như tuyết.

Hi Trì đối với Chung Diệp sinh ra mấy phần kính trọng.

Chung Diệp đem một chén trà thô bằng sứ đến cho Hi Trì, y nhấp một ngụm trà.

Sau mới phát hiện nhà Chung Diệp chỉ có một chén trà.

Cũng quá nghèo rồi.

Hi Trì nhất thời sinh ra thương tiếc: "Lý huynh chuẩn bị khoa cử?"

Chung Diệp gật đầu một cái: “Năm ngoái thi trượt, tên xếp dưới Tôn Sơn, còn phải thi lại. Ngày thường viết thơ cho người để kiếm sống.”

( 名落孙山

✚[míngluòSūnShān] Hán Việt: DANH LẠC TÔN SƠN thi rớt; thi trượt; tên xếp dưới Tôn Sơn (Tôn Sơn là người thi đỗ cuối bảng ở thời Tống. Khi thi đỗ về làng, có người hỏi: "Người cùng thi với anh ra sao?". Tôn Sơn đáp: "Tên cuối bảng là tôi, anh ta không có tên trong bảng vàng" nghĩa là anh ta thi trượt)

Mùa thu ở Thanh huyện thường có mưa, lúc hai người nói chuyện bên ngoài đã mưa.

Hi Trì không nghĩ tới phòng này còn rỉ cả mưa nữa.

Chung Diệp sắc mặt tối sầm, hắn không nghĩ tới Trịnh Như vậy mà lại lấy một cái nhà rác ném tới cho mình sử dụng. Trời mưa cho đến khi đã tối mịt, sau một trận mưa thì bùn đất lầy không chịu nổi, Hi Trì tự nhiên không trở về được.

Hắn muốn tìm một một gian khác sạn trong trấn trụ một đêm.

Chung Diệp nói: “Khách sạn trên trấn vừa nhỏ lại vừa bẩn, chăn nệm cũng có đầy rận, nếu ngươi không chê thì có thể lưu lại nơi này một đêm.”

Hi Trì cao, Chung Diệp còn cao hơn.

Nhìn thấy một cái giường nhỏ kia, hắn không khỏi sẽ suy nghĩ ‘làm sao mà ngủ’, bất giác có chút khẩn trương.

Hơn nữa trên giường chính là rơm rạ, cũng chỉ có một cái chăn.

Hi Trì không muốn ngủ trong căn phòng toàn rận, lại không muốn cùng Chung Diệp phải chen chúc trên một chiếc giường.

Chung Diệp híp mắt một cái: “Ngươi không thích nơi này?”

Hi Trì không muốn làm tổn thương đối phương: “Ta tuyệt không có ý này, chẳng qua là ta lo Lý huynh sẽ ngủ không ngon.”

Chung Diệp nói: "Ta không ngủ, buổi tối ta muốn xem sách."

Hắn chấm dầu hỏa vào chiếc đèn.

Chung Diệp ngồi bên chiếc đèn hạ sách xuống đọc, Hi Trì vẫn mặc nguyên bộ y phục của mình ngủ ở trên giường.

Hắn hoàn toàn không ngủ được, bởi vì rơm rạ phía dưới rất khó chịu, càng huống chi Hi Trì lại là thế gia công tử, da thịt mềm mại, lại càng thanh tú.

Hi trì thấy hắn đến nửa đêm vẫn còn đọc sách, nhịn không được nói: “Ta nhường chỗ, Lý huynh, ngươi đến ngủ đi.”

Chung Diệp từ chối hai lần mới tới.

Hắn thấy Hi Trì ngủ không thoải mái, đơn giản đem cái chăn bông duy nhất bao quanh người y. Khi trải chăn bông bên dưới liền không cảm nhận được rơm.

Nhưng Chung Diệp thì không có thứ gì để đắp.

Mùa thu, vào ban đêm khá lạnh.

Hi Trì muốn nói gì đó, Chung Diệp đã đưa ngón tay lên chặn ngang môi hắn, “Ta đã quen chịu lạnh, mùa đông cũng chỉ đắp một lớp chăn mỏng, ngược lại là ngươi, cơ thể yếu hơn ta, cứ như vậy rồi ngủ ngon là được rồi.”

Hai người cách một lớp chăn mà dựa vào nhau.

Ngọn đèn dầu bị thổi tắt, trong bóng tối Chung Diệp nói: “Thịnh Nguyệt trước đây chiếu cố ngươi hế nào?”

Sự ấm áp trong lòng Hi Trì đột nhiên lạnh đi, “Không muốn nhắc tới hắn.”

Khóe môi Chung Diệp lạnh đi một chút.

Hắn cũng biết Hi Trì không chịu nổi điều này, Hi Trì như vậy nhưng lại là người trường tình, một người như y cũng khó lòng quên được quá khứ.

Chung Diệp nói: "Ta hẳn so với ngươi lớn hơn vài tuổi, Diêu Hi, hai ta hữu duyên, ngươi nhận ta làm nghĩa huynh, sau này ta sẽ chiếu cố ngươi."

Hi Trì suy nghĩ hai người mới gặp mặt co hai lần, làm sao lại thành huynh đệ kết nghĩa.

Sau đó nghĩ đến bạc đầu mà như mới quen, y cùng Chung Diệp lại vừa gặp mà như đã quen từ lâu, đối phương trừ việc nhắc tới Thịnh Nguyệt ra thì không có gì không tốt.

Hắn gật đầu một cái: “Được, sau này chúng ta chính là thân huynh đệ.”

Hi Trì vốn định nói cho chung Diệp tự có vương gia ở đằng sau, hắn nếu muốn vào triều làm quan có thể nhờ phụ thân mình giúp đỡ. Sau đó suy nghĩ chung Diệp chính nhân quân tử, mình nói như vậy là vũ nhục hắn, Hi Trì liền ngậm miệng không nói ra điều này.

Hắn làm sao cũng ngủ không thoải mái, không thể làm gì khác hơn là đi chung Diệp trên người nhích lại gần, nửa nói đùa: "Gối có chút cứng rắn, ca ca, ngươi không ngại cho ta mượn cánh tay gối đầu chứ."

Chung Diệp thật sự đem cánh tay cho hắn gối lên.

Chương kế tiếp: Chương 6: Chung Diệp đứng bên cạnh cửa sổ nhìn y.