Chương 2: Hi Trì sinh ra đã được động vật nhỏ yêu thích!

Thành vương nhất nhất vỗ tay, “Ý kiến hay! Nếu như hắn ở kinh thành yêu phải một cô nương thì nửa đời sau cũng nên lưu lại nơi này. Ngày mai ta liền đến Lưu gia hỏi thử.”

Sau khi Hi Trì trở về, Tiểu Ảnh dùng khăn lạnh lau mặt cho hắn: “Công tử, Thịnh Nguyệt quả thực đã chết, bên ngoài cũng truyền nói thái giám bên cạnh hoàng thượng đã rót cho hắn một ly rượu độc. Hắn chết cũng tốt, kẻ tiểu nhân độc ác như vậy cũng sớm nên chết từ lâu. Công tử chẳng phải mới hai năm trước còn đoán là hắn sẽ bị hoàng thượng gϊếŧ chết hay sao? Ai nha, ngài thật là liệu sự như thần.”

Hi Trì lại không nghĩ tới chuyện của Thịnh Nguyệt, đôi mắt tha thanh trong veo nhìn vào khoảng hư không nào đó: “Tiểu Ảnh, ngươi cảm thấy phụ vương cùng đại ca ta thế nào?”

· Nguyên văn: Si trì một hữu tưởng thịnh nguyệt đích sự tình, tha thanh lăng lăng đích mâu tử trành trứ hư không mỗ xử:" Nhĩ giác đắc ngã phụ thân hòa huynh trường như hà?"

· Tha, thanh, lăng, lăng: nhân xưng, trong veo, có thể là họ lăng hoặc gần sát, lên cao.

“Hai người đều rất tốt, đại công tử là một người thông minh.” Tiểu Ảnh suy nghĩ một chút lại nói, “Chỉ sợ là đại công tử sẽ cho rằng công tử trở về là muốn tranh đoạt ngôi vị nên sẽ xảy ra tranh chấp, công tử vẫn là nên cẩn thận một chút thì hơn.”

Hi Trì nhận lấy khăn lau tay.

· Tiểu Ảnh lại hạ thấp giọng nói, “Nghe đồn đại công tử không phải con ruột của Thành vương nên Thành vương mới trông mong công tử trở lại.”

Hi Trì cau mày: “Chuyện giả dối hư ảo thì đừng nên nhắc tới.”

Tiểu Ảnh im lặng, nhanh chóng lui ra ngoài.

......

Trong hoàng cung.

Một nam tử huyền sắc y đứng bên cạnh cửa sổ, dáng người mảnh khảnh cao ráo. Trên áo bào huyền sắc, một con bàn long đang giương nanh múa vuốt, trông rất sống động.

Mấy tên tiểu thái giám run rẩy quỳ xuống đất.

Qua hồi lâu mới nghe được thanh âm trầm thấp củ nam tử đó, “ Khi hắn chết đã nói cái gì?”

Một tiểu thái giám nói: “ Hắn không nói gì, cũng không nhắc tới thái hậu cùng Thịnh thái sư, hắn chỉ gọi tên một người, gọi vài lần thì tắt thở.”

“Danh tự của trẫm?” Chung Diệp híp mắt một cái, “Trẫm đem thi thể Thịnh thái sư đốt thành tro rải khắp nơi*, hắn đối với trẫm hận thấu xương.”

* 挫骨扬灰 (Tỏa cốt dương hôi): Người sau khi chết xương cốt bị đem đi thiêu đốt, ghiền xương thành tro rải khắp nơi. Hình dung cừu hận thật sâu đậm

Chung Diệp xoay người lại, từ trong tay tiểu thái giám lấy giá mai ngọc bội, giữa miếng ngọc trạm trổ một chữ “Hi”.

· Đoạn này và đoạn trên đều có chữ ngọc bội, chữ bên trên nguyên văn là “Nhất mai ngọc bội”, còn câu bên dưới nguyên văn là “Giá mai ngọc bội”.

Chung Diệp dùng đầu ngón tay xoa qua chữ “Hi”, đôi mắt uy nghiêm như mắt phượng hơi híp lại: “Diêu Hi... trẫm biết hắn, hắn là học trò của Doãn Tư Tề, Hắn tiến kinh rồi gây ra chuyện?”

“Vị Hi công tử này xưa nay thần long thấy đầu không thấy đuôi.” Tiểu thái giám thận trọng nói, “Nô tài sẽ phái người đi tra xét, một khi tra được liền đem người bắt lại.”

Chung Diệp để hạ nhân lui xuống.

Đệ Nhị Chương

Ngày hôm sau tỉnh lại, Hi Trì vẫn còn cảm thấy choáng đầu.

Ngoài sân có tiếng chim hót líu lo, Hi Trì không biết là loài gì mà lại kêu lên êm tai như vậy, nằm ngẩn người trên giường một đoạn mới nhớ ra đây là tại Hi gia.

Nhiều năm qua Hi Trì cũng không thường ở lại Diêu gia, hắn bắt đầu đọc sách ở Hạc Y thư viện, mới có bốn năm tuổi thì theo tiên sinh đọc sách viết chữ, lớn hơn một chút liền sống cùng những học trò khác.

Tảng sáng, có ánh mặt trời từ ngoài xuyên qua màn mỏng chiếu vào cửa sổ, Hi Trì đưa tay vén trướng tử màu lục lam, một luồng sáng nhạt rọi vào trên mặt y, bị ánh nắng chiếu vào đến híp mắt lại, búi tóc lại rồi mang giày đi ra.

Phía sau bức rèm châu lưu lại một trận tiếng vang thanh thúy, Hi Trì bước ra khỏi phòng, ngẩng đầu nhìn bầu trời xanh như vừa được gột rửa, Mạt Lỵ hoa* trắng như tuyết, mùi thơm thoang thoảng, cành lá non có thể vắt ra nước.

Hi Trì thấy trong l*иg có mấy con chim chiền chiện hót nên bước tới trêu đùa, đứng trên kệ, lũ Anh Vũ* hướng Hi Trì mà không ngừng kêu “sớm”, “sớm”.

*Mạc Ly Hoa: hoa lài, hay gọi là hoa nhài

*Anh Vũ: loài vẹt

Tiểu Ảnh khi nghe được thanh âm liền vội vàng tới: “Công tử, sao hôm nay công tử tỉnh dậy sớm vậy?”

Hi Trì bật cười một tiếng: “Ta nghe bên ngoài có tiếng chim hót.”

Hi Tu Viễn từ bên trong đi ra.

Ngày hôm qua hắn đã để hạ nhân quét dọn phòng khách bên cạnh, để cả hai huynh đệ ở chung một viện.

Xa xa liền nhìn thấy Hi Trì chỉ mặc y phục đơn bạc đang chơi đùa với lũ chim, Hi Tu Viễn đi tới: “A Trì, chúng làm ngươi thức giấc sao, ta liền để người mang chúng đi chỗ khác.”

Hi Trì xoay người lại nói: “Không cần đâu, chơi rất vui. Những thứ này đều do đại ca nuôi sao?”

Hi Tu Viễn nói: “Trong viện an tĩnh quá, treo chúng lên sẽ náo nhiệt thêm một chút.”

Hi Trì nhìn bộ lông óng ả của lũ chim, “Bọn chúng được nuôi rất tốt. Đại ca, ta không thể ở kinh thành lâu, qua một thời gian ngắn phải trở về Lệ Nam*, phụ vương phải phiền ngươi chiếu cố.”

· Lật Nam: chắc là một địa danh nào đó ở phía Nam á, QT dịch ra thành Lật Nam, mà google Translate dịch ra thành Lệ Nam, mình thấy Lệ hay hơn Lật nên để ở đấy là Lệ. Nếu bạn nào biết rõ đoạn đó là chữ gì thì có thể ib với mình qua email: [email protected]

· 溧

✚[lì] Hán Việt: LẬT Lật Thuỷ; Lật Dương (tên địa danh ở tỉnh Giang Tô Trung Quốc)

-----------------

溧 [li4] name of a river;

-----------------

溧 lật [li4]

Sông Lật.

Hắn vào kinh tất nhiên có nhiều người biết. Thân phận Hi Trì này rất sạch sẽ, nhưng một thân phận khác của hắn sẽ gây ra sóng gió lớn trong triều đình, thậm chí có thể liên lụy đến Hi gia.

“Diêu gia có chuyện?” Hi Tu Viễn nói, “Ta nghe nói ngươi ở Diêu gia chịu rất nhiều ủy khuất.”

“Diêu gia đối với ta rất tốt, tổ phụ và tổ mẫu cũng vậy, có hạ nhân thích phóng đại chuyện trong phủ, nói dối một chút để truyền ra ngoài thôi.” Hi Trì kiên nhẫn giải thích, “Phụ vương đối với ta có ân sinh, Diêu gia đối với ta có ân dưỡng, nay tổ phụ mẫu tuổi tác đã cao, ta nên về chăm sóc. Nếu tương lai phụ vương có việc cần, cứ viết thư gửi ta là được.”

Hi Tu Viễn khẽ cười, “ Cả thế tử vị ngươi cũng không cần? Ngươi là trưởng tử của Hi gia.”

Chương kế tiếp: Chương 3: Ta tự hỏi liệu y có thích ta không