Chương 15: Hi Trì có tổng cộng ba nhà

Chung Diệp đã sớm rời đi.

Cố Lương cũng phải cưỡi ngựa đi nha môn, Hi Trì cảm thấy mấy ngày nay dạo quanh khắp nơi rồi, không bằng cùng Cố Lương xuống trấn xem có gì náo nhiệt.

“Để ta đi với huynh,” Hi Trì nghĩ rồi nói, “Xem hôm nay Ô Nhân quan uy đến thế nào.”

Cố Lương lắc đầu: “Đệ thì thôi khỏi, hắn đặc biệt căm thù đệ, ta không muốn kéo thêm người xuống nước, lại mang phiền toái đến cho đệ.”

Cây quạt trong tay Hi Trì phóng khoáng mở ra, y phe phẩy quạt, ý cười bên môi như có như không: “Diêu gia ta đây là người sợ phiền toái sao?”

Cố Lương thầm nghĩ may mà mình không mang theo biểu muội đường muội gì đến chỗ này, nếu không các nàng nhìn thấy bộ dạng phong lưu câu nhân của y còn không đòi sống đòi chết hết sao.

Ai lại không yêu một vị công tử như ngọc, Hi Trì vừa dịu dàng vừa tuấn tú, là kiểu các cô nương thích nhất, trời sinh lại khiến người ta dễ có cảm giác thân thiết.

Cố Lương thở dài: “Thôi, đệ cứ đi cùng ta vậy. Đúng rồi, ta còn muốn hỏi một chuyện.”

Hi Trì cùng hắn dắt ngựa: “Chuyện gì?”

Cố Lương do dự một lúc, cuối cùng ấp úng hỏi: “Đệ, giữa đệ và Lý công tử là quan hệ gì? Có phải hai người đoạn tụ không?”

Hi Trì dừng chân lại: “Cái gì?”

Cố Lương nói: “Cùng ăn cùng ở, còn để cho hắn cõng, trước giờ ta chưa thấy đệ thân cận với sư huynh đệ nào như thế, đệ tự nói đi, nếu là ta, ban đêm ta muốn nằm cùng giường với đệ, đệ có cho ta ngủ chung không?”

Hi Trì cảm thấy rất phi lý, y không muốn đặt ra giả thiết như thế: “Đang êm đẹp huynh muốn chen chung một giường với ta làm gì? Huynh có phòng riêng của mình sao còn phải sang phòng ta?”

“Thế Lý công tử thì sao? Hắn cũng có phòng cho khách, vì sao sáng sớm tinh mơ lại bước ra từ phòng đệ?”

Không phải Cố Lương không cho phép Hi Trì đoạn tụ, dù sao không phải xảy ra với mình là được, quân tử mỗi người mỗi khác.

Nhưng điểm mấu chốt là —— vị Lý Huyền Độ Lý công tử này là Hoàng thượng cải trang!

Gần vua như gần cọp, Hoàng Thượng là người quyền thế nhất trên đời, muốn lấy mạng ai thì tùy tiện lấy của người đó. Chỉ có Hoàng thượng làm người khác tổn thương, hiếm có ai tổn thương được Hoàng thượng.

Cố Lương không muốn vị sư đệ thiện lương này của mình phải chịu thương tổn.

“Tối hôm qua ta và nghĩa huynh có chuyện muốn nói với nhau,” Hi Trì kiên nhẫn giải thích, “Hình như hắn có tâm sự nặng nề nên ta mới giữ hắn lại, cùng hắn nói thêm mấy câu. Đoạn tụ căn bản là chuyện không có thật, chính miệng hắn nói xem ta như đệ đệ ruột, hai chúng ta đúng là như huynh đệ, sư huynh đừng tùy tiện phỏng đoán.”

Ánh mắt Cố Lương rất phức tạp, hắn không biết nên nói như thế nào.

Tuy Hi Trì đối nhân xử thế khoan dung, nhưng không phải người dễ dàng tin tưởng người khác. Hiện giờ y lại không hề nghi ngờ Hoàng thượng, Cố Lương cảm thấy đại khái y thật sự lú lẫn, bị những lời hoa ngôn xảo ngữ và bộ mặt ngụy trang tỉ mỉ của Hoàng thượng lừa bịp rồi.

“Bất thức Lư sơn chân diện mục, chích duyến thân tại thử sơn trung*.” Cố Lương nói, “Đây là chuyện duy nhất sư huynh có thể nói cho đệ.”

(*不识庐山真面目, 只缘身在此山中: không biết núi Lư nhìn như thế nào là vì bản thân đang đứng ngay trong núi, ám chỉ những người đang ở trong bản thân sự việc rất dễ mù mắt không nhìn thấy gì, người ngoài nhìn thấy rõ ràng hơn nhiều)

Cố Lương xoay người lên ngựa, Hi Trì cũng cưỡi ngựa của mình.

Cố Lương đã trải qua chuyện tình ái, Hi Trì thì chưa từng yêu, không có chút kinh nghiệm nào ở phương diện này.

Tuy không có kinh nghiệm nhưng bản thân Hi Trì vẫn mang theo chút ngạo khí, cho rằng chuyện gì mình cũng biết, đã hiểu hết phần lớn sự vật trên thế gian, kỳ thật tuổi y còn quá trẻ, vẫn mang khí phách thiếu niên.

Hôm nay Ô Nhân không ở nha môn, tiểu lại đi theo hầu hạ gã nói đại nhân ra ngoài thị sát, kiểm tra xem Thanh huyện được quản lý thế nào.

Cố Lương bực bội xoa chân mày: “Hắn đi đâu? Vì sao các ngươi không theo sát?”

“Ô đại nhân không cho thuộc hạ đi theo.”

Cố Lương nói: “Các ngươi phái người đi tìm, mau mời người về đây cho bản quan.”

“Tuân lệnh.”

Cố Lương còn một đống công vụ phải xử lý, chức quan của hắn tuy nhỏ nhưng việc làm lại không hề ít. Tiểu Cảnh cũng ở trong nha môn, Hi Trì gọi hắn ta cùng đi ra ngoài.

Tiểu Cảnh kể lại cho Hì Trì nghe tất cả những chuyện thượng vàng hạ cám mấy hôm nay, cuối cùng kết luận: “Chỗ này không thú vị gì cả, công tử, vết thương của ngài đã sắp khỏi hẳn rồi, hay là chúng ta về phương nam đi thôi?”

.

Ô Nhân mặc thường phục đi ra ngoài, gã nhất định phải bới móc cho bằng được sai lầm ở Thanh huyện, ví dụ như đường phố hỗn loạn không chỉnh tề, hay các bá tánh ai có oan khuất không được giải quyết, nếu không bóc được lỗi nào ở chỗ Cố Lương không phải gã đã uổng công đi một chuyến rồi sao.

Hai ngày này Cố Lương ngoan ngoãn chiêu đãi, gã ăn uống sinh hoạt không có chỗ nào chê, chỉ có một chỗ không quá hài lòng là Cố Lương không hiến nữ nhân xinh đẹp nào cho gã. Dựa theo quy củ Huyên triều, quan viên thượng cấp đi thị sát, cấp dưới nhất định phải dâng nữ nhân cho quan trên giải sầu, Cố Lương là người đầu tiên dám không tuân theo quy củ này.

Thanh huyện nhỏ như vậy đương nhiên không có mấy nơi tầm hoan như Tần lâu Sở quán, hai ngày nay Ô Nhân nghẹn đến khó chịu. Gã trông thấy trên đường có một phụ nhân bán trâm gỗ trắng trẻo sạch sẽ ngũ quan đoan chính liền nổi tà tâm, thừa dịp ghé lại mua hàng tranh thủ sờ tay vợ người ta mấy cái.

Ô Nhân ở phủ Thuần An một tay che trời, chỉ cần là nữ nhân hắn nhìn trúng, đã lấy chồng hay chưa cơ bản đều phải thuộc về gã.

Gã mua hai cây trâm rồi rời đi.

Mấy tên cấp dưới trong phủ Thuần An rất biết nhìn tâm tư chủ nhân, đã quen làm những chuyện khinh nam bá nữ, Ô Nhân liếc mắt ra hiệu một cái bọn chúng liền hiểu ngay. Chờ Ô Nhân đi xa, hai tên bặm trợn không nói không rằng tiến lại bắt giữ phụ nhân, ngang ngược nói người này trộm đồ trên người lão gia nhà bọn chúng, phải đưa nàng tới gặp quan phủ.

Hi Trì đang đứng phía trước mua hai cái bánh mật, chia cho Tiểu Cảnh một cái: “Bên kia sao ồn ào thế nhỉ? Chúng ta qua đó xem.”

Phía trước bị một vòng người vây quanh, những người bán hàng rong khác không cho hai tên quan lại mặc thường phục rời đi. Người phụ nữ này đã buôn bán ở đây nhiều năm, mọi người đều biết rõ nhân phẩm của nàng.

Hai tên vô lại một kẻ móc lệnh bài một người rút dao ra, những người vây xem hơi lùi lại, xì xầm với nhau: “Là người của quan phủ.”

“Cố đại nhân công chính thanh liêm sao lại có thủ hạ làm ra chuyện như vậy? Chúng ta mau đi tìm Cố đại nhân đi.”

“……”

Tiểu Cảnh nhét bánh mật đầy miệng, lúng búng nói với Hi Trì: “Bọn họ là cấp dưới của Ô Nhân, hai ngày nay gã luôn ám chỉ trách móc chúng ta không dâng nữ nhân lên, tám phần là ra đường cưỡng đoạt dân nữ rồi.”

Hi Trì cau mày.

Ô Nhân là thượng cấp của Cố Lương, đến cả dân nữ vô tội cũng muốn mang về huyện nha, gã ỷ vào chuyện thân phận mình cao hơn Cố Lương nên chắc chắn sẽ cướp bóc ở chỗ đối phương giữ cho riêng mình.

Hai tên cấp dưới chưa kịp phản ứng lại đã nhìn thấy một vị công tử áo trắng khí độ bất phàm đứng bên cạnh mình, môi còn mang ý cười: “Ngươi nói nàng trộm đồ của chủ nhân các ngươi, rốt cuộc là đã trộm cái gì? Một nữ nhân yếu ớt sao có thể trộm cắp trước mắt hai tráng sĩ như thế này được?”

Những người bán hàng rong bốn phía cũng sôi nổi phụ họa: “Đúng vậy, Tam Nương trộm thứ gì của các ngươi? Để chúng ta lục soát ngay tại đây xem có phải các ngươi vu hãm người tốt hay không.”

Hai gã quan lại này quen thói ngang ngược ở phủ Thuần An, hiện giờ làm sao chịu mất mặt ở huyện nhỏ này được? Trong mắt bọn chúng lập tức hiện hung quang: “Chuyện của quan nha ta khuyên các người không nên nhúng tay vào, nếu không cả nhà chết như thế nào cũng không biết đâu.”

Tiểu Cảnh đứng một bên cười khúc khích.

Hi Trì xem như có tổng cộng ba nhà, một nhà là Diêu gia ở Lật Nam, lão gia tử đứng đầu gia tộc xem Hi Trì như bảo bối, thời điểm Thịnh Thái hậu như mặt trời ban trưa cũng không lung lay được gia tộc này.

Một cái là Hi gia ở Kinh thành, cha ruột y là Thành Vương, là võ tướng có công phò vua, triều đình trên dưới ai ai cũng muốn mượn sức.

Một nhà nữa là Thiết gia ở Tây Nam, mẫu thân Hi Trì gả cho Vũ Vương, năm mười ba tuổi Hi Trì từng ở chung với Vũ Vương mấy tháng, ông ta đặc biệt thích y, còn từng truyền dạy võ công. Chuyện ông ta tiếc nuối nhất chính là năm đó Diêu phu nhân gả qua không mang theo con trai, lúc ấy chỉ hận không thể trộm Hi Trì dưới tay Diêu lão gia tử đưa về Tây Nam làm con nuôi, mỗi lần viết thư cho y đều xưng là “A Trì con ta“.

Cả ba gia tộc này, cho dù là Hoàng thượng muốn gϊếŧ thì có gϊếŧ đến năm năm tám năm cũng diệt không sạch.

Hi Trì nhướn mày: “Quan uy lớn quá, chủ tử nhà ngươi thấy ta cũng không dám nói như vậy đâu.”

Vừa nói y vừa tóm lấy cổ tay một tên nhẹ nhàng gập gãy, dao găm lập tức rơi xuống đất.

Một tên khác thấy Hi Trì ăn mặc không tầm thường, trên người còn có mấy phần công phu, nghe qua liền biết lai lịch không nhỏ tức khắc có chút lúng túng, nhanh tay đẩy người phụ nữ sang chỗ Hi Trì, kéo theo tên quan gãy tay chạy mất hút.

Hi Trì dùng quạt đỡ phụ nhân đứng lên, cúi đầu nói: “Phu nhân có bị thương chỗ nào không?”

Người phụ nữ chảy nước mắt ròng ròng, lắc đầu.

Hi Trì nói với Tiểu Cảnh: “Đi thôi, chúng ta cũng trở về xem xem.”

Ô Nhân đứng trong nha môn đi tới đi lui nửa ngày vẫn không thấy người, trong lòng oán trách hai tên tay sai ngu xuẩn hành sự bất lực. Lại đợi thêm khoảng một khắc mới thấy hai người chật vật trở về, Ô Nhân chưa kịp hỏi đã thấy từ xa có một bóng dáng quen thuộc đi về phía này.

Hi Trì cao thêm không ít, nhưng phong thái vẫn y như ngày nào.

Ngày xưa có Thịnh gia che chở, Thịnh Nguyệt thích bắt nạt Hi Trì nên Ô Nhân mới dám hùa theo cùng làm chuyện xấu. Bây giờ Thịnh Nguyệt chết rồi, tuy Ô Nhân là tri phủ tứ phẩm, quyền lực đã bành trướng ra gấp mấy lần nhưng cũng không dám đắc tội trực diện Hi Trì, chỉ dám uy phong trước mặt Cố Lương nói mấy lời dọa nạt.

Gã không biết về gia thế Hi Trì, lại biết y có nhiều bằng hữu lai lịch bất phàm, từ huân quý đến bình dân không có ai là Hi Trì không kết giao. Lấy danh tiếng của Hi Trì, nếu Ô Nhân lỡ tay gϊếŧ y thì đừng hy vọng lăn lộn trên đời nữa.

Ô Nhân biết Hi Trì thích làm chuyện trừ gian diệt ác, thời còn đi học đã như vậy, nhìn lại tình trạng của hai tên thuộc hạ nhà mình, gã đại khái đoán được bên ngoài vừa xảy ra chuyện gì.

Hi Trì cười tủm tỉm nói: “Ô sư huynh, đã lâu không gặp.”

Ô Nhân chắp tay: “Diêu sư đệ, đã lâu không gặp. Trước kia sư huynh bị Thịnh Nguyệt ép buộc nên đắc tội nhiều lần với đệ, hy vọng đệ bỏ qua hiềm khích. Vì tên tiểu nhân Thịnh Nguyệt mà Hạc Y Thư Viện chúng ta đắc tội cả triều đình, không biết thái độ của Thánh thượng đối với đệ là gì, người muốn bắt đệ giao cho Hoàng thượng không ít đâu. Có điều chúng ta là sư huynh đệ, ta sẽ không tiết lộ hành tung của đệ cho người ngoài.”

Hi Trì phe phẩy quạt.

Ô Nhân có thể thuận buồm xuôi gió trong quan trường, nhanh chóng tìm được chỗ dựa mới hoàn toàn nhờ vào tính cách khéo đưa đẩy và nhân phẩm đê tiện của mình.

Lúc này Cố Lương cũng đi ra nhìn trái ngó phải: “Đây là ——”

Hi Trì nói: “Người của Ô sư huynh cưỡng đoạt dân nữ giữa đường giữa chợ, chuyện này nên xử trí thế nào?”

Ô Nhân liếc mắt nhìn hai người kia: “Chờ trở về phủ Thuần An ta sẽ lột da rút gân bọn chúng, khó khăn lắm mới được gặp Diêu sư đệ, hôm nay phải để Cố đại nhân mở tiệc chiêu đãi.”

Thân thủ Hi Trì không tệ, trong ba hiệp tỉ thí đuổi Thịnh Nguyệt ra khỏi Thư Viện có một hiệp là luận võ.

Thịnh Nguyệt không mạnh bằng Hi Trì.

Ô Nhân không dám gϊếŧ Hi Trì, cũng không dám làm gì y, có điều gã biết cấp trên nhất định muốn bắt y lại. Chỉ cần bắt được Hi Trì giao cho tuần phủ tỉnh Vệ Lê, tuần phủ lại giao Hi Trì cho cấp cao hơn, con đường làm quan của gã chắc chắn sẽ nhanh thêm một bước.

Hi Trì mỉm cười: “Không cần, Cố sư huynh làm quan thanh liêm lấy đâu ra tiền mở tiệc tùng như thế. Ta muốn hỏi Ô sư huynh một câu, ngươi muốn cấp dưới hiếu kính năm vạn lượng bạc, chẳng lẽ không sợ bị ta mang đi rêu rao khắp nơi sao? Kinh thành phát hiện ra trò hủ bại này chắc chắn sẽ phái khâm sai xuống điều tra các người.”

Nếu Hi Trì thật sự rêu rao việc này thì nhất định khắp thiên hạ không ai là không biết.

Ô Nhân nghiến chặt răng.

Gã đến đây là muốn tháo mũ quan trên đầu Cố Lương xuống, phủ Thuần An trên dưới một lòng, quan lại nhúng chàm đầy tay, không thể chấp nhận một kẻ thanh lưu như Cố Lương tồn tại.

Nhưng có Hi Trì ở đây, gã không thể không kiêng kị mấy phần.

Dù sao tương lai còn dài, chờ ngày nào đó gã tóm được Hi Trì, Cố Lương cũng thành cá trong chậu.

Ô Nhân không cam lòng, đổi giọng đe dọa: “Diêu sư đệ, Doãn tiên sinh đối nghịch với triều đình suýt rơi vào chỗ chết, ngươi cũng muốn đối nghịch với quan phủ sao? Vực nước quan trường sâu hơn ngươi tưởng rất nhiều, nếu lỡ đắc tội người nào đó, chỉ sợ ngươi chết thế nào cũng không biết.”

Ô Nhân thấy sắc mặt Hi trì không hề thay đổi, lại nói thêm: “Mấy vị bằng hữu của ngươi không nhất định sẽ vì ngươi mà mạo phạm đến vương hầu khanh tướng. Doãn tiên sinh của chúng ta bị giam cầm có được mấy người như Cố Lương đứng ra? Ngươi nghe sư huynh khuyên một câu, chuyện của Cố Lương ngươi đừng nhúng tay nữa, người trong quan trường sẽ không ra mặt cho ngươi, đừng vì một Cố Lương nho nhỏ mà đắc tội giới huân quý. Đứng trước quyền lực thật sự ngươi chỉ là con tôm cái tép mà thôi.”

hương 16: “Đệ chính là đệ đệ ruột của ta”

Quạt của Hi Trì tiếp tục phe phẩy: “Biết không thể nhưng vẫn làm là phong cách nhất quán của ta, huống chi, ngươi tin rằng phía sau ngươi là quyền lực thật sự sao? Chỗ sư huynh đệ đồng môn ta thật lòng khuyên một câu, toàn bộ trên dưới Huyên triều, Lại Bộ cũng được Hộ Bộ cũng thế, cho dù là Duệ Vương hay Sâm Vương ai cũng không phải là đối tượng đáng giá để trung thành.”

Trong mắt Ô Nhân lộ ra một tia khinh thường, không có chỗ dựa trong triều thì làm quan kiểu gì? Thời điểm ăn hối lộ lấy ai che chở? Chỉ có bao che giúp đỡ lẫn nhau mới có thể sống sót ở chốn quan trường.

Hi Trì nghiêm túc nói: “Người duy nhất ngươi nên trung thành là đương kim Thánh thượng, hắn là minh chủ, làm việc cho hắn mới có thể lâu dài.”

Hi Trì là bình dân tôm tép, Ô Nhân là cá lớn, Duệ Vương và Sâm Vương có thể xem là cá voi, mà Hoàng đế lại là cự long nằm dưới thủy vực, trước mặt hắn Duệ Vương hay Sâm Vương cũng đều phải khom lưng uốn gối.

Đương kim thánh thượng đang làm gì? Từ ngày hắn lên cầm quyền đã làm suy yếu dần đám quan viên không làm chính sự chỉ biết ngày ngày bóc lột dân chúng. Nếu Ô Nhân không cảnh giác, không phát hiện được ám chỉ trong lời y nói thì sớm muộn cũng bị thanh trừng.

Rất có thể chính gã mới là kẻ chết không chỗ chôn.

Duệ Vương là hoàng thúc của Hoàng Thượng, ông ta có thể bảo toàn tính mạng không có nghĩa là sẽ bảo vệ được cho đám quan viên dưới quyền, quan lại từ bậc tứ phẩm trở xuống cùng ông ta thông đồng làm bậy nhiều vô số, Ô Nhân không phải là người duy nhất.

Hi Trì biết gã sẽ không nghe lọt lời mình, nhưng quan hệ đồng môn còn đó, Hi Trì cũng xem như tận tình tận nghĩa.

Ô Nhân hừ lạnh một tiếng: “Thôi được rồi, Thanh huyện này nơi nào cũng toàn điêu dân nghèo khổ, có thể thấy Cố Lương chưa làm tròn chức trách của tri huyện. Bản quan không thể ở đây thêm một khắc nào nữa, bây giờ lập tức về phủ Thuần An, các ngươi chờ đấy cho ta.”

Quan viên Huyên triều hàng năm đều phải khảo sát, Cố Lương đắc tội Ô Nhân, dù hắn có làm tốt đến đâu vẫn có nguy cơ bị quan trên cách chức.

Trước mắt Cố Lương đã báo cáo toàn bộ tình hình cho Hoàng đế, cho nên không còn quá sợ Ô Nhân nữa. Tương lai hắn sống hay chết, rơi vào kết cục thế nào, có bị người của Duệ Vương trả thù hay không, phải xem tính toán của Hoàng thượng.

Lúc đi lướt qua, Ô Nhân cay độc liếc nhìn Hi Trì một cái.

Ảnh hưởng của Hi Trì quá lớn, đương nhiên gã không muốn sự việc phát sinh trong tỉnh Vệ Lê bị lan truyền cho cả thiên hạ biết, sau khi trở về gã nhất định phải bắt y lại dâng cho cấp trên.

Giải tán hết người xong, Cố Lương mới nói: “Tên tiểu nhân Ô Nhân chắc chắn ghi hận trong lòng, không biết sắp tới hắn định làm gì đây.”

Hắn cùng muốn biết sắp tới Hoàng thượng dự tính làm gì.

Đến chạng vạng Cố Lương cùng Hi Trì cưỡi ngựa trở về, gần đến nhà thì trông thấy một thân ảnh cao gầy đi trên đường nhỏ, hai người nhanh chóng ghìm ngựa leo xuống.

Hi Trì hô to: “Nghĩa huynh.”

Chung Diệp lạnh lùng xoay người, ngước mắt liếc nhìn Cố Lương, sau đó mới nhìn Hi Trì: “Sao hai người lại đi cùng nhau?”

Hi Trì trả lời: “Hôm nay ở trong núi nhàm chán, ta theo sư huynh đi nha môn kiếm chút việc để làm.”

Cố Lương cảm giác ánh mắt của Hoàng thượng mang theo bất mãn mơ hồ, trước nay hắn luôn sợ Hoàng thượng nên rất thành thật dắt ngựa đứng một bên, không dám hó hé một lời.

Chung Diệp gật đầu: “Cố đại nhân, ngài cưỡi ngựa về trước đi, ta có chuyện muốn nói với hiền đệ.”

Cố Lương nhanh nhẹn đáp ứng cưỡi ngựa về nhà.

Đi được nửa đường hắn mới cảm thấy không thích hợp, rõ ràng mình là thủ hạ của Hoàng thượng, làm việc cho Người, tại sao mỗi ngày có chuyện gì Hoàng thượng cũng nói với Hi Trì? Có phải tình nhân yêu đương đâu mà lắm chuyện để nói thế?

Hi Trì vừa dắt ngựa vừa sóng vai đi cùng Chung Diệp, hắn rất tự nhiên lấy dây cương ngựa từ trên tay y: “Hôm nay có gặp chuyện gì mới lạ không?”

Hi Trì nhớ tới Ô Nhân liền cảm thấy đau đầu: “Gặp một cố nhân, nói với nhau mấy câu.”

Chung Diệp nói: “Ta mang thuốc đến cho đệ.”

Hi Trì nghĩ một lúc mới nhớ ra hắn đang nhắc đến thuốc trị sẹo: “Làm khó nghĩa huynh đi một chuyến xa như vậy, đáng lẽ ta nên đích thân đi lấy mới phải.”

Chung Diệp khẽ mỉm cười: “Không sao.”

Một tay hắn dắt ngựa, tay kia cầm tay Hi Trì.

Hi Trì sửng sốt, hai nam nhân nắm tay nhau đi trên đường rất kỳ quái, trước kia đi học ở Thư Viện y chưa từng thấy ai làm như thế, khó trách Cố Lương hiểu lầm y và Chung Diệp có gì mờ ám với nhau.

Nhưng y lại không muốn cự tuyệt Chung Diệp.

Hi Trì không rõ cảm giác cụ thể trong lòng mình là như thế nào, y chỉ nghĩ Chung Diệp là người rất tốt, giống như trưởng bối, cũng giống như huynh đệ.

Chung Diệp thấy Hi Trì không có ý chống cự, ngón tay thon dài của hắn từ từ đi xuống, đan chặt vào ngón tay của Hi Trì.

Màu da Chung Diệp khá sáng, nhưng Hi Trì thật sự quá trắng, gần tiệm cận màu băng tuyết, xương khớp cũng nhỏ hơn hắn một chút, tay ngọc thon dài đặt bên cạnh hắn cực kỳ xứng đôi.

Hai người về đến nhà thì sắc trời đã tối, Cố quản gia sai người chuẩn bị một mâm rượu thức ăn, vì đang ở trong núi nên trên bàn có thêm vài món thôn dã.

Ba người ngồi với nhau chén tạc chén thù, uống không ít rượu.

Hi Trì say rượu đôi mắt hơi phiếm hồng, Chung Diệp híp mắt chăm chú nhìn y, nhưng y vẫn chưa muốn ngủ, còn đang say sưa nói chuyện với Cố Lương, làm hắn phải vừa nghe chuyện vừa thấp thỏm chú ý ánh mắt của Thánh thượng.

Quân tâm khó dò, nhưng thời khắc này Cố Lương đã mơ hồ suy đoán ra tâm tư của Chung Diệp.

Có lẽ Hi Trì chưa phát hiện ra, bởi vì ở phương diện tình cảm y không có chút ý niệm nào, nhưng Hoàng thượng thì chắc chắn có.

Chung Diệp là người nguy hiểm, hắn muốn cái gì thì nhất định phải chiếm cho bằng được, nếu không chiếm được người sống thì phải lấy được thi thể, dù sao cuối cùng sẽ nằm trong tay hắn, không để ai khác chiếm đoạt.

Hi Trì là người an phận chịu ở trong hậu cung của nam nhân khác sao?

Nhất định là không phải.

Chén rượu trong tay Cố Lương hơi nghiêng một chút, hắn cũng rất khó xử, một bên là đạo quân thần một bên là bằng hữu, hắn không biết nên làm thế nào.

Uống rượu xong từng người lần lượt đi tắm, cuối thu thời tiết lạnh, Hi Trì ngâm nước ấm, tắm xong thì đứng bên cửa sổ hong khô tóc.

Bên ngoài đã hoàn toàn tối mịt, ánh đèn trong phòng vàng lập lòe, Kiều Kiều thấy cửa sổ bên này mở, chớp cánh bay qua cọ lên cổ tay Hi Trì.

Hi Trì dùng tay còn lại lật sách xem, một lát sau có tiếng người gõ cửa, nếu không phải Cố Lương thì hẳn là Chung Diệp, Hi Trì không đứng dậy, lười biếng dựa vào gối mềm như cũ: “Mời vào.”

Chung Diệp đẩy cửa tiến vào, trong tay cầm một lọ dược: “Cho đệ.”

Hi Trì phất cho Kiều Kiều bay đi, đóng cửa sổ lại: “Cảm ơn nghĩa huynh.”

Kiều Kiều vẫn ngoan cường đâm cửa sổ, Hi Trì lo lắng nó đâm hỏng song gỗ nên lại phải mở cửa ra vươn người mắng: “Đi ngủ đi, đừng ồn ào ở đây nữa.”

Kiều Kiều tủi thân kêu “quác quác” hai tiếng, dùng cái mỏ nhòn nhọn cọ lên mặt Hi Trì, y vỗ cánh nó: “Bé ngoan, tự đi chơi đi.”

Y vươn nửa người ra ngoài cửa sổ, lúc quay trở vào đã thấy Chung Diệp nửa quỳ xuống cầm cẳng chân y lên.

Hi Trì nghiêng đầu: “Nghĩa huynh?”

Chung Diệp nói: “Để ta bôi thuốc cho đệ.”

Hi Trì không cự tuyệt: “Phiền toái huynh rồi.”

Chung Diệp đẩy quần trong của y lên, chân ngọc mang theo vết sẹo dường như phát sáng dưới ánh đèn, nhìn một tạo vật hoàn mỹ như vậy bị khiếm khuyết càng làm cho nhân tâm tê dại.

Lòng bàn tay hắn dính một chút thuốc mỡ màu son đỏ mang theo mùi hương mê hoặc, chỉ xoa nhẹ một cái nháy mắt thuốc đã như nước hòa tan vào vết sẹo. Đây là kỳ dược tiến cống còn quý giá hơn cả hoàng kim.

Hi Trì cảm thấy chỗ vết thương hơi ngứa ngáy, y không thích cảm giác này, nhưng Chung Diệp đang nghiêm túc bôi thuốc nên y đành cố gắng nhịn xuống. Một khắc sau, cả lọ thuốc được xoa hết vào vết sẹo trên chân.

Chung Diệp nói: “Chỉ thế là đủ rồi, vết sẹo sẽ từ từ biến mất hẳn, chân đệ sẽ khôi phục lại như ban đầu.”

Hi Trì “Ừ” một tiếng: “Đa tạ nghĩa huynh.”

Chung Diệp dùng khăn lau tay, chờ lau sạch rồi mới chạm vào mặt Hi Trì, nhưng mùi hương mê hoặc lưu trên lòng bàn tay thì vẫn chưa biến mất: “Nghĩa huynh có việc phải rời khỏi Thanh huyện mấy ngày, đệ phải tự bảo trọng thân thể.”

Hi Trì đè tay Chung Diệp lại: “Huynh có chuyện gì?”

Khuôn mặt Chung Diệp trời sinh tuấn tú lãnh túc, đôi mắt phượng hẹp dài nhìn thẳng vào mắt Hi Trì: “Nghĩa huynh đi gặp một vị thân thích.”

Hi Trì vẫn không cảm thấy Chung Diệp lạnh lùng, chỉ thấy hắn rất tốt, tốt đến không thể nói rõ, loại cảm giác này y chưa thấy ở bất kỳ người bạn nào.

Y thở dài: “Nghĩa huynh nếu có việc thì đành đi đi thôi. Ta chỉ cảm thấy đáng tiếc, nếu nghĩa huynh và ta thật sự cùng một mẫu thân sinh ra thì tốt rồi, như vậy huynh đệ chúng ta mới có thể như hình với bóng.”

Ngực Chung Diệp nóng lên lập tức ôm Hi Trì vào lòng: “Đệ chính là đệ đệ ruột của ta.”

Nửa đêm Cố Lương không ngủ được muốn đi tìm Hi Trì tán gẫu, xưa nay hắn và sư đệ không có gì phải kiêng nể, cứ thế trực tiếp đẩy cửa vào phòng.

Kết quả sau khi mở cửa hắn trông thấy sư đệ của mình và Hoàng thượng đang áo quần bất chỉnh ôm nhau, nhưng bộ dáng sư đệ thì không giống như vừa bị ức hϊếp.

Hai nam nhân trưởng thành có cần phải buồn nôn như vậy không? Hắn và Hi Trì quen biết nhau lâu ngày cũng không có ôm ôm dính dính đến mức đó.

Cố Lương ngây ra như phỗng.

Hi Trì buông Chung Diệp ra: “Cố sư huynh, trễ thấy này rồi huynh tới làm gì?”

Cố Lương nhanh chóng xoay người vọt ra ngoài đóng cửa: “Ta mộng du, mộng du.”

Hi Trì bật cười: “Trời không còn sớm, nghĩa huynh nghỉ ngơi đi, bao giờ huynh trở về chúng ta lại cùng nhau uống rượu.”

Chung Diệp đi được mấy bước, chờ đến gần cửa hắn mới xoay người nhìn Hi Trì một lần cuối cùng.