Nếu Cố Lương đã đáp ứng giấu thân phận của Chung Diệp thì tuyệt không thể nuốt lời.
Đối với hoàng thượng hắn đương nhiên muốn tận trung, hoàng thượng bảo hắn làm gì hắn sẽ làm việc đó.
Chỉ là nếu như vậy có chút có lỗi với tiểu sư đệ.
Cố Lương hiểu rõ tính tình của Hi Trì, nếu như hoàng thượng hiểu rõ Hi Trì sẽ phát hiện y là một quân tử.
Hoàng thượng tuy lãnh khốc nhưng cũng không phải hôn quân, làm sao có thể tùy tùy tiện tiện liền gϊếŧ một quân tử chứ?
Hơn nữa hoàng thượng nhiều việc như vậy, chắc chắn sẽ không lưu lại Thanh huyện lâu, cũng sẽ không cùng sư đệ mình một mực ở chung một chỗ.
Ai có thể nghĩ tới Hi Trì lại đi trêu phải hoàng thượng, chỉ đi ra ngoài tản bộ thôi cũng có công phu đem hoàng thượng dẫn vào cửa?
Hơn nữa lớn gan làm bậy để hoàng thượng cõng hắn. . .
Nội tâm Cố Lương là một mảnh tràn ngập khổ sở, hắn muốn khuyên Hi Trì thu liễm một chút, chớ có đối đãi Chung Diệp giống như đối đãi những huynh đệ khác vậy, ngàn vạn lần chớ không phân lớn nhỏ.
Có thể xưa nay Hi Trì là một người thông minh, khuyên không tốt có thể sẽ khiến hắn phát hiện thân phận của Chung Diệp.
Bằng hữu của Hi Trì tuy nhiều, nhưng bằng hữu khiến hắn thích lại không nhiều, Cố Lương nhìn ra được Hi Trì đối Chung Diệp có nhiều hảo cảm, khó thấy được nhiệt tình như vậy.
Có điều, nếu Cố Lương không biết thân phận Chung Diệp, chỉ dựa vào lời nói cử chỉ không tầm thường của đối phương, hắn cũng muốn cùng đối phương kết thành bằng hữu.
Điều duy nhất khiến cho Cố Lương cảm thấy khổ sở chính là, Hi Trì tính tình cởi mở thành tâm giao hữu, hoàng thượng lại không phải người thẳng thắn. Chung Diệp giỏi đế vương tâm thuật, thích lợi dụng người khác đạt thành mục đích của mình. Hai chữ Diêu Hi người trong thiên hạ ai cũng biết, nếu muốn lợi dụng chỉ sợ phạm vi quá lớn.
Nếu người tới cũng đã tới rồi, thì liền mời vào thôi, Cố Lương vừa vặn đem chuyện của Ô Nhân nói cho hoàng thượng biết, xem xem hắn có an bài gì.
Vô luận như thế nào có Hi Trì ở đây, người sư đệ này nghĩa bạc vân thiên, nếu như bởi vì chuyện này khiến Cố Lương rơi vào kết cục không tốt, thì Cố Lương cũng có thể yên tâm đem phụ mẫu mình để y thu xếp chiếu cố cho.
Kiều kiều kêu “Oa oa” bay tới, phình phịch hạ cảnh trên bả vai Hi Trì, thuận tiện vươn đầu cọ cọ Chung Diệp.
Ban đầu Cố Lương nhậm chức ở Hàn Lâm Viện, không giống mấy quan viên khác cùng hoàng thượng lui tới nhiều, hắn chưa từng thấy qua Kiều Kiều, không biết kiều kiều chính là “Tuyên Uy đại tướng quân” trong lời đồn.
Hắn sợ con đại điểu này, thứ gì cũng ăn, ăn thỏ cùng tiểu điểu cũng được đi, nhưng nó còn ăn rắn!
Cho nên Cố Lương vội vàng tránh sang một bên.
Chung Diệp rất tự nhiên đi đến bên người Hi Trì: “Bây giờ chân còn có đau hay không?”
Hi Trì nói: “Có một điểm, chưa có lành hoàn toàn, vẫn còn sẹo”
Đại phu nói sẽ lưu lại sẹo, xương cũng bị tổn thương tới, đây là chuyện không thể tránh khỏi.
Hi Trì cũng không thèm để ý lưu sẹo hay không lưu sẹo.
Chung Diệp cau mày: “Chờ trở về phòng để ta nhìn một chút.”
Hi Trì luôn cảm thấy có chỗ quái lạ. Vết thương đã kết vảy có gì để nhìn?
Bất quá nghĩa huynh là quan tâm mình, để cho y nhìn một chút cũng không sao. Hi Trì gật đầu một cái nói: “Được.”
Cố Lương ở bên cạnh một lời khó nói hết, thật sự là hắn không biết nên nói cái gì, thật ra thì suy nghĩ của hắn và Hi Trì giống nhau: Chung Diệp cũng không phải là đại phu, vết thương này có gì đẹp mắt? Chẳng lẽ hắn liếc mắt nhìn thì sẽ hết bệnh?
Cho tới bây giờ Cố Lương cũng không có xem thử vết thương của Hi Trì, đối với nam nhi đại Huyên triều mà nói, bị thương chẳng lẽ không phải là một chuyện không quan trọng sao?
Cố Lương chỉ dám ở trong lòng lắm mồm mấy câu.
Hắn có biết hoàng đế vi phục tư tuần thường thích diễm ngộ thụy nhân* khắp nơi, hình tượng bên ngoài của Chung Diệp luôn là một hoàng đế thanh tâm quả dục, lại có thể khó bảo toàn trong lòng hắn nghĩ như thế nào, có phải là đem Hi Trì thành một liệp diễm** hay không.
*mỹ nhân ngủ say
**猎艳 liệp diễm: săn bắt, săn bắn (Ở đây mình nghĩ là vật bị săn, hoặc có lẽ là vật bị săn nhưng rất đẹp :))??? )
Nếu là vậy thì Hi Trì đúng là đủ đẹp.
Suy nghĩ lung tung một hồi, Cố Lương ha ha cười nói: “Vừa vặn phòng khách cũng quét sạch sẽ, Lý công tử ở chỗ này khẳng định ở thoải mái.”
Người khác tiếp đãi hoàng đế đi vi phục tư tuần cần một tòa hành cung xa hoa mỹ lệ, Cố Lương đây thật là có một phương thức tiếp đãi độc nhất, quét dọn một căn phòng khách liền xong chuyện.
Kiều Kiều hướng Chung Diệp lấy lòng xong, tiếp tục dùng mỏ mình ở trên mặt Hi Trì cọ cọ, con sắc điểu này sau khi thấy Hi Trì liền chủ nhân cũng không cần, nhà cũng không trở về, một lòng chỉ yêu mỹ nhân, Chung Diệp nhìn thấy nó mà cảm thấy nó ghét.
Gò má Hi Trì mềm mại nhẵn nhụi, chiếc mỏ nhọn to cứng cọ một lát liền xuất hiện một chút vết đỏ. Hết lần này tới lần khác hắn không biết con sắc điểu này đang đùa giỡn mình, ngón tay vuốt ve lông Kiều Kiều: “Thật là một tiểu cô nương nũng nịu.”
Thấy Hi Trì đối con chim này ôn nhu như vậy, trình độ đối đãi thậm chí còn hơn cả mình, Chung Diệp một bụng lửa giận không chỗ phát tiết, ánh măt lạnh lẽo quét qua Kiều Kiều một cái.
Kiều Kiều làm bộ như không thấy ánh măt đó, trực tiếp nhắm hai mắt lại hưởng thụ Hi Trì vuốt ve.
Ba người lại ăn một bữa cơm tối, rồi mỗi người trở về phòng mình, Cố quản gia đã để cho hạ nhân chuẩn bị nước nóng tắm, Hi Trì vừa tắm xong, dưới ánh đèn liền lấy sách ra đọc.
Cửa đột nhiên bị gõ một cái, mở cửa ra mới phát hiện là Chung Diệp.
Chung Diệp cũng vừa mới tắm xong, trên người không mặc quần áo vải thô, mà là là mặc bộ thanh sam Cố Lương đặc biệt chuẩn bị.
Thanh sam công tử, vẻ mặt tuấn mỹ lạnh lùng khiến bao người tim đập thình thịch.
Hắn thản nhiên nói: “Vi huynh tới nhìn miệng vết thương của ngươi một chút.”
Hi Trì cũng không phải người khó tính, đều là nam nhân nhìn một chút cũng không mất miếng thịt nào.
Nhưng không biết tại sao, lần này hiếm thấy hắn có chút không được tự nhiên. Còn nguyên nhân vì sao thì tạm thời vẫn chưa phát giác.
Có thể là vì trước kia chưa từng có nam nhân nào tỉ mỉ chiếu cố mình như vậy đi.
Hi Trì đưa tay nhường đường: “Bên ngoài gió lớn, nghĩa huynh vào đi. Vết thương đã sớm kết vảy, không sai biệt lắm đã khỏi rồi, chẳng qua là sẽ lưu sẹo.”
Hắn ngồi ở mép giường, sau khi tắm chỉ mang guốc gỗ chứ không đeo giày, cho nên đem tiết khố đẩy lên một cái.
Trên đùi một vết sẹo dữ tợn quanh co ngang dọc.
Chung Diệp nửa quỳ xuống, một tay nắm chân Hi Trì.
Khung xương Hi Trì tương đối nhẹ nhàng linh hoạt, chân cũng sống tinh xảo, không thấy ánh nắng nên giống hệt băng tuyết trên tay, tựa như tùy thời sẽ hòa tan vậy.
Thanh âm Chung Diệp bình thản: “Trên người ngươi có mùi thơm?”
Mùi hương gỗ thơm nhàn nhạt, nhũ hương hòa lẫn khí tức cây tùng, không hề kiều diễm mập mờ, lại khiến cho người ta chìm đắm.
Hi Trì không biết nói thế nào, cái này có chút khó mà mở miệng. Nương hắn chính là Lệ Nam đệ nhất mỹ nhân, mỹ nhân này băng hồn ngọc phách cơ cốt thơm ngát, Hi Trì giống nương hắn nhiều hơn một chút, sau khi chảy mồ hôi trên người cũng sẽ có hương thơm thoang thoảng, bây giờ tắm xong cũng vẫn lưu lại mùi hương này.
Cũng chính là bởi vậy, bình thường Hi Trì đều sẽ dùng loại huân hương này, người khác hỏi tới hắn nếu nói là nhiễm huân hương.
Lúc này lại không có đối Chung Diệp nói dối, Hi Trì nói: “Đại khái là mùi thơm cơ thể, ngươi đừng nói cho những người khác.”
Lời đồn thật giả có liên quan đến Hi Trì thật sự đã quá nhiều, y cũng không nghĩ sẽ tạo thêm cho mình một lời đồn nào nữa.
“Không nói cho người khác biết.” Tròng mắt Chung Diệp nhìn chân Hi Trì.
Hi Trì có chút phiền não, thật ra thì Thịnh Nguyệt cũng biết.
Bất quá là Thịnh Nguyệt đoán mò, cố ý tiến tới trên người Hi Trì ngửi, sau đó nói Hi Trì có mùi thơm cơ thể.
Từ đó về sau Hi Trì liền đặc biệt không ưa người ngoài bất ngờ đến gần mình.
Chung Diệp nói: “Thịnh Nguyệt cũng biết?”
Hi Trì buồn rầu, hiếm thấy nói nặng lời: “Nghĩa huynh, nếu như sau này ngươi còn muốn cùng ta tiếp tục lui tới, thì ta không muốn nhắc lại tên của Thịnh Nguyệt. Hắn đã qua đời, ta không nghĩ muốn nghe tên hắn.”
Chung Diệp nổi cơn giận dữ.
Quả nhiên.
Hi Trì đối Thịnh Nguyệt nhớ mãi không quên, danh tự này ngay cả nhắc đều không thể nhắc tới.
Chờ hắn trở về kinh thành, nhất định phải đem thi thể Thịnh Nguyệt moi ra băm thây vạn đoạn.
Nhưng mà trên mặt Chung Diệp khẽ mỉm cười, che giấu trong con ngươi u ám: “Ngươi nếu thương tâm, vi huynh liền không đề cập tới hắn.”
Ngón tay thon dài của hắn vuốt ve vết sẹo trên chân Hi Trì, lần này thương thế động đến tận xương, lưu lại vết sẹo dữ tợn. Chân hắn lại trắng muốt, vết sẹo ở nơi này tựa vết rãnh xinh đẹp trên khối ngọc, càng làm tăng cảm giác mỹ cảm.
Phảng phất cảm thấy, nguyên lai sự vật tốt đẹp như vậy cũng có một mặt hư hại, một mặt đổ nát.
Khiến người ta yêu thích không thôi.
Hi Trì đè lại tay Chung Diệp: “Không muốn sờ, có chút không thoải mái. Nghĩa huynh nếu nhìn rồi, ta cũng nên đem y phục kéo xuống.”
Chung Diệp nói: “Sẽ lưu sẹo?”
Hi Trì gật đầu một cái: “Không thể tránh khỏi, nhưng cũng không đáng ngại, vết sẹo mà thôi, cũng không phải là gãy chân.”
Chung Diệp suy tư chốc lát, hắn đang suy nghĩ có muốn Hi Trì tiếp tục giữ lại vết sẹo này hay không, vết sẹo này thỏa mãn một loại tư tâm không thể nói của Chung Diệp: “Nhà ta có phương thuốc tổ truyền, dù là vết sẹo nhiều năm cũng có thể trừ đi, trên người ngươi tự nhiên có thể trị hết. Lần sau ta mang đến cho ngươi.”
Hi Trì có chút kinh ngạc.
Chung Diệp giúp hắn đem y phục buông xuống.
Mái tóc dài của Hi Trì có chút tán loạn, tóc đen cùng tuyết cơ hết sức rõ ràng, cằm nhọn cũng khiến người khác cảm thấy yêu thương. Dưới ánh đèn thiếu niên tốt đẹp như vậy, Chung Diệp đang lúc thịnh niên, hô hấp của hắn hơi chậm lại, ánh mắt thâm thúy rơi vào sườn mặt Hi Trì, giơ tay lên chỉnh sửa mái tóc dài của y: “Hiền đệ.”
Hi Trì không kịp thích nghi với việc cùng người khác thân cận, cho dù là mẫu thân hắn cũng không thế hắn sửa sang lại y phục, tổ phụ mẫu quyền cao chức trọng sống trong nhung lụa càng chưa từng làm như vậy.
Trong lòng bỗng truyền tới một cảm giác ấm áp.
Y đẩy tay Chung Diệp ra: “ Chờ một chút là đi ngủ rồi, cũng không cần sửa sang lại.”
Hi Trì tựa vào đầu giường, Chung Diệp dưới tình trạng không thể rời đi, hắn cũng liền ở lại bên cạnh Hi Trì.
Trời tháng chín đã trở lạnh, dù cho đang nằm trong phòng cũng có cảm giác lạnh đến rùng mình, Chung Diệp thế nhưng lại không có cảm giác gì.
Tỉnh táo hồi lâu mới bình tĩnh lại.
Hi Trì nói: “Ngươi tối nay nghỉ ngơi lại đây đi, huynh đệ chúng ta liền nói chút chuyện phiếm. Có điều Cố sư huynh cũng chuẩn bị phòng khách cho ngươi mà ngươi lại không cần.”
Chung Diệp giơ tay lên đem Hi Trì ôm vào trong ngực mình: “Ta không có đệ đệ nào cùng cha cùng mẹ, ngươi giống như bào đệ của ta.”
Hi Trì cười một tiếng, hắn nghe tiếng tim đập của đối phương, thanh âm ấy tựa như thanh âm của sự thẳng thắn, hắn ngửa đầu nói: “Vậy ngươi chính là bào huynh của ta, ca, ngủ đi.”
Cả ngày hôm nay Hi Trì đi lại khá nhiều, y cùng Chung Diệp nói chuyện một hồi, rất nhanh liền ở trong lòng người kia ngủ say.
Còn Chung Diệp thì không ngủ được.
《 Một bên là binh loạn Nghênh Châu, một bên là thế lực triều đình rắc rối phức tạp, quyền lực của hai vị hoàng thúc phải thu hồi, hệ thống cai trị ở địa phương cũng cần cải cách. Khai sáng một thời kỳ thịnh thế, trở thành một quân chủ trước nay chưa từng có không phải loại chuyện có thể nói suông là xong.》(đoạn truyện do leia_gardenia edit & beta)
Mà lúc này trong ngực của hắn còn có một phong hoa tuyệt đại công tử.
Nếu như thời gian là năm năm sau, cho hắn năm năm chỉnh đốn hỗn loạn của Huyên Quốc—— hoặc là không tới năm năm, cho hắn thêm hai năm, dù phải bỏ ra cái giá lớn cỡ nào, Chung Diệp cũng là người đã nắm đại quyền, hắn nhất định sẽ đem người này cường đoạt trở về cung.
Mình chính thức drop truyện bởi vì có nhà đã hoàn nha, mình sẽ dẫn link truyện dưới đây, ai có hứng thú tiếp tục vô đọc, theo link dưới đây để đến trang truyện do leia_gardenia edit & beta:
https://www.wattpad.com/story/319668918-edit-ho%C3%A0n-h%C3%B4m-nay-b%E1%BB%87-h%E1%BA%A1-l%E1%BA%A1i-ghen-sao
Vốn dĩ đã hoàn thành c13 hôm 17/10/2022 rồi mà do xin mấy câu bên chủ nhà họ và phải chờ ngta đồng ý đã nên thành ra đăng muộn, mà truyện không nổi nên mình cũng không lưu luyến lắm, sắp đến kỳ ktra giữa kì 1 rồi, chúc các độc giả lớp 11 thi tốt và hãy cố gắng lên vì các bạn là khóa cuối của chương trình cũ, nếu lỡ sai sẽ không còn đường quay đầu đâu, nói chứ mình cũng lo vì mình cũng lớp 11, cảm thấy áp lực :((