Hi Trì là đang nói thật lòng, hắn cảm thấy dáng dấp Chung Diệp thật là đẹp mắt.
Mọi người đều nói rằng Thịnh Nguyệt giống với cái tên của mình, như một vầng trăng tỏa sáng trên bầu trời.
Mà Hi Trì vẫn luôn xem thường điều này.
Y cảm thấy Chung Diệp mới giống như là vầng trăng thu uống lượn, hoàn mỹ không tì vết. Phong thái của Thịnh Nguyệt cũng không bằng một phần mười Chung Diệp.
Lý Huyền Độ, Huyền Độ không phải là trăng sáng sao?
Nổi danh cùng Thịnh Nguyệt vẫn luôn là nỗi thống khổ đối với Hi Trì, hắn càng nguyện ý nổi danh cùng Chung Diệp hơn.
Đầu ngón tay mảnh khảnh của Chung Diệp nắm lấy chiếc cằm nhọn của Hi Trì: “Dáng dấp ta đẹp mắt lại sao, ta cũng không phải cô nương gia.”
Hi Trì lại không thể hiểu được nó có liên quan gì, không phải cô nương gia thì thôi, nếu Chung Diệp thật sự là cô nương gia thì ba người họ đã không thể ngâm suối nước nóng cùng nhau rồi.
Y nghi hoặc nhìn Chung Diệp: “ Cái này thì có quan hệ gì sao?”
Đôi mắt của Hi Trì thật sự rất đẹp, câu hồn đoạt phách hắc bạch phân minh, bởi vì say rượu nên trong đó có pha thêm một chút hơi nước, cảm giác trong sáng lại ôn nhu, chỉ cần nhìn vào đôi mắt ấy liền có thể rơi vào bên trong.
Bởi vì trời sinh y đã có một đôi mắt ôn nhu ẩn tình, liền khiến Chung Diệp tự hoài nghi liệu có phải là Hi Trì thích mình.
Hô hấp của Chung Diệp chậm lại nửa nhịp, hắn cúi đầu xuống, đôi môi mỏng gần như muốn lướt qua bên môi Hi Trì, cuối cùng thì dừng lại ở cạnh tai y, “Thật không có quan hệ sao?”
Mùi rượu hoa quế thơm ngào ngạt, Hi Trì say đến lợi hại: “Nghĩa huynh, thanh âm ngươi thật dễ nghe.”
Giọng nói âm trầm lạnh lùng khiến trong lòng người ta tê dại, nhưng lại là một thanh âm rất hay.
Đôi mắt Chung Diệp khẽ nheo lại, thời điểm hắn muốn nói điều gì khác, thì Hi Trì đã ngủ rồi.
Chung Diệp đi đến bên cạnh cửa sổ.
Sắc trời rất nhanh tối, giữa núi có vầng trăng khuyết, vạn vật yên lặng.
Bên này Cố Lương lo lắng bất an, hắn thấy Chung Diệp đi vào phòng Hi Trì đã lâu mà chưa từng đi ra.
Thật ra Cố Lương không hề nghĩ giữa hai nam nhân sẽ có thể phát sinh chuyện gì, kể cả trước đây mỗi ngày hắn ở chung với những nam nhân khác cũng vậy.
Chung một chỗ cũng không thể nào sinh ra hứng thú.
Nhưng sau một thời gian dài, không tránh khỏi một số nghi ngờ.
Cố Lương đi đi lại lại bên ngoài, Cố quản gia tuổi tác đã cao, hiểu biết sâu rộng, ghé vào bên tai Cố Lương nói mấy câu.
Trong nháy mắt miệng Cố Lương mở còn to hơn quả trứng gà.
Lệ Nam sinh nhiều mỹ nhân, năm đó đệ nhất mỹ nhân Huyên Triều là nữ tử Diêu gia. Thủy thổ nuôi người. (Kiểu như nói nơi này sinh mỹ nhân á)
Luận nam nữ cũng rất mặn mà, ở khu vực này mỹ nhân nhiều như mây, dung mạo của Hi Trì lại vượt qua mọi người, trở thành đệ nhất công tử của Lệ Nam, có thể tưởng tượng được hắn tuấn tú như thế nào.
Hậu cung của đương kim hoàng thượng không có ai, không ít đại thần khuyên hắn tái giá hoàng hậu vì hoàng gia khai chi tán diệp nhưng hắn cũng chẳng buồn nghe..
Sẽ không phải là do có sở thích đặc biệt gì chứ?
Cố Lương thân là thần tử cũng không dám hỏi tới, lại không dám vọt vào xem có chuyện gì.
Chung Diệp là thiên tử, thiên tử tức giận ngàn vạn xác chết có thể đem chôn theo. Già trẻ trong nhà đều chờ hắn quang tông diệu tổ, mà giờ hắn đã bị cách chức, không dám tùy tiện đi vào chọc cho long nhan đại nộ.
Nhưng cũng thật không trượng nghĩa khi nhìn hảo huynh đệ của mình bị khi dễ.
Cố Lương nghĩ ra một ý tưởng, lần này hắn nấu một bát canh giải rượu, tự mình đưa tới, nhấc tay gõ cửa một cái.
Bên trong truyền tới thanh âm Chung Diệp, không chút cảm xúc: “Đi vào.”
Quý Lương thở phào nhẹ nhõm, nhanh chóng đi vào: “Ta- ta tới đưa cho Diêu Hi một bát canh giải rượu, sau khi say rượu hắn rất dễ bị nhức đầu.”
Trong khi nói Cố Lương không nhịn được nhìn trộm Hi Trì một cái.
Y phục của Hi Trì còn nguyên vẹn.
Y phục của Chung Diệp cũng còn nguyên vẹn.
Trong phòng cũng không có vẻ là đã xảy ra chuyện gì.
Hết thảy bình thường.
Chung Diệp lạnh lùng nhìn hắn: “Bỏ canh giải rượu xuống đi.”
“Làm sao có thể phiền ngài ——”
Lời còn chưa dứt đã tiếp được ánh mắt lạnh lùng của Chung Diệp, hắn bị khí thế của người kia bách cho hoảng sợ, chỉ cảm thấy đầu gối mềm nhũn, liền vội vàng bước ra ngoài.
Ngay cả một vị lão thần lăn lộn mấy chục năm trong triều khi nhìn thấy Chung Diệp còn có chút rụt rè, càng không nói đến Cố Lương chỉ mới bước vào quan trường hai năm.
Gần vua như gần cọp, quân tâm khó mà suy đoán.
Chung Diệp tự tay đút Hi Trì uống canh giải rượu.
Sau khi uống xong Hi Trì lại tiếp tục ngủ.
Ngày thứ hai Cố Lương phải rời đi, thượng ti tới Thanh huyện hoa tra, hắn không thể không đi.
Thực ra việc khảo hạch của bổn triều là ba năm một lần, không phải các quan viên thượng cấp đến kiểm tra các hạ quan, mà là tất cả các tri huyện tới chỗ tri phủ để báo cáo công việc của mình.
Dĩ nhiên, mối quan hệ phức tạp trong chốn quan trường ảnh hưởng rất lớn, kết quả đánh giá có tốt hay không không chỉ ở chức vụ tri huyện này.
Có làm hết bổn phận hay không, vẫn còn phải dựa vào quan hệ với thượng ti tốt hay không, bạc dâng lên bên trên nhiều hay không.
Tiền đủ rồi, liền quan quan tương hộ, thượng cấp bao che hạ cấp, hạ cấp liền có thể tại địa phương ức hϊếp bách tính.
Vơ vét đến tận chức tận trách.
Dù sao trời cao hoàng đế xa, thiên hạ lớn như vậy, quan viên che đậy tất cả, chỉ báo lại một số việc dễ nghe.
Báo lên, hoàng đế hắn cũng không biết nha.
Thời điểm Hi Trì tỉnh lại đã là buổi trưa, uống rượu xong đầu liền đau như sắp nứt, mở mắt ra cũng chỉ là gắng gượng.
Đối với chuyện xảy ra tối hôm qua hắn vẫn còn chút ấn tượng, bất quá ấn tượng không sâu.
Hi Trì tự biết tửu lượng của mình, thực ra hôm qua hắn không có uống quá nhiều rượu, cư nhiên còn có thể say thành như vậy. Giữa lúc bản thân say rượu lại có người lau mặt cho mình... là ai chứ?
Dù sao cũng không phải là Cố Lương a.
Hắn căn bản sẽ không có nghĩ đến chuyện này.
Trong đầu Hi Trì tựa hồ xuất hiện một bóng người, hắn cảm thấy sau khi say mình đã cùng Chung Diệp nói điều gì đó, cụ thể là nói cái gì y đã quên, cũng không nghĩ với tính tình mình sau khi say mình sẽ cùng Chung Diệp nói ra cái gì không nên nói.
Ô Nhân là Thuần An tri phủ, coi như là thượng ti, Cố Lương sẽ phải tìm cách lấy lòng người này.
Nhưng bởi vì giữa hai người còn có thù mới chồng thù cũ, Cố Lương lại có một điểm cốt khí, nên mới không kéo mặt tới lấy lòng Ô Nhân.
Ô Nhân sớm đã nghe nói Cố Lương bị cách chức đến nơi này làm tri huyện.
Năm đó hắn là dựa vào chính năng lực của mình, lọt vào tam giáp của cuộc thi điện (thi điện/ thi đình: kỳ thi cuối cùng ở cung điện do nhà vua chủ trì)
Năm đó Ô Nhân là chân chó bên cạnh Thịnh Nguyệt, một người đắc đạo gà chó thăng thiên, Ô gia hưởng đại quang, Ô Nhân cũng được làm quan, vì hắn giỏi luồn cúi nên rất nhanh đã được làm tri phủ.
Thời điểm Thịnh gia xảy ra chuyện, Ô gia chính là một trong số những con cá may mắn lọt lưới.
Bản lĩnh khác Ô Nhân không có, chỉ có nịnh nọt là như điều nhất tuyệt.
Thượng ti tất nhiên ở chỗ hạ ti sẽ vênh váo, ở trong phủ nha của Cố Lương tùy tay chỉ một cái chính là tùy tay sai bảo một cái.
Cái gì Cố Lương cũng không dám nói, chỉ có thể ở trong lòng âm thầm kêu mệnh khổ.
Cuối cùng Ô Nhân đem người sai đi chỗ khác, giống như một con sư tử xòe ra cái miệng ám chỉ Cố Lương cấp hắn năm vạn lượng bạc.
Cố Lương không muốn làm kiểu quan này, ở khắp nơi bôn ba lao lực, kết quả cái gì cũng không có được, còn phải đem tiền hiến cho tham quan.
Ô Nhân cười lạnh một tiếng nói: “Đây là quy củ nhiều năm của Thuần An phủ. Ai bảo hai ta là đồng môn, quan hệ lúc đó lại thâm hậu thế nào chứ? Ban đầu ngươi vì Diêu Hi đánh ta một quyền, ta cũng chưa có quên.”
Cố Lương giống như một con chim nhỏ cái gì cũng không dám nói.
Hắn có cốt khí không muốn quỳ xuống dập đầu nhận lỗi, nhưng vì bảo toàn chức quan nên cũng không tranh cãi cùng Ô Nhân.
Buổi tối lại để người đem rượu thịt ngon hầu hạ hắn, hắn lại một phen chê không có nữ nhân—— tại một địa phương nhỏ tựa vùng đất hoang này đào đâu ra nữ nhân cho hắn chứ.
Cố Lương ôm một bụng ủy khuất trở về, hắn cũng không có gạt Hi Trì, cùng y nói một chút về khổ sở mà mình phải chịu cả ngày hôm nay: “Sư đệ a, tương lai ta bị bãi quan, ngươi cần phải bảo vệ ta.”
Hi Trì lại lãnh tĩnh suy nghĩ một chút: “ Cùng Ô Nhân giao hảo là ai? Tuần phủ Vệ Lê tỉnh sao?”
Cố Lương gật đầu một cái: “Trước khi nhậm chức ta có hỏi qua, Ô Nhân và tuần phủ giao hảo, không có Thịnh gia ở sau chống lưng thì đã nhanh chóng leo lên quan hệ mới, tuần phủ cùng lại bộ quan hệ thiên ti vạn lũ, ngươi có biết ai trông coi lại bộ không? Là vị đi theo một vương gia có công.”
Cho nên dù hoàng thượng có ở chỗ này hắn cũng không dám kể lể oan khuất của mình, hắn sợ kéo ra nhiều người hơn, cuối cùng thứ vứt bỏ không chỉ có quan chức mà còn có tính mạng cả nhà.
Con ngươi đen láy của Hi Trì khẽ híp một cái: “Lại bộ ... hết rồi, Ô Nhân vốn không phải muốn tiền, hắn là muốn lấy mũ ô sa trên đầu ngươi, lúc này ngươi cho hắn năm vạn lượng bạc, lần sau hắn sẽ còn thay đổi biện pháp lấy nó xuống khỏi đầu ngươi.”
Cố Lương buồn rầu uống một hớp rượu.
Một bước sai, một bước sai. Năm ngoái hắn vừa mới là bảng nhãn, còn ở Hàn Lâm viện cao hứng làm việc, ai có thể nghĩ tới năm nay con đường làm quan cũng sắp hết chứ ?
Hi Trì suy nghĩ một chút, nói: “Hàng năm Thanh huyện lũ lụt tràn lan, năm nay nước nưa ít mới không xảy ra chuyện gì. Ta đoán triều đình muốn tu kiến đại đê hoặc những công trình khác, bọn hắn cần một đồng lõa để tham ô tiền của triều đình.”
Cố Lương hiển nhiên sẽ không phải là loại người thông đồng làm bậy.
Hắn tiếp tục uống rượu.
Hi Trì lớn gan suy đoán: “Hơn ngàn huyện, ngươi nói tại sao hoàng thượng chỉ đem ngươi cách chức đến chỗ này?”
Cố Lương biết suy đoán của Hi Trì luôn có căn cứ, nghĩ tới thánh thượng là có tâm tư trọng dụng mình, hắn liền một hồi cảm động.
Cố Lương vừa uống rượu vừa nói, “Hoàng thượng tín nhiệm ta, ta không thể phụ sự tín nhiệm ấy để cùng những thứ gian thần dơ bẩn này hợp lưu được.”
Dù là đánh bạc tính mạng, hắn cũng phải nói cho hoàng thượng chuyện này.
Chạng vạng tối, Chung Diệp cũng tới, hắn nói mình tản bộ đi đến nơi này, Hi Trì thấy Cố Lương say khướt liền để cho Cố quản gia đưa hắn về phòng.
Bản thân thì cùng Chung Diệp ra ngoài giải sầu, chuyện này cũng không có gì để giấu diếm, y liền nói một chút với Chung Diệp.
Chung Diệp cũng không có quá nhiều ưu tư, hắn thản nhiên nói: “Huyên triều đã là cây to mục rữa, quan quan tương hộ che giấu thánh thượng, mỗi người đều muốn hút máu triều đình hút máu dân chúng. Phải trải qua một trận biến pháp, một lần đổi máu, nó mới có thể cải tử hồi sinh.”
Hi Trì nói: “Đây cũng là một trong những lý do ta không muốn làm quan.”
Hi Trì biết nếu mình muốn làm quan, chức quan nhất phẩm cũng có khả năng, hắn có năng lực này. Nhưng đến lúc đó, hắn cũng sẽ là người trong đám người mù quán này sao?
(Cấp trên sao không ăn thịt mi, câu này ta đọc ta dịch ta tìm hiểu ở đủ mọi nơi rồi mà vẫn chả hiểu đâu ra đâu, nhà nào có tâm giúp nhân gia dịch thử nhá 上位者何不食肉糜 tám chữ này là raw, dịch xong là hợp lại với vế sau nè) mới là nỗi đau lớn nhất của quốc gia này.
Hắn chỉ muốn thỏa sức du ngoạn sơn thủy, chỉ muốn sử dụng thứ lực mong manh này của mình ở thư viện tận sức dạy ra một đám học trò lòng mang thiên hạ chúng sinh có thể vào triều làm quan, thì cũng cảm thấy bản thân mình sống không uổng.
Chung Diệp nghiêm túc chăm chú nhìn Hi Trì một lát, “Chuyện này nên có một kết cục tốt.”
Hắn đem Cố Lương cách chức đến nơi này cũng không phải vì nhất thời xúc động, mà là muốn mượn con cờ Cố Lương này để gϊếŧ chết nhiều người hơn.
Ô Nhân cũng tuyệt không phải một con cá lọt lưới, từng li từng tí chuyện giữa hắn và Thịnh gia, Chung Diệp đều biết.
Nếu không, hắn tại sao phải lao tâm chạy đến một Thanh huyện nhỏ nhoi như vậy chứ?
Nhưng hắn và Hi Trì thì đích xác là có duyên, như thế nào cư nhiên cũng có thể đến chung một đích.
Chương kế tiếp: Chương 12: “Đẹp mắt là thật, quân tử thế vô song.”