Năm mà Hi Trì vào cung đã xảy ra rất nhiều chuyện.
Vào kinh cùng ngày y mới biết được ân sư của mình, Doãn Tư Tề đã được hình bộ thả nửa tháng trước.
Ông năm nay đã tám mươi tuổi, đầu tóc bạc phơ, cũng không biết có thể trở về Hạc Y huyện được nữa hay không.
Hi Trì vội vàng viết một phong thư đưa cho sư huynh đệ đồng môn của mình.
Y tạm thời không thể trở về được, nếu đã tới kinh thành, không tránh được phải về nhà một chuyến.
Tháng trước gia đình Hi Trì viết một phong thư gửi tới, nói bệnh tình của phụ thân hắn đã trở nặng thêm vài phần.
Thư đồng của Hi Trì là Tiểu Ảnh, Tiểu Ảnh nói với Hi Trì : “Công tử, hay là ngài trở về một chuyến đi? Vạn nhất Thành vương gia thật sự bị bệnh, mà ngài lại không chịu đi thăm, vậy thì trên lưng chẳng phải sẽ mang một tiếng xấu hay sao!”
Thành vương phủ uy nghiêm, quay theo hướng nam bắc. Trước cửa, hai con sư tử bằng đá uy phong lẫm liệt.
Tiểu Ảnh xuống ngựa và tiến lên gõ cửa, một gia đinh mặc thanh y mở cửa, thấy hắn trông không quen mắt liền hỏi : “Ngươi tìm ai?”
Tiểu Ảnh nói, “Công tử nhà ta tìm Thành vương.”
Gia đinh kia nhìn thoáng Tiểu Ảnh một cái, thấy hắn ăn mặt giản dị và nói khẩu âm miền nam, không tránh khỏi có chút khinh thường: “Bái thϊếp đâu? Công tử nhà ngươi khi nào thì tới? Vương gia nhà ta khoảng thời gian này không rảnh tiếp khách.”
Tiểu Ảnh nghe nói quy tắc trong kinh rất nhiều, không đưa cho những người làm này mấy chục lượng bạc thì rất khó gặp mặt chủ nhân của bọn họ a.
Tiểu Ảnh tính khí không tốt, hắn nói: “Thành vương thế tử về nhà còn phải có bái thϊếp? Quy củ này là do vị tổ tông nào mới đặt ra?”
Lúc này lại có một người khác đi ra, gương mặt tuấn tú, một thân thư sinh. Vừa vặn chuẩn bị ra ngoài, thấy vậy liền đứng lại hỏi: “Có chuyện gì?”
Gia đinh vừa nãy vội vàng hành lễ: “Chủ nhân, tên này ở ngoài cửa hồ ngôn loạn ngữ, nói cái gì mà Thành vương thế tử tới, tiểu nhân nghĩ ngài ở phủ rất bận rộn. Vì thế muốn đem hắn đuổi ra ngoài cho bớt phiền.”
Nghe những lời mà gia đinh kia nói, Tiểu Ảnh tự nhiên đoán được thân phận của nam tử này.
Tiểu Ảnh nhanh chóng chắp tay hành lễ, “Đại công tử, công tử nhà ta về thăm Thành vương.”
Ánh mắt nam tử hơi đổi sắc, trầm mặc đưa mắt về phía Tiểu Ảnh, “Hi Trì đã trở về rồi sao?”
Có tiếng ngựa hí vang lên, chỉ thấy một bạch y thiếu niên cưỡi trên Phỉ Ly mã tới, con ngựa đỏ dừng trước cửa vương phủ.
Bạch y nam tử dáng người tiêu sái bước xuống ngựa, nhìn cả đám người bu trước cửa, nhất thời cảm thấy hiếm lạ: “Tiểu Ảnh, có chuyện gì sao?”
Tiểu Ảnh còn chưa kịp trả lời, Hi Tu Viễn đã tiến lên phía trước, “A Trì, cuối cùng ngươi cũng về nhà, phụ vương và mọi người đều rất nhớ ngươi!”
Hi Trì nhìn lướt qua y phục và tướng mạo của người này, lại nghe lời hắn nói, đại khái đoán được thân phận của người này, y chắp tay cười nói “Đại ca!”
Thiếu niên này nhìn qua cũng mười bảy mười tám tuổi, mặc một bộ y phục trắng tuyết, thân hình mảnh khảnh, đơn bạc, trời sinh có một đôi mắt xinh đẹp như tiểu hồ ly, đôi môi mỏng manh luôn nở nụ cười, làn da trắng tựa như băng, tóc đen như mực. Đẹp đến khiến người hít thở không thông.
Tư sắc như vậy vạn phần hiếm thấy.
Hi Tu Viễn hướng gia đinh kia nói, “Còn không mau mở cửa? Đem cả ngựa của nhị thiếu gia dắt vào luôn đi.”
Hi Trì và Hi Tu Viễn là huynh đệ cùng cha khác mẹ. Vì ân oán của tiền nhân nên những năm gần đây Hi Trì không ở Hi gia, đây là lần đầu tiên y trở về kinh thành Huyên Quốc.
Sau khi vào cửa, Hi Tu Viễn lại phân phó một người hầu khác: “Bảo nha hoàng dọn dẹp sạch sẽ hai gian phòng rồi đi ra! Ta đưa nhị thiếu gia đi gặp vương gia.”
Tiểu Ảnh an phận đi theo phía sau Hi Trì. Hi Trì đến muộn nửa khắc bởi vì trên đường đi y có chút trì hoãn lại. Y cố tình đi chậm hết sức để tạo ra một khoảng cách giữa mình và Hi Tu Viễn, sau đó lại mở quạt giấy ra và cúi đầu nói với Tiểu Ảnh: “Ngươi đi ra ngoài nghe ngóng thử một chút chuyện về Thịnh sư huynh, ta mới nghe người ta nói hắn đã chết rồi.”
Ánh mắt của Tiểu Ảnh thoáng qua một tia vui mừng.
Hi Tu Viễn thấy Hi Trì cố ý đi chậm lại mấy phần, liền quay đầu cười một tiếng, “Ngươi đối với nhà không quen, có chuyện gì cứ hỏi ta là được.”
Hi Trì khẽ mỉm cười, “Được, đều nghe đại ca cả. Tiểu Ảnh, ta bị mất túi bạc, ngươi dọc theo đường ta tới đây xem có thể tìm thấy hay không.”
Tiểu Ảnh nhanh chóng đáp lại: “Bây giờ ta sẽ đi tìm ngay.”
Chờ cho Tiểu Ảnh rời đi, Hi Tu Viễn mới hỏi Hi Trì: “Tiểu đồng này là người Diêu gia sao?”
Hi Trì gật đầu một cái.
Hi Tu Viễn nói, “Quá nhỏ. Nhìn cũng chẳng lớn hơn ngươi, làm sao có thể chiếu cố tốt ngươi? Những năm này ta vẫn thường nghe cha nhắc tới, tuy rằng không gặp mặt nhau, nhưng ta vẫn luôn nhớ ngươi.”
Hi Trì cũng không biết mặt Hi Tu Viễn, thậm chí phụ thân y cũng chưa từng gặp mặt.
Hắn thủa nhỏ ở với ngoại tổ phụ Diêu gia, đối với những thứ bên trong kinh thành thì không quen thuộc. Tất cả mọi thứ về phụ thân và đại ca cũng chỉ được biết qua những bức thư.
Trong vòng hai năm qua, cứ mười ngày nửa tháng thì Thành vương liền viết cho Hi Trì một bức thư, trong thư nói hắn sức khỏe không tốt, ý tứ trong câu nói rõ là muốn Hi Trì về nhà sớm.
Hi Tu Viễn là trưởng tử của Hi gia, có người nói là do Thành vương cùng một kỹ nữ sinh ra, cũng có người nói hắn là do lúc Thành vương đi đánh trận thì nhặt được, hắn lớn hơn Hi Trì ba tuổi, năm nay hai mươi mốt tuổi.
Năm ngoái Hi Trì nhận được một bức thư từ Hi Tu Viễn. Trong thư nói hắn đã đỗ đệ nhị cấp thám hoa.
· Cái này mình chém lụi là đã đỗ đệ nhị cấp thám hoa á, chứ QT dịch ra thành “ Si trì năm ngoái nhận được si sửa xa tin tới, tin lý thuyết hắn trung học đệ nhị cấp Thám hoa.” Và trên goodgle dịch là “Năm ngoái Xi Chi nhận được một bức thư của Xi Xiuyuan, bức thư nói rằng anh ấy đang đi thăm hoa ở trường trung học.” Nên mình chịu, chém thành y đỗ tham hoa luôn *^^*Mà mấy chương sau hình như mình thấy mình dịch là đã đỗ thì cũng đúng á.
Hi Trì cũng là một thiếu niên đầy triển vọng, chính là một nhân tài hiếm thấy.
Thành vương đang ở thư phòng xử lí vài công vụ.
Hi Tu Viễn để một người hầu đi vào truyền lời trước, “Nói với vương gia, nhị thiếu gia đã về!”
Người hầu kia căn bản là thấy trước mắt mờ mịt, lơ mơ đi vào trong, “Vương gia, Tu Viễn thế tử bảo nô tài truyền lời tới ngài, nói nhị thiếu gia đã trở về, bây giờ đang chờ ngoài thư phòng.”
Thành vương năm nay đã ngoài bốn mươi tuổi, trời sinh anh tuấn bất phàm, nghe lời người hầu kia nói cơ hồ không nhịn được, “Nhị thiếu gia là ở đâu chui ra? Hôm nay lão tử không rảnh tiếp khách!”
Thành vương tính khí không tốt, cả triều văn văn võ võ từng nghe hắn chửi qua không dưới phân nửa. Người hầu trong phủ lại càng sợ hắn, bây giờ nghe vậy không dám nói lời nào, đành phải run rẩy lui ra.
Mà ngay khi người hầu kia vừa mới bước ra tới cửa thì Thành vương liền phản ứng.
Ông ta vuốt vuốt mấy cọng râu: “Chẳng lẽ là con trai ta, Hi Trì trở về?”
Hắn liền đặt chiếc bút trong tay xuống và đi ra ngoài.
Hi Trì vẫn đang nói chuyện với Hi Tu Viễn, Hi Tu Viễn dùng giọng ôn hòa, nói: “Phụ vương năm xưa ở trong quân đội oai phong đã quen rồi, khi ngươi gặp hắn thì đừng sợ.”
Hi Trì một bên là tự mình suy nghĩ xem một bệnh nhân làm thế nào để oai phong.
Nhưng rất nhanh y đã biết được đáp án. Cánh cửa "Ầm" một tiếng bị người đá văng, Hi Trì cùng Hi Tu Viễn đều đồng loạt ngẩng đầu nhìn.
Chỉ thấy có một nam nhân cao lớn vọt ra, đôi mắt giống như bắn ra lửa, trên người mang theo túc sát chi khí.
Hi Trì liền vô thức lùi lại hai bước.
Mấy cọng râu dưới cằm lay động, hai mắt Thành vương sáng lên: “Đây là nhi tử của ta?”
Hi Trì lại lùi về sau thêm hai bước.
Bởi vị Thành vương này cùng với tưởng tượng một nam nhân bất động nằm trên giường quả là bất đồng.
Hi Tu Viễn gật đầu một cái: “Phụ vương, đây là a Trì. A Trì, ngươi còn không qua đây bái kiến phụ vương sao?”
Thành vương cười ha hả nói: “A Trì, ngươi thật thuận mắt, là một thiếu niên xinh đẹp, mau qua đây để phụ vương nhìn kĩ một chút.”
Hi Trì cũng thật không ngờ phụ vương của mình cư nhiên sẽ là một người như vậy.
Bởi vì đối phương là cha ruột, lại có hơn mười năm không gặp, bây giờ gặp mặt Hi Trì phải hành đại lễ tam khấu cửu bái. ( cái này đại loại như lâu không gặp, giờ gặp phải hành đủ lễ á )
Hi Trì vừa định quỳ xuống, Thành vương đã bước lên đỡ hắn, “Mấy lễ nghi phiền phức này cứ bỏ đi, ngươi trở về khi nào, sao lại không sai người gửi thư nói với ta? Đại ca ngươi nhớ ngươi, ngày nào hắn cũng niệm tên của ngươi."
Vẻ mặt Hi Tu Viễn có chút ngượng ngùng, hắn không biết nên nói cái gì, bởi Thành vương toàn nói những chuyện... khiến người khó đỡ quá.
Hi Trì nói: “Nghe nói phụ vương mấy bữa nay thân thể không được khỏe --”
“Đây là chủ ý của huynh trưởng ngươi” Thành vương nhìn Hi Tu Viễn một cái, “Ngươi sống chết lại không chịu về một lần, huynh trưởng của ngươi nghĩ ra cách này, nếu ngươi vẫn không chịu về, lần sau khi hắn viết thư sẽ nói ta chết, bảo ngươi về thủ tang.”
Hi Tu Viễn yên lặng một lát, bị Thành vương đội lên đầu một cái mũ, cũng lấy không xuống, chỉ có thể yên lặng đón nhận.
Bất chợt mí mắt của Hi Trì nháy lên hai cái.
Thành vương ở bả vai hắn hung hăng vỗ hai cái, “Sao thân thể lại yếu như vậy? Người nhà Diêu gia đối xử không tốt với ngươi sao?”
Hi Trì xém chút bị hộc máu, nhanh chóng giữ tay Thành vương lại: “Lại phiền phụ vương lo lắng rồi, hài nhi trời sinh đã như vậy, cốt cũng không phải do ngoại tổ phụ và ngoại tổ mẫu chăm sóc không tốt.”
Diêu gia là bên ngoại tổ của Hi Trì.
Năm đó, Diêu gia và Hi gia kết thân, mẹ của Hi Trì được gả cho Thành vương. Nhưng sau khi kết hôn thì hai người không được hòa thuận, trong một năm mà cứ xung đột lớn xung đột bé nổi lên.
Một đoạn thời gian sau, mẹ của Hi Trì không chịu nổi nữa, thành ra nàng mang của hồi môn rời đi, định tự mình xuôi nam về nhà. Nào ngờ, đi được nửa đường thì liền phát hiện mình có thai.
Thế là nàng về luôn Diêu gia rồi hạ sinh Hi Trì ở đấy. Nhưng một hài tử vừa mới sinh ra không thể xa nương của nó. Vì vậy Hi Trì liền ở lại để Diêu gia nuôi nấng.
· Đoạn này theo mình nghĩ là Hi Trì vừa mới sinh ra, thì cũng là con trai của Hy gia, theo lý vốn nên về đó. Có điều, mẫu thân của Hi Trì vì có xích mích với Thành vương nên sẽ không trở lại Hi gia, mà nếu để một đứa trẻ mới sinh vì trở về nhà mà xa mẫu thân thì không được, dù gì cũng cần có nương mình chăm sóc, nên Hi Trì khi còn nhỏ thì vẫn luôn ở lại Diêu gia để tiện cho mẫu thân hắn chăm sóc.
Vào năm mà Hi Trì lên ba tuổi, mẫu thân của hắn tái giá. Nàng không tiện mang theo nhi tử cùng xuất giá, nhưng cũng biết rằng Thành vương là một người thô bạo, nếu để nhi tử của mình ở bên cạnh hắn thì chắc chắn sẽ chịu ủy khuất. Vì vậy, nàng liền đem con giao lại cho Diêu lão phu nhân.
Cho đến khi Hi Trì lên mười tuổi, Thành vương mới nghe người ngoài nói mình vẫn còn một hài nhi thông minh có tư nhan, ở Diêu gia lại không có phụ mẫu chăm sóc, cũng thường xuyên bị người ta khi dễ.
Hắn khi đó đã muốn đón Hi Trì về nhà rồi, chỉ có điều Diêu lão gia lại một mực cho rằng đó là đích tử của Diêu gia, nếu như Thành vương muốn đem cháu ngoại của lão đi thì lão sẽ lấy mạng của đứa trẻ đó.
Diêu gia không dễ chọc vào, mấy năm trước thế cục trong triều rối rắm phức tạp, ngay cả thái hậu trong tay nắm quyền cũng không dám chọc vào Diêu thị. Thành vương tất nhiên cũng không tiện chọc vào bọn họ.
Đứa trẻ lại càng không muốn về Thành vương phủ.
Trong hai năm trở lại đây hoàng đế đã có thực quyền, Thành vương là tâm phúc của hoàng đế, địa vị của hắn cũng ngày một cao. Diêu gia biết địa vị của hắn trong cung như thế nào, thái độ với hắn cũng hòa hoãn hơn nhiều, Thành vương cũng có thể cùng Hi Trì thư từ qua lại.
Buổi tối phụ tử ba người có một màn đại say.
Hi Trì lại là thể chất đặc biệt, chỉ mới uống có hai ly mà mặt đã đỏ ửng lên.
Ban đêm gió nổi lên, Hi Tu Viễn sai người mang áo choàng tới. Trước đưa cho Thành vương, sau lại đem một cái khác đưa cho Hi trì.
Thành vương nắm lấy tay hắn, lại hỏi: “Hảo nhi tử, lần này sẽ không rời đi chứ?”
Hi Trì rơi vào do dự, trong một lát liền không biết trả lời thế nào.
Hi Tu Viễn liền nói: “Đây là nhà của a Trì mà, hắn làm sao có thể rời đi chứ!”
Hi Trì nghe vậy chỉ đành giả say.
Khi mọi người đều đã rời đi, Thành vương mới trực tiếp cầm bầu rượu lên uống, hết nửa bình mới hướng Hi Tu Viễn hỏi: “Tu Viễn, ngươi cảm thấy đệ đệ ngươi thế nào?”
Hi Tu Viễn nói, “Thông minh biết lễ, giống như bước ra từ trong bức họa vậy, những năm này Diêu gia đem hắn dạy ra không tệ.”
Những thứ khác không nói, dáng người cũng xinh đẹp, lại ôn nhu hàm tình, để cho người thấy tâm thần hoảng hốt mất hồn mất vía, cảm thấy Hi Trì có thích mình hay không mà sao có thể cười với mình như thế chứ.
Hi Tu Viễn chưa từng thấy qua ai có nụ cười đẹp mắt như thế.
Thành vương nói: “Đệ đệ ngươi so với ta tưởng tượng còn tốt hơn, đứa nhỏ này ở Diêu gia chịu không ít ủy khuất, thường xuyên bị người lãnh ngôn lãnh ngữ châm chọc, ăn không ngon không ngủ yên, ngươi nhìn hắn cánh tay còn không có to bằng chân ngươi--”
Hi Tu Viễn không khỏi thở dài một phen, “Phụ vương, chúng ta đang nói chính sự, ngươi đừng nói đùa.”
Thành vương nói, : “Tu Viễn à, hắn với kinh thành không quen thuộc, ở chỗ này thủy thổ không phục, muốn hắn lưu lại tựa hồ cũng khó. Ngươi muốn giữ hắn lại kiểu gì?”
Hi Tu Viễn suy nghĩ một chút rồi nói “Tiểu thư nhà Lưu Các Lưu lão gia rất xinh đẹp, nghe nói thiên tư thông tuệ, tính tình hiền thục hiểu lễ nghĩa, cũng chưa đính hôn, a Trì nhà ta cũng đã đến tuổi thành gia lập thất, hai người họ một trai tài một gái sắc vừa lúc thích hợp.”
Chương kế tiếp: Chương 2: Hi Trì sinh ra đã được động vật nhỏ yêu thích!