Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Hôm Nay Ánh Trăng Không Làm Việc

Chương 51: Tâm linh tương thông

« Chương TrướcChương Tiếp »
Ngay từ đầu, Chúc Thiên Duệ theo đuổi Thẩm Khê vốn dĩ là vì ham mê địa vị và bối cảnh của cô ấy.

Trong giới có ai mà không biết danh xưng công chúa của Thẩm Khê? Tài nguyên dâng đến tận tay, xưa nay không cần lo lắng không có phim quay, mặc dù không nóng không lạnh, không chen chân vào được hàng ngũ tuyến một, nhưng tốt xấu gì cũng có quyền lợi muốn gì làm đó, muốn làm gì cũng có người che chở, không cần phải bồi uống bối ngủ, dựa vào thân thể để đi lên.

Nói trắng ra là người ta có tư bản.

Bộ phim kia của Chúc Thiên Duệ là do cậu ta dựa vào quan hệ với Thẩm Khê mới thành công giành được vai nam chính, cộng thêm điều kiện bản thân tốt đẹp, có ưu thế về ngoại hình, cho nên mới hot.

Thẩm Khê đối xử với cậu ta rất tốt. Cậu ta cũng đang cố gắng để bản thân thích Thẩm Khê, nhưng ai ngờ duyên phận lại khó hiểu như vậy. Vai nam ba của bộ phim mới nhận gần đây lại là bạn trai cũ của cậu ta.

Bạn trai cũ cứ quấn lấy, muốn tái hợp với cậu ta, không tiếc dùng thân thể để quyến rũ cậu ta. Vốn dĩ, Chúc Thiên Duệ không muốn giẫm lên vết xe đổ, nhưng cậu ta thực sự là gay, thèm muốn thân thể của người ta nên mới lại dây vào.

Lúc trước ở bên bạn trai là bởi vì anh ta có vóc người đẹp, kỹ thuật tốt. Hai người về phương diện kia có độ ăn ý rất cao, chia tay là vì danh tiếng của bạn trai cũ tốt hơn cậu ta rất nhiều. Chúc Thiên Duệ cảm giác có chút tự ti, mới đơn phương đưa ra đề nghị.

Bây giờ, cậu ta công thành danh toại, bạn trai cũ đối với cậu ta nhớ mãi không quên, quay đầu tìm cậu ta, lại một lần nữa ngủ với cậu ta, khiến cho cậu ta lại dao động.

Chúc Thiên Duệ thừa nhận, cậu ta thực sự nɠɵạı ŧìиɦ, cũng biết sớm muộn gì cũng sẽ gặp báo ứng, chỉ là không ngờ lại đến sớm như vậy. Vốn dĩ muốn đợi sự nghiệp nâng cao hơn một bước rồi sẽ dứt ra. Bây giờ, chuyện này lại bại lộ trước thời hạn.

Lời của Ngũ Nguyệt đã nói ra hết xoắn quýt trong lòng Chúc Thiên Duệ mấy hôm nay. Cậu ta sợ những thứ vất vả lắm mới có được sẽ bị hủy hết. Nếu có giải quyết êm xuôi, cậu ta cầu còn không được.

Núi xanh còn đó, lo gì không có củi đun. Chúc Thiên Duệ đồng ý với yêu cầu của Ngũ Nguyệt, bày tỏ sẽ nhanh chóng nói chia tay với Thẩm Khê.

Ngũ Nguyệt hừ lạnh một tiếng, giẫm lên đôi giày cao gót cường thế rút lui.

Đàn ông chết tiệt, chừa lại cái mạng chó của cậu, tin chắc cậu cũng chẳng dám lật lọng, nói một đằng làm một nẻo.

Việc này tạm thời ném sang một bên, không lo nữa. Chúc Thiên Duệ là người thông minh. Cậu ta biết rõ nên làm như thế nào.

Xử lý tốt những chuyện lộn xộn này xong, Ngũ Nguyệt ngồi đợi vợ nghỉ ngơi, báo một tiếng sau đó phải quay về nhà rồi. Vé máy bay đặt buổi chiều, buổi tối còn có thể kịp đến nhà ba mẹ cùng ăn cơm tối.

Trước khi đi, Ngũ Nguyệt ôm Thường Yến Thanh buồn khổ thút thít, không nỡ rời đi.

Ngũ Nguyệt nói: "Sinh nhật năm nay của chị lại phải trải qua ở đoàn phim rồi, đến lúc đó em lại đến với chị nhé?"

Thường Yến Thanh đáp lời: "Sinh nhật thôi mà, không cần cố ý chạy đến đây. Em ngoan ngoãn ở nhà là được rồi."

Ngũ Nguyệt trề môi: "Được." Quả thật nàng thực sự có chút đi không được.

Đến một giây cuối cùng, nàng mới không thể không đẩy Thường Yến Thanh ra, cầm lấy vali đã được sắp xếp xong, chạy đến sân bay.

Sinh nhật 29 tuổi của Thường Yến Thanh được toàn thể nhân viên của đoàn phim tổ chức cho cô. Ngũ Nguyệt không thể sắp xếp được thời gian bay đến, chỉ có thể cùng con gái gọi điện thoại cho cô.

Trong video, con gái vỗ tay, ngọt ngào nói: "Mẹ ơi, mẹ ơi, sinh nhật vui vẻ!" Lúc đó, trong lòng Thường Yến Thanh chỉ có một suy nghĩ đơn giản là quay về nhà.

Sinh nhật của nữ chính, đạo diễn cho đoàn làm phim nghỉ tập thể, còn tổ chức tiệc sinh nhật. Cũng xem như tranh thủ lúc rảnh rỗi, mấy cô cậu nhóc mượn cơ hội này chơi đã đời một phen. Thường Yến Thanh tiếp nhận sự nhiệt tình của mọi người.

Weibo đoàn phim vì thế cố ý phát tư liệu mới của Thường Yến Thanh, đăng một chút hậu trường nhân vật của cô đóng, biên tập thành video vài phút, phối thêm chữ chúc cô sinh nhật vui vẻ, nhận được lời chúc mừng của fan Thường Yến Thanh.

[Chúc ảnh hậu Thường 0428 sinh nhật vui vẻ! Năm mới tuổi mới càng ngày càng hot!][Chờ mong ảnh hậu Tam Kim Thường Yến Thanh!]

[Thanh Thanh, sinh nhật vui vẻ nha!]

[Tạo hình thật đẹp nghen. Em xỉu đây. Chị, sinh nhật vui vẻ a a a!]

Bởi vì lúc trước bị fan của mình đào ra hộ khẩu fan, Ngũ Nguyệt không hề kiêng kị share bài đăng weibo này. Nội dung share chính là bốn chữ "Sinh nhật vui vẻ", lại thêm một dấu chấm hết sức lạnh lùng cao ngạo.

Fan của Ngũ Nguyệt học theo chị gái nhà mình cũng gửi lời chúc, có một bộ phận fan của Thường Yến Thanh cũng không nhận ra nàng là ai, hoàn toàn xem nàng như hot blogger muốn cọ nhiệt, đi ngang qua chỉ liếc mắt một cái rồi thoát ra, không cho một chút mặt mũi nào.

Chỉ có fan cp của hai người, giống như phát điên, dưới bình luận nhảy múa điên cuồng. Một câu chúc mừng sinh nhật đơn giản đến mức nhạt nhẽo lại thực sự có thể kéo ra thành kịch bản mấy chục ngàn chữ, phát triển thành yêu đương, kết hôn, lên giường.

Đường! Có đường! Mau đến đập cho tôi!

Ngũ Nguyệt lướt xem bình luận, không cẩn thận phát hiện những ma quỷ "không có động tĩnh" kia đang làm chuyện xấu, bất cẩn thuận theo đó trèo vào siêu thoại cp liếc xem một chút. Bên trong tràn đầy tư liệu, đồ vật còn nhiều hơn cả trong khu bình luận.

Sau khi lật xem vài bài viết hot, nàng âm thầm che mắt.

Quào, cảm giác âm thầm lén lút xem truyện H và ảnh H của bản thân thực sự rất xấu hổ. Hình như tư thế này cũng không tệ đâu. Cái này hình như vẫn chưa thực hiện, sau này có thể thử một lần.

Siêu thoại này lướt một lần là hơn một tiếng đồng hồ, nhìn đến mức khiến cho nàng nhiệt huyết sôi trào, vô cùng kíƈɦ ŧìиɦ, quả thật muốn kéo Thường Yến Thanh 29 tuổi làm thí nghiệm mấy thứ này một phen.

Tại sao lọt hố rồi lại không chui ra được chứ? Vì cp của mình và vợ mình cũng đập quá đã rồi!

Đúng, không sai, tụi tôi là thật đó!

Ngày sinh nhật 29 tuổi của Thường Yến Thanh, Ngũ Nguyệt xem trộm siêu thoại cp của nàng và vợ nàng đến gần mười hai giờ khuya mới chịu dừng lại.

Tóm lại, ngày đầu tiên trong tuổi 29 của Thường Yến Thanh cứ như vậy trôi qua một cách bình thản nhưng lại không hề nhạt nhẽo.

Nói náo nhiệt thì thực sự có rất nhiều người đến tham gia, rối rít đến chúc phúc, náo náo nhiệt nhiệt, nhưng bởi vì vợ và con gái không có ở bên cạnh, lại lộ ra vẻ hiu quanh lạ thường.

Náo nhiệt qua đi, đoàn làm phim lại đi vào quỹ đạo. Tất cả mọi người đều bận rộn làm việc, hoàn thành những công việc sau cùng. Rốt cuộc, vào một ngày cuối tháng năm, Thường Yến Thanh quay xong cảnh phim cuối cùng, chính thức tuyên bố đóng máy.

Đạo diễn muốn tổ chức tiệc đóng máy cho cô. Thường Yến Thanh thẳng thừng mở miệng từ chối. Bởi vì trước đó không lâu vừa mới tổ chức tiệc sinh nhật, bây giờ lại tổ chức nữa thì thực sự không cần thiết.

Thường Yến Thanh chào tạm biệt mọi người, lên máy bay trở về nhà. Ngũ Nguyệt sớm đã nhận được tin tức, nói muốn đến đón cô.

Bởi vì lần này là lịch trình công khai, cho nên rất nhiều người hâm mộ đã đến sân bay từ sớm, ngồi đợi ảnh hậu nhà mình.

Lúc Thường Yến Thanh đi ra khỏi cửa, nhìn thấy một đám người, lít nha lít nhít, ùa lên chặn đường, chật như nêm như cối. Hành khách đều không có cách nào đi chung.

Tiểu Mễ dẫn theo vệ sĩ đi đầu, mở đường cho bà chủ, cứng rắn xông về phía trước. Thường Yến Thanh bị vây giữa đám người, tiến lên vô cùng chật vật. khóe miệng giấu dưới lớp khẩu trang hơi giật giật.

Mọi người giống như mất trí, lớn tiếng kêu tên Thường Yến Thanh, vô cùng nhiệt huyết, khàn cả giọng.

Thường Yến Thanh suy nghĩ đến khả năng kêu họ tránh ra, đừng cản đường đi của người khác. Cảm thấy không thể thực hiện được, nói ra chưa chắc đã có người nghe thấy.

Nàng quyết định vẫn nên lấy mình làm gương, thế là chuyển sang đi một khu vực trống ít người, nhường đường lại, đảm bảo sẽ không quấy rầy đến người khác, sau đó đứng lại, nhận giấy bút trước mặt, ký tên từng cái một.

Ký một lúc lâu, xem như mới chính thức ký xong. Từng người ở đây gần như mỗi người đều có một phần.

Hiện trường không ngừng vang lên tiếng máy chụp hình xèn xẹt, có người hâm mộ tặng hoa tươi. Thường Yến Thanh giơ tay nhận lấy, lễ phép lên tiếng: "Cảm ơn".

Cô đối xử với người hâm mộ luôn không giống như bậc đế vương ngồi trên vương tọa, cao cao tại thượng, mà lại giống như bạn bè bình thường, tuy không đến mức quá thân thiết, nhưng cũng sẽ không mất kiên nhẫn. Nhân cách đặc biệt khiến cho người tâm phục khẩu phục, muốn ngừng cũng không ngừng lại được.

Bởi vì người vây quanh rất đông, người này chen lấn người khác, Ngũ Nguyệt âm thầm đi đến chỉ có thể bị kẹp giữa đám người, bị đẩy lên. Nàng phải nhảy lên mới có thể nhìn thấy vợ mình.

Tiếng hét của mọi người đều rất lớn, hết làn sóng này đến làn sóng khác. Ngũ Nguyệt không hề dè dặt cũng hò hét theo "Thanh Thanh", "A a a a", dù sao cũng không ai nghe thấy, nàng thích gọi thế nào thì gọi thế đấy, kêu cho đã ghiền.

Thường Yến Thanh đột nhiên ngẩng đầu nhìn về phía bên này một chút. Mặc dù không trực tiếp nhìn thấy được nàng, nhưng rõ ràng đang tìm kiếm gì đó.

Ngũ Nguyệt kéo kín khẩu trang, cố hết sức ẩn mình. Nếu như Thường Yến Thanh có thể bắt được ánh mắt của nàng thì sẽ phát hiện ra bên trong đôi mắt kia tràn đầy kinh ngạc.

Không phải chứ! Như vậy mà cũng có thể nghe được! Vợ của nàng đúng là thần mà!

Có khi nào giọng của nàng quá lớn không? Có lớn như thế không?"

Ngũ Nguyệt âm thầm cảm thấy tình hình không ổn. Bởi vì những người hâm một từng giây từng phút chú ý đến nhất cử nhất động của Thường Yến Thanh đã bắt đầu nhìn theo tầm mắt của cô, sắp phát hiện ra nàng rồi.

Đã có người nhìn trộm nàng rồi!

Không ổn, nàng không thể bị lộ được.

Âm thầm rút lui khỏi đám đông. Ngũ Nguyệt chạy trở về trong xe, ngoan ngoãn ngồi đợi vợ về, cũng không dám chạy loạn nữa.

Thường Yến Thanh quan sát một lúc lâu mới thu hồi tầm mắt. Kỳ lạ, rõ ràng cảm nhận được em ấy đang ở gần đây, tại sao lại không nhìn thấy bóng dáng của em ấy chứ.

Có lẽ là ảo giác rồi. Cô cho là vậy.

Lúc Ngũ Nguyệt quay trở lại trong xe, Châu Hàm còn đang chơi điện thoại.

Hôm nay, Châu Hàm muốn dẫn Thường Yến Thanh về bàn công việc, cho nên đã theo xe đi đến đây. Lúc vừa mới đến, Ngũ Nguyệt nói muốn tự đi ra đón. Chị ấy lấy điện thoại ra chơi, trả lời một câu: "Em đi đi."

Chị ấy mới không thèm đi, nhiều người như vậy, đi đến đó sẽ bị chen thành bánh mỳ kẹp thịt. Sao chứ, điện thoại không thơm hơn sao?

Lúc này, nhìn thấy Ngũ Nguyệt thở hồng hộc chạy về, sắc mặt bối rối, Châu Hàm mới trêu chọc nàng: "Ỏ, sao lại gấp gáp như vậy, vợ của em đâu? Bị người ta bắt cóc rồi hả?"

Ngũ Nguyệt thở phì phò trả lời chị ấy: "Vợ của chị mới bị người ta bắt cóc ấy."

"Xin lỗi nha, chị không có vợ." Trêu đùa rất vui, Châu Hàm cười ha ha.

Ngũ Nguyệt bị sặc, giận dỗi nói tiếp: "Già mà không nên nết."

"Ai già, ai già? Em mới già đó." Châu Hàm trách móc.

Không phải mới gần bốn mươi tuổi thôi sao. Chị đây bốn mươi tuổi thì vẫn là một cành hoa như thường nhá. Đứa nhóc thối tha này đang nói gì vậy.

"Nói chuyện chính với em." Dường như Châu Hàm đột nhiên nghĩ đến chuyện gì đó, đổi sắc mặt, thương lượng với Ngũ Nguyệt: "Có hứng thú làm ngôi sao không? Độ tuổi của em cũng xem như phù hợp, cộng thêm nhiệt độ vốn có của em nữa, điều kiện các mặt của em đều rất ưu việt, chị tìm đoàn đội nâng em lên, nhất định có thể siêu hot."

"Chị tha cho em đi mà chị Châu Hàm. Em thực sự không muốn hot đâu." Ngũ Nguyệt thiếu điều chắp tay thở dài với chị ấy.

Việc này, Châu Hàm đã đề cập với nàng không chỉ một hai lần. Mấy năm trước còn hay nhắc đến, sau khi nàng sinh Tinh Duyệt thì cơ bản không còn đề cập nữa. Sao hôm nay lại lôi ra rồi?

Nàng thực sự không muốn làm ngôi sao gì đó. Làm hot blogger tuyến mười tám của nàng không phải rất tốt sao?

Châu Hàm cũng là vì vài ngày trước nhìn thấy hotsearch kia của Ngũ Nguyệt nên mới lại dâng lên suy nghĩ này.

Dùng ánh mắt kim bài người đại diện của chị ấy để xem, đứa nhỏ này chính là mệnh hot trời sinh, không tiến vào ngành giải trí thì thực sự rất lãng phí.

Ngũ Nguyệt trong mắt chị ấy chính là một cái cây hái ra tiền, còn là loại có thể phát triển nữa, chỉ tiếc là chí của Ngũ Nguyệt không đặt ở chỗ này. Đáng tiếc, đáng tiếc.

Dường như chị ấy đã nhìn thấy từng vị Mao gia gia đang vẫy tay từ biệt mình, khiến cho người ta đau lòng, nhìn thấy phải rơi lệ.

Châu Hàm cố gắng thuyết phục nàng một lần cuối cùng: "Nếu không thì em suy nghĩ thêm một chút đi?"

"Suy nghĩ chuyện gì?" Thường Yến Thanh đúng lúc mở cửa xe, nghe thấy câu cuối cùng, hỏi.

Ngũ Nguyệt vui vẻ giang tay về phía cô, muốn một cái ôm đã lâu.

Thường Yến Thanh giơ tay ra, lên xe vào chỗ, đóng cửa xe lại, sau đó quay đầu, khẩu trang cũng chưa kịp kéo xuống thì đã đặt lên môi Ngũ Nguyệt một nụ hôn phớt.

Trong xe vang lên tiếng nghiến răng ken két của Châu Hàm: "Làm gì đó làm gì đó, chậc chậc chậc, hai người các em có chuyện gì à? Có chuyện thì về nhà làm không được sao? Không có tiền rửa mắt đâu. Em cho chị tiền rửa mắt hả?"

Tiểu Mễ vừa mới quay về cùng với Thường Yến Thanh và tài xế cùng che miệng cười trộm.

Ngũ Nguyệt không giống vậy. Nàng là quang minh chính đại mỉm cười: "Em thấy chị là đang đố kỵ với em nè. Chua chết chị luôn."

Châu Hàm khịt mũi: "Chị không thèm chua." Lời này nói ra thực sự không có sức thuyết phục, ở đây không một ai tin chị ấy.

Sau khi chua đến xay xẩm mặt mày, chị ấy vẫn không quên mình phải làm chuyện chính: "Chuyện chị nói em suy nghĩ thêm một chút đi."

"Không có cửa, không suy nghĩ, chị đừng có mơ." Ngũ Nguyệt một hơi từ chối, sau đó nghiêng người giải thích với Thường Yến Thanh: "Chị ấy muốn em đi làm ngôi sao."

Thường Yến Thanh hắng giọng. Cô tôn trọng mỗi một quyết định của Ngũ Nguyệt.

Đột nhiên Ngũ Nguyệt nhớ đến sự kiện vừa mới xảy ra, hỏi cô: "Đúng rồi, lúc nãy ở sân bay chị có nghe thấy em kêu chị không?"

"Không có." Thường Yến Thanh lắc đầu: "Chị cảm thấy có vẻ em đang ở đó."

Hóa ra suy đoán của cô không hề sai. Lúc nãy Nguyệt Lượng thực sự có mặt ở hiện trường, nhưng thực sự cô không nghe thấy tiếng của nàng.

Ngũ Nguyệt nghĩ mà sợ, nói: "Lúc nãy, chị đột nhiên nhìn qua đây. Họ đều nhìn em, hại em xém chút nữa đã bị lộ rồi." Vô cùng kíƈɦ ŧɦíƈɦ.

Nghĩ đến kinh nghiệm trước kia nhiều lần bị Thường Yến Thanh vạch trần ngay tại chỗ, Ngũ Nguyệt cảm thấy bản thân trong mắt vợ mình thực sự không hề có bí mật gì: "Sao chị luôn có thể liếc mắt một cái là nhìn thấy em vậy?"

"Đây là chuyện gì vậy?" Nàng nghiêng đầu nhìn Thường Yến Thanh, cảm thấy có chút ngạc nhiên.

Lúc này, Thường Yến Thanh đã tháo khẩu trang xuống, có thể đường đường chính chính hôn nàng: "Có lẽ là do chúng ta tâm linh tương thông đó."

Con ngươi của Ngũ Nguyệt giãn ra.

Tâm linh tương thông? Từ này nàng rất thích, nghe có vẻ rất lợi hại.
« Chương TrướcChương Tiếp »