MC đã tạo ra được độ nóng vừa đủ, lòng tò mò của mọi người đều bị đẩy lên điểm cao nhất.
Anh ta từ từ nói: "Cái chuông này tên là Cửu Khúc An Hồn*. Nghe nói có thể nhận linh hồn người khác có điều phải là người biết cách. Nếu là người bình thường có nó thì để trong nhà là có tác dụng an hồn."
*Chín nhạc khúc làm linh hồn yên ổn
Trong buổi đấu giá có rất nhiều người có tiền.
Người có tiền, lớn tuổi thì điều cầu xin cũng ít mà bắt đầu tiếc mạng sống, rất muốn sống thêm năm trăm năm gì đó.
Người lớn tuổi rất dễ mất ngủ, thần kinh suy nhược. Thực ra đây là xu thế tất nhiên khi các chức năng trong cơ thể thoái hóa.
Nhưng cũng không phải ai cũng hờ hững đối mặt với sự già đi của mình.
Nếu cái chuông đồng này có tác dụng an hồn thật thì chính là bảo bối!
Khó trách lại là vật phẩm đấu giá áp trục cuối cùng của buổi đấu giá này.
"Wao, thần kỳ vậy à?"
"Tôi muốn đấu về tặng ông nội tôi!"
Thấy mọi người nóng lòng muốn thử, MC mỉm cười, bắt đầu đấu giá.
Lâm Nhuế lấy chút đồ ăn vặt và trái cây trong mâm cho Thất Bảo trong không gian ăn.
Cô gặm một quả táo, bùi ngùi nói: "Tuy cái chuông an hồn này đúng là thật nhưng không có chút linh lực nào. Nếu vào tay người có thuật đạo thì còn phải đổ linh lực vào mới có tác dụng, lại còn rất tiêu hao linh lực. Nếu vào tay người bình thường thì chả có tác dụng gì, cùng lắm chỉ để an ủi người có lòng thôi."
Thất Bảo cũng gật đầu: "Đúng đó. Nếu thứ đồ chơi này đặt ở đại lục Thương Lan thì có ném ra đường trẻ con cũng không thèm nhặt. Vài cái pháp khí bỏ đi trong rương báu vật của ta cũng tốt hơn thứ này mấy trăm lần!"
Cái chuông an hồn bị chủ tớ Lâm Nhuế vô cùng ghét bỏ đang được rất nhiều người tranh nhau mua.
Giá khởi điểm hai trăm nghìn lúc đầu đã tăng tới một triệu.
Lâm Nhuế thở dài một hơi, xem ra lần này tiệm bán đồ cổ của cô không có thu hoạch gì rồi.
Cô vừa định đứng lên để đi thì bỗng nghe thấy một giọng nói quen thuộc.
"Tôi ra giá một triệu một trăm nghìn."
Giọng nam lạnh băng băng kia là của Mặc Nhiễm.
Cô tò mò dừng bước.
Thất Bảo tò mò hỏi: "Chủ nhân, sao thế?"
"Hình như người đàn ông kia có liên quan tới thế gia xem tướng, hoặc là anh ta là người của thế gia xem tướng." Lâm Nhuế khẳng định.
Tuy hơi thở của người đàn ông kia lạnh lùng nhưng trong sáng, mắt cũng trong veo.
Có điều trên người người đàn ông này lại có mùi máu tanh.
Vừa đối mặt Lâm Nhuế đã thấy rõ Mặc Nhiễm bảy tám phần.
Thất Bảo ra vẻ ông cụ non nói: "Người trong giới tu đạo thật đáng thương. Tiêu nhiều tiền như vậy để tranh một thứ đồ bỏ đi."
Tiểu Thất vẫn vô cùng ghét bỏ cái chuông an hồn không có bất kỳ linh lực nào.
Lâm Nhuế nghĩ vừa rồi lúc ở lầu một thì đối phương ngăn cản mình, không để mình tiêu uổng tiền cũng là nhân duyên giữa bọn họ.
Cô nghĩ một chút rồi nói với Thất Bảo: "Thất Bảo, ngươi tùy tiện lấy một thứ pháp khí bỏ đi trong số đồ của mình ra đi."
"Chờ chút." Thất Bảo biết cô muốn tặng cho người đó, tuy cậu ta rất thích bảo bối nhưng mắt nhìn rất cao.
Cho nên cậu ta rất thoải mái tìm một cái bút lông ra từ trong kho báu của mình.
Nếu dùng linh lực điều khiển cái bút này thì có thể vẽ ra suy nghĩ trong lòng.
Tuy không có tác dụng gì lớn nhưng Lâm Nhuế cũng biết đưa pháp khí ở mức này cho Mặc Nhiễm là đủ để đền ơn rồi.
Quý quá thì lại không tốt với anh ta.
"Thất Bảo, đợi lát nữa ta ra ngoài, va vào anh ta thì ngươi nhân cơ hội bỏ thứ này vào túi anh ta."
"Không thành vấn đề!"