Lâm Nhuế không đổi sắc mặt, lấy tay ra đo chiều dài của chiếc váy
Một chiếc váy ngắn như vậy, ngay cả khi cô còn ở thế giới trước kia, nữ tu của ma tộc cũng không thích mặc đâu.
Lúc Lâm Nhuế đang định tìm chú Chung, để cho người chuẩn bị cho cô mấy chiếc quần đồng phục, lại đột nhiên nghe được tiếng kính vỡ.
Hóa ra là cửa kính phòng cô bị đập vỡ.
Những mảnh thủy tinh rơi vỡ đầy đất, đồng thời, một quả bóng mặt trên còn có chữ ký của cầu thủ ngôi sao nào đó chậm chạp lăn đến bên chân Lâm Nhuế.
Chú Chung vừa mang người đi vào làm việc, cũng bị tiếng động bất thình lình làm cho giật nảy mình.
Ông nhanh chóng tiến lên hai bước, đi theo Lâm Nhuế cùng đi đến cửa sổ thủy tinh phía trước.
Sau khi nhìn ra bên ngoài xem, chú Chung có chút bất đắc dĩ nói nói: “Là cậu chủ nhỏ..."
Nói xong câu đó, chú Chung bất đắc dĩ nhìn về phía Lâm Nhuế.
Cậu chủ nhỏ này, chính là con trai của Hứa Mạn và Lâm Tử Khang, tên gọi là Lâm Phong.
Lâm Phong năm nay bảy tuổi, dáng vẻ tương đối giống Hứa Mạn, đôi mắt rất thật, trắng đen rõ ràng.
Dáng dấp thì thật đáng yêu.
Chỉ có điều, lại là một tiểu ác ma, một trẻ con gấu thực thụ (*).
(*) Nguyên hán là Hùng hài tử: ý chỉ một đứa trẻ ồn ào, nghịch ngợm đến mức hư hỏng, không biết lắng nghe, không biết cư xử.
Ở trong lòng Lâm Tử Khang, hiển nhiên là con gái Lâm Nhuế đứng ở vị trí số một.
Nhưng ở trong lòng mẹ của ông, cũng chính là bà cụ Lâm, cháu trai Lâm Phong mới là người xếp ở vị trí thứ nhất.
Lúc đầu, Lâm Nhuế cũng là cháu gái ruột, nên xếp ở vị trí thứ hai.
Nhưng dần dần, bà nhìn thấy Lâm Hiểu nhu thuận hiểu chuyện, miệng lại ngọt, một câu bà nội hai câu bà nội, biết cách nũng nịu lại sẽ lấy lòng. Mà nguyên chủ Lâm Nhuế thì suốt ngày ẩu đả đánh nhau, hút thuốc uống rượu, tính tình nóng nảy, mất hết vẻ nữ tính.
Cho nên ở trong lòng bà cụ Lâm, cháu gái ruột chân chính, ngược lại giờ xếp ở cuối cùng.
Nguyên chủ Lâm Nhuế tính tình không tốt, mà Lâm Phong thì ỷ vào sự cưng chiều quá độ của bà cụ Lâm, thường xuyên khıêυ khí©h Lâm Nhuế.
Hết lần này tới lần khác, lần nào Lâm Nhuế cũng rơi vào bẫy.
Sau đó Lâm Phong liền mượn cơ hội đi tìm bà nội khóc lóc, nói bị Lâm Nhuế bắt nạt.
Kết quả cuối cùng, lần nào Lâm Nhuế cũng bị bà cụ mắng cho một trận tơi tả.
Tất cả những chuyện này, chú Chung đều thấy rất rõ ràng.
Cứ coi như ông có mở lời nhắc nhở ông chủ Lâm Tử Khang, nhưng dù sao thì Lâm Tử Khang cũng là người làm chủ lo việc bên ngoài. Làm sao có thể lo lắng được hết mọi chuyện trong nhà?
Còn nữa, chính là cô cả Lâm Nhuế này trước đó cũng đích thực là một đống bùn nhão không thể trát tường.
Nhưng là hiện tại thì...
Lâm Phong đang đứng trên sân thượng, sân thượng chỗ cậu bé đứng lại đối diện ngay cửa sổ của phòng Lâm Nhuế ở bên này.
Cậu nhóc quả thực là tiểu ác ma, khóe miệng thì cong lên, vẻ mặt tươi cười ngây thơ.
"Chị cả, chị về rồi ạ? Quả bóng của em chạy sang bên phòng chị rồi, chị trả lại cho em có được không?"
Rõ ràng là đập tới.
Còn nói là bóng của mình chạy tới?
Nếu như là thường ngày, khẳng định Lâm Nhuế sẽ nổi giận đùng đùng rồi sang bên đó tìm Lâm Phong tính sổ, sau đó ít nhất cũng sẽ đạp nát cửa sổ phòng Lâm Phong bên kia.
Chú Chung có chút lo âu lắng về phía Lâm Nhuế: “Cô cả..."
Lâm Nhuế mặt không đổi sắc, cô nhặt quả bóng kia kên, khẽ ước lượng độ nặng nhẹ trong tay.
Cô mỉm cười hỏi: “Tiểu Phong, đây không phải là quả bóng có chữ ký của siêu sao bóng đá mà em thích nhất sao?"
"Đúng thế: “Lâm Phong nhíu mày nghi hoặc, lần này sao chị cả lại không tức giận?
Lâm Nhuế gật gật đầu: “Nếu là đồ vật thích nhất, thì không thể ném loạn đâu, chị trả lại cho em."
Đừng nói Lâm Phong ngây ngẩn cả người, ngay cả chú Chung bên người Lâm Nhuế cũng đơ ra như phỗng.
Sao hôm nay tính tình cô cả lại tốt như vậy?
Bị đập vỡ cửa kính, lại không hề tức giận chút nào, còn nói muốn trả lại bóng?
Mặt trời mọc từ hướng tây rồi chăng?
Lâm Phong rốt cuộc thì vẫn chỉ là một đứa bé, căn bản không hề suy nghĩ nhiều, cậu bé lập tức gật đầu: “Được ạ."
Lâm Nhuế mở cửa sổ ra, ngón tay thon dài cầm quả bóng có chữ ký của siêu sao bóng đá nổi tiếng thế giới kia, nhẹ nhàng ném đi.
Thật sự, chỉ là nhẹ nhàng ném đi mà thôi.
Nhưng mà... dường như quả bóng kia đã mọc cánh, bay lên cao cao, chẳng những vượt qua tầm với của bàn tay nhỏ bé mà Lâm Phong vươn ra, mà còn vượt qua hàng cây cao phía sau, vượt qua tường vây của biệt thự, vượt qua...