Chương 3

Gì mà vừa gặp đã yêu, trên đầu mọc hoa.

Anh ấy thấy đầu óc chắc chỉ thêm hai cái lỗ còn có lý hơn.

Bùi Đinh quá quen thuộc với cậu em trai này của mình rồi.

Sạch sẽ quá mức, mắt để trên đỉnh đầu, chỉ mong ngày nào cũng được ôm bộ trống và đàn guitar đi ngủ, có thể ở trong phòng nhạc cả ngày. Nghe nhóm bạn kể rằng trong chuyến đi học thực tế hồi cấp ba, khi chỗ ngồi trên xe buýt không đủ thì suýt nữa đã leo lên nóc xe ngồi.

Người như vậy mà vừa gặp đã yêu?

Đúng là khiến người ta cười đến rụng răng.

Bùi Đinh nhìn Bùi Diệu đang nằm trên giường bệnh mà thương cảm nói: “Bùi Diệu, không ai mọc hoa trên đầu cả, người mà em vừa gặp đã yêu hôm qua hoặc là em mơ thấy, hoặc là cưỡi ngựa xem hoa trước khi lâm chung đó.”

Thư ký ho khẽ, nhỏ giọng nhắc nhở: “Bùi tổng, Bùi thiếu gia chỉ bị dị ứng phấn hoa nhẹ, chưa đến mức sắp chết.”

Bùi Đinh ồ một tiếng, sờ cằm suy nghĩ một lát rồi khẳng định: “Vậy chắc là đầu óc có vấn đề.”

Thư ký: “...”

Mười phút sau.

Bùi Đinh bắt chéo chân, một tay đặt trên ghế sofa, một tay cầm táo rồi cắn miếng sau đó nhìn thư ký khuyên Bùi Diệu miêu tả ngoại hình của chàng trai tối qua.

Thư ký nhẹ nhàng, dịu dàng nói: “Bùi tổng bảo cậu nói rõ ràng hình dáng của chàng trai tối qua, vài ngày nữa sẽ tìm người cho cậu.”

Ban đầu Bùi Diệu không muốn nói, thư ký khuyên mãi, thanh niên trên giường bệnh mới dần dần xiêu lòng, anh liếʍ môi, đôi môi mỏng mím lại, nhỏ giọng nói: “Tóc đen, da rất trắng...”

Thư ký ừ một tiếng, nhìn Bùi Diệu, đợi anh nói tiếp.

Bùi Diệu cũng nhìn lại anh ta, thậm chí còn có chút khó hiểu.

Thư ký: “... Hết rồi sao?”

Bùi Diệu: “Hết rồi.”

Lúc đó tim đập nhanh đến mức muốn nổ tung, bên tai toàn là tiếng tim đập thình thịch đến mức muốn điếc tai mà, làm sao mà có thể nhớ được gì khác.

Thư ký: “...” anh ta hít một hơi thật sâu, cố nặn ra một nụ cười: “Cậu nghĩ kỹ thêm chút nữa được không? Người tóc đen, da trắng ở Kim Khuyết Xá có rất nhiều.”

Bùi Diệu nghĩ nghĩ, cả người ngả về phía sau một chút rồi ho khẽ, vẻ mặt rất không tự nhiên, giống như có chút ngượng ngùng mà nghiêng đầu, hạ giọng nói: “Mắt rất tròn, rất sáng tính không? Mắt cậu ấy trông như sao sáng trên trời vậy.”

Thư ký: “...”

Bùi Đinh ngồi trên ghế sofa cười đến mức vai rung lên, miếng táo trong miệng nhai suốt năm phút mà không nuốt xuống được, đùi gần như bị véo đến bầm tím.

Đúng là một cách miêu tả quê mùa nhưng lại rất sống động.

Sao lại có thể quê mùa đến thế cơ chứ.

Bùi Đinh đã sống gần ba mươi năm, chưa bao giờ nghĩ sẽ có một ngày nào đó nghe được những lời quê mùa đến mức không thể quê hơn từ miệng cậu thiếu gia Bùi Diệu này.

Ai mà ngờ được Bùi Diệu, người nhuộm tóc màu xám nhạt, tai xỏ ba khuyên, tính cách lạnh lùng cứng rắn, lại có ngày ăn nói một cách ngây thơ như học sinh cấp ba rằng mắt người kia như sao trời.

Như bị bỏ bùa vậy.

Bùi Đinh cười đến mức suýt không thở nổi, mất một lúc lâu thì anh ấy mới nuốt được miếng táo trong miệng, cố nén cười nói với thư ký: “Tìm đi, liên hệ với bên Kim Khuyết Xá, dù phải điều tra camera giám sát cũng phải tìm cho ra ngôi sao kia.”

Bùi Diệu thấy người trên ghế sofa cười đến mức vai rung lên thì lông mày nhíu lại, sắc mặt không vui nói: “Cười cái gì mà cười, té đi, không cần anh tìm.”

Vốn dĩ là giống sao còn gì.

Có gì buồn cười đâu.

———

“Theo báo cáo từ người trong cuộc, ngôi sao nổi tiếng Bùi Diệu đêm qua do dị ứng phấn hoa đã nhập viện, xuất hiện triệu chứng nổi mẩn đỏ toàn thân, khó thở...”

Trong cửa hàng hoa, U Thải nằm bò trên bàn làm việc, nhìn video tin tức lặp đi lặp lại trên điện thoại mà có chút khó hiểu.

Chậu cây lưu manh đang nở hoa trên kệ trưng bày cố gắng vươn đầu ra: “Anh, video này đã phát lại năm phút rồi đó!”

U Thải tắt video, không hiểu vì sao tối đó Bùi Diệu, cũng là cải dầu mà lại ngất đi.

Dị ứng phấn hoa là gì chứ?

Chậu cây xanh trên kệ trưng bày ngó nghiêng, nghe thấy tin tức trong video mà thảo luận đầy hứng khởi.

Kiếm lan: “Dị ứng phấn hoa là gì?”

Tiểu linh lan: “Là người ta chê chúng ta nở hoa thối đấy.”

Nhìn thấy chúng, họ liền bịt mũi hắt hơi, không ngừng dùng tay quạt gió, chẳng phải là chê chúng ta hôi sao.

U Thải ở bên cạnh: "..."

Vậy là vì hoa của cậu quá hôi sao? Khiến người ta ngất xỉu luôn à?

Chàng trai nằm bò trên quầy trông có vẻ mơ màng, sau đó lắc đầu, cảm thấy không thể nào.

Mọi người đều là hoa cải dầu, hoa nở chẳng phải đều giống nhau sao.

Chẳng lẽ khi Bùi Diệu tự nở hoa cũng bị hôi mà ngất xỉu sao?

Nghĩ vậy, U Thải có chút an ủi. Kết quả vừa quay đầu lại thấy hoa hồng trong xô cắm hoa trong tủ lạnh đang đánh nhau, lý do là vì chê đối phương nở hoa quá sặc sỡ, làm mình đau đầu.

U Thải cảm thấy như bị đâm một kiếm vào đầu gối: "..."

Cậu nhớ lại tối đó không kìm được mà nở ra một hàng hoa cải dầu nhỏ trên đầu, lúc đó hoa còn rung rung nữa, có lẽ trong mắt đối phương thật sự là quá sặc sỡ.

U Thải có chút chán nản.

Cậu lớn lên ở trong núi từ nhỏ, tu luyện chưa đến nơi đến chốn, thỉnh thoảng khi xúc động đầu lại nở hoa, tật này cậu vẫn chưa sửa được. U Thải biết tật này không tốt lắm nhưng không ngờ sẽ làm Bùi Diệu khó chịu đến mức hai mắt tối sầm, ngất xỉu.

Chuông gió treo trên cửa kính rung lên, phát ra tiếng kêu trong trẻo.

Một người đàn ông trung niên kẹp một chiếc cặp dưới nách, quan sát một vòng quanh cửa hàng hoa, trông có vẻ hơi lúng túng nhưng vẫn cố gắng ngẩng cao đầu, nỗ lực tỏ ra tự tin, sành sỏi.

U Thải đứng thẳng người dậy, nở một nụ cười: “Chào mừng quý khách, xin hỏi anh cần gì ạ?”

Người đàn ông trung niên chống khuỷu tay lên mặt bàn làm việc, dựa vào quầy: “Là tôi đây.”

U Thải: "???"

Người đàn ông trung niên: “Tôi là Cuồng ca đây.”

U Thải có chút mơ hồ, ngập ngừng: “Cuồng, Cuồng Ca?”

Người đàn ông trung niên: “Không đúng, tôi là Hoàng Cuồng Ca.”

U Thải im lặng một lúc, cuối cùng mới ngập ngừng: “Anh Hoàng?”

Người đàn ông trung niên hài lòng gật đầu liên tục, nói đúng rồi, với giọng phổ thông vụng về hỏi U Thải có nhớ mình không, cá chép tinh từng nhắc tới mình với cậu, ông ta là chồn tinh làm ở công ty giải trí Tinh Quang

U Thải: "!!!"

Cậu lập tức đứng thẳng dậy, nhìn người đàn ông trung niên trước mặt đầy thận trọng: “Ông biết tinh cá chép?”

Người đàn ông trung niên: “Biết chứ, nó đã vượt Long Môn rồi mà.”

U Thải lập tức tỏ vẻ kính trọng. Ai biết cá chép tinh vượt Long Môn rồi thì chắc chắn là người mà cá chép tinh tin tưởng.

Quả nhiên, người đàn ông trung niên hắng giọng, cố gắng để giọng phổ thông của mình bớt vụng về: “Cậu là tóc cải dầu tinh phải không?”

U Thải ngập ngừng một lúc, vẫn nhỏ giọng nói: “Anh Hoàng, là hoa cải dầu tinh."

Người đàn ông trung niên xoa tay: “Đúng rồi, hoa cải dầu tinh, cá chép tinh từng nhắc tới cậu, nói cậu vừa ra khỏi núi, muốn vào làng giải trí tìm người, tình cờ tôi cũng lăn lộn trong làng giải trí, bảo tôi chăm sóc cậu nhiều hơn.”

Người đàn ông trung niên nói mình tên là Hoàng Thắng, bản thể là một con chồn ra khỏi núi sớm hơn U Thải vài năm, dạo gần đây mới nhận được thư của cá chép tinh, nói rằng có một hoa cải dầu tinh mới ra khỏi núi nên hy vọng hai người có thể chăm sóc nhau.

Nói xong, Hoàng Thắng kẹp cái cặp dưới nách, quan sát U Thải trước quầy làm việc: “Cậu trông cũng không giống hoa cải dầu tinh nhỉ.”

Nhìn thì rất giống người. Nếu không phải cá chép tinh đã gửi cho ông ta một bức ảnh, nếu không thì đi trên đường, Hoàng Thắng có lẽ sẽ không nhận ra người trước mặt là một yêu tinh.

U Thải có chút ngại ngùng, một lát sau, một dây leo dài với vài chiếc lá nhỏ từ trên đầu dựng lên, giống như cái đuôi, thân thiện đung đưa trước Hoàng Thắng.

Hoàng Thắng vỗ ngực: "Anh em của cá chép tinh thì cũng là anh em của tôi. Cậu em, sau khi ra khỏi núi đã tìm được việc chưa? Đã tìm được chỗ ở chưa?"

"Nghe cá chép tinh nói cậu ra khỏi núi là để tìm ngôi sao lớn Bùi Diệu, thế nào, giờ đã tìm được chưa?"

U Thải thành thật nói mình chỉ gặp Bùi Diệu một lần, giờ vẫn chưa tìm được Bùi Diệu.

Hoàng Thắng tỏ vẻ như đã dự đoán trước, thở dài cảm thán: "Chưa tìm được à, nhưng cũng bình thường thôi, Bùi Diệu là một ngôi sao lớn như vậy, người thường muốn gặp cũng rất khó."

"Nhưng cậu đã là anh em của tôi, cá chép tinh lại giao cậu cho tôi, Cuồng Ca đương nhiên phải giúp đỡ một chút..."

Nói đến đây, Hoàng Thắng thần bí hạ giọng nói với U Thải: "Cuồng Ca đang có một vụ làm ăn, có thể giúp cậu gặp được Bùi Diệu, cậu muốn làm không?"

U Thải thận trọng hỏi: "Vụ làm ăn gì? Làm rồi có phải vào tù không?"

Hoàng Thắng: "Wow, cậu còn hiểu vào tù à."

U Thải rất thật thà, dây leo như cái đuôi đung đưa trên không trung tạo thành một vòng: "Cá chép tinh nói sau khi lập nước thì không thể thành tinh, bây giờ là xã hội pháp trị, không thể làm bậy."

Trước khi đi cá chép tinh còn đưa cho cậu một quyển Hiến pháp Trung Quốc, bảo cậu không có việc gì làm thì nên xem nhiều, đừng để lúc nào đó ông ấy phải vào tù cứu người.

Hoàng Thắng lý luận chắc chắn: "Cậu là anh em của tôi, sao tôi lại để cậu vào tù. Tôi, Hoàng Thắng, không phải loại người như vậy. Vụ làm ăn của tôi là sạch sẽ minh bạch, nếu không phải cá chép tinh nhờ tôi chăm sóc cậu, người thường không thể tìm được mối này đâu."

"Tôi là người quản lý, cậu biết người quản lý là gì không? Là người bên cạnh ngôi sao, tôi nói một họ không dám nói hai, tôi bảo họ đi đông họ không dám đi tây..."

U Thải không hiểu nhưng vẫn cảm thấy uy nghiêm, bày tỏ vẻ kính phục, nhìn Hoàng Thắng nói liền một mạch năm phút, sau đó cẩn thận nhìn anh ta: "Sao, cậu có muốn theo Cuồng Ca không?"

U Thải vẻ mặt kính phục, nhưng ngay sau đó lắc đầu, nói mình còn phải trông cửa hàng, mỗi ngày bà chủ trả một trăm đồng kìa.

Hoàng Thắng: "..."

Ông ta chuyển chiếc cặp từ nách bên này sang bên kia, không nhịn được nói: "Cậu vì một ngày một trăm mà từ chối theo tôi?"

U Thải ngại ngùng: "Không hẳn vậy, còn có tiền hoa hồng nữa. Hôm qua tôi được thêm hai mươi ba đồng."

Hoàng Thắng: "..."

Tiền hoa hồng chó chết gì hai mươi ba đồng, ông ta đi taxi tới đây còn tốn ba mươi ba đồng!

Hoàng Thắng kéo một cái ghế ra rồi ngồi xuống, khuyên nhủ hoa cải dầu tinh trước mặt: "Cậu nói xem, cậu có gương mặt thế này, không vào làng giải trí, lại ở đây bán hoa làm gì?"

"Nghe tôi này, theo tôi, tôi đảm bảo sẽ khiến cậu nổi tiếng, lúc đó Bùi Diệu muốn gặp lúc nào chẳng được!"

Hoa cải dầu tinh này có gương mặt vô cùng ấn tượng, còn có khả năng đặc biệt là ăn bao nhiêu cũng không béo, chỉ cần ngồi ở ghế sau xe, mở cửa sổ phơi nắng và uống phân bón là sống tốt. Các nghệ sĩ khác phục vụ còn khó hơn phục vụ bố mình, nhưng hoa cải dầu tinh này không vui thì chỉ cần đặt vào chậu là thoải mái ngay, dễ dỗ vô cùng.

Không cần lo ăn uống, không cần trả lương, mỗi ngày chỉ cần ba gói phân bón là xong, lại còn rất nghe lời, do có rào cản sinh sản nên tuyệt đối sẽ không yêu đương với fan hâm mộ.

Một người như vậy mà không kéo về, nửa đêm Hoàng Thắng ngủ còn phải bật dậy đấm ngực giậm chân, chửi mình có mắt như mù.

Đối diện U Thải, Hoàng Thắng nói đủ thứ viễn cảnh tươi đẹp, vẽ ra bức tranh to lớn khiến U Thải bị hù dọa đến ngẩn người, như thể chỉ cần không tốn sức là có thể gặp Bùi Diệu ngay lập tức.

U Thải bắt đầu có chút động lòng, dây leo nhỏ đung đưa qua lại: "Thật sự không biết một cái gì cũng được à?"

Hoàng Thắng: "Được chứ, sao lại không được, không biết thì có thể học mà, đến lúc đó tôi sẽ tìm vài thầy giáo cho cậu, tập hát tập nhảy một thời gian là xong."

"Lúc đó sẽ xây dựng hình tượng một thần tượng học từ đầu, chăm chỉ vươn lên từ con số không. À này, cậu chắc đã đi học rồi chứ?"

U Thải có chút mơ hồ: "Đi học là gì?"

Hoàng Thắng: "Đi học ở trường ấy, abc đó hiểu không?"

U Thải thành thật: "Không hiểu lắm."

Hoàng Thắng: "..."

Tốt lắm.

Không hổ là người đi theo cá chép tinh, cũng chỉ là một đứa ngốc thôi.