Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Hồi Ức . . .

» Tác Giả: darkrose
» Tình Trạng: Hoàn Thành
Thể loại: Truyện ngắn, đoản văn
Dịch:
Coc2coc, TNCE

Tuổi trẻ qua đi với những câu chuyện trên trời dưới đất đầy nhiệt huyết và điên rồ, thế nhưng năm tháng phai dần, rồi có ai còn nhớ? Có lẽ, chỉ những lúc ta say trời quên đất, tụ tập cùng lũ bạn bè thì những kỷ niệm ấy mới gợi lại trong ta. Thanh xuân, đến khi ta chân chính hiểu rõ nó thì cũng chính là lúc đã quá muộn... Trong cuộc đời tấp nập, đôi lúc thoáng chỉ là thoáng qua cũng đủ làm khóe mắt ta cay cay, những bụi mờ ký ức đó lại gợi về một thuở ta từng trải qua, từng vô tình bỏ lỡ...
Chương 1: Hồi ức . .
Ngày x, tháng X tại thành phố F.

Thời gian chậm lại, năm tháng tươi vui chỉ là củ hành tây thực dụng, chỉ trong nháy mắt, mới ngày hôm trước còn trông ngây dại cũng bị thời gian bào mòn mài đi góc cạnh, biến ta trở thành một con người hoàn toàn khác, ta là ta nhưng ta không phải ta của trước kia nữa, nhiều người nghĩ Cấp 3 là Thiên Đường tràn đầy mơ mộng, nó cũng ngôi mộ chôn vùi mơ ước. Có lẽ, cuộc sống của con người đều nằm trong một quỹ tích riêng biệt và nó không đi ra khỏi quy luật của vận mệnh. Thành công hay thất bại, cũng đều thu thập hành lý, cũng gom góp lại tâm tình, mang đi mộng tưởng, lấy đi trẻ trung, lâu sạch hồi ức, để ngày mai, tiếp tục soạn thảo kịch bản của chính mình.

Là che kín tro bụi quá khứ hay một lần nữa bị cuộc đời mở ra, ai cũng không nhịn được bi thương, tùy ý để nước mắt chảy qua khuôn mặt.

Tại thời gian quá vộ vã, ta vội vàng đi qua năm tháng thanh xuân mà không hề hay biết, đi qua những thứ mà ta đã từng gửi vào trí nhớ của cơn triều tịch lan tràn vào tuổi thiếu niên cái tuổi xuân xinh đẹp nhất. Có lẽ, khi chúng ta một lần nữa bước vào cánh cửa trường học, chúng ta còn có thể cuồng vọng như yêu ma? Khi chúng ta bước đi nặng nề, ngay từ đầu đi vào, liền muốn lần nữa đi ra cửa lớn, ta có hay không từng hoài niệm những việc ta đã trải qua ở nơi này? Có lẽ, với tư cách của tôi mà nói, có một số việc, dù ta có dốc sức liều mạng để quên, đầu óc ta cũng không có khả vứt đi điều đó. Mặc dù, hồi ức này có bi thương, có thống khổ, còn chua xót cùng vui sướиɠ.

Trong mắt ta, trường học chẳng qua là cái đi vào dễ dàng, lại là cái địa điểm muốn đi ra rất khó, chỉ cần tốt nghiệp, đem sách vở đốt hết, đem túi sách quăng vào giường nệm, liền sau đó có thể không còn bị học tập trói buộc, an an tĩnh tĩnh nằm trên giường ngủ ngon một giấc. Nhưng, khi chúng ta tốt nghiệp, bước nặng nề lại không hề bước đến phía trước, thậm chí, chúng ta không muốn về nhà. Ta cười bản thân tại sao lại ngốc như vậy, đi ra cái sân trường này thôi chúng ta không phải là một lũ yêu ma sao? Tại sao bây giờ, ta lại quyến luyến? là ta đè xuống tình tâm tình, cười một tiếng, giả bộ như không có chuyện gì xảy ra từng bước một đi ra cánh cổng trường học. Có điều, tại một bước cuối cùng để đi ra trường, tròng lòng dâng lên đủ loại tình cảm phức tạp, làm cho ta thống khổ không thôi. Ta xoay người lại, nhìn vào cái nơi từng làm cho thù hận, vừa là địa phương mà ta giành cho nó rất nhiều tình cảm. Tựa hồ nghe thấy có người đang gọi ta, ta đưa mắt nhìn lại, nhìn thấy tại dãy nhà tầng bốn, bên một cái cửa sổ, có người đang hướng ta vẫy tay. Ta cao hứng cũng hướng về phía nàng vẫy vẫy tay. Cái người hướng ta vẫy tay, là cô gái đã từng làm ta say đắm, lại bỗng nhiên biến mất. Khuôn mặt vui vẻ, thoáng chốc trở nên trầm lặng. Bởi vì, ta biết rõ không còn khả năng trở lại như trước kia nữa rồi. Hình bóng kia chỉ là ảo giác do chính ta tạo ra. Nước mắt lân tròng, hành động của ta đã không còn do đại não điều khiển. Ta cùng các bằng hữu ôm chặt cùng một chỗ rơi lệ. Bởi vì, ngày hôm nay là ngày chúng ta chia tay. Kỳ thật trong lòng ta có rất nhiều điều muốn tâm sự, tỏ bày, rất muốn theo chân bọn họ để hàn huyên, đáng tiếc, đã không còn cơ hội ấy rồi. Ta không thể tưởng tượng được, cuộc sống sau này bọn họ sẽ thay thổi thế nào. Vừa gặp mặt ai nấy đều vui vẻ, cười đùa, cho đến bây giờ, lại đem hai hàng nước mắt vẽ lên khuôn mặt.

Ta còn muốn làm bộ bản thân sao cho thật lạnh nhạt, có điều, đến cái tình trạng này rồi, tay vẫn không nhịn được rơi lệ. Thời gian gặp nhau sau này có lẽ sẽ không nhiều rồi, ai ai cũng biết rõ, chúng ta cấp 3 nhất tâm, vĩnh viễn cùng một chỗ. Vĩnh viễn không rời xa nhau.

Bịa ra cái lý do này, chẳng là tự mình an ủi mình thôi,. Chúng ta 3 năm bên nhau học tập, tựa hồ không muốn rời khỏi. Dù sao đi nữa, chúng ta là một chỉnh thể, một cái không thể tách rời đoàn đội. Có lẽ, sau này chúng ta lên Đại Học, sẽ gặp phải bạn bè tốt hơn. Nhưng là, đến Đại Học rồi, còn có thể gặp lại toàn bộ đoàn thể yêu ma này? Đó còn là một ẩn số.

Ta hiện tại vẫn còn nhớ rõ, chúng ta lần đầu gặp mặt, nguyên một đám ngại ngùng ngồi cùng một lớp. Ta nhiều lúc mơ mông viễn vong, rằng đây chỉ là một giấc mộng, ta dốc sức liều mạng rồi cho mình tâm lý ám chỉ, nói toàn bộ điều này chỉ là giấc mộng, tỉnh lại sẽ tốt thôi. Có điều, cái ý nghĩ viễn vong này liền bị hiện thực đánh vỡ. Chúng quả thực muốn tách rời ra, dù cho, tất cả mọi người lại hy vọng đây là một giấc mộng ảo. Ta nhiều lần hy vọng, hướng lên sao băng trên trời chấp nhận cái nguyện ước này: Mời người cho ta chút thời gian, lại nhiều một chút ấm áp, ta không muốn đem hết thảy rời đi, nhưng mà, mặc kệ tất cả thỉnh cầu, đều là vô dụng. Thực tế tàn khốc, chúng ta chỉ có thể hy vọng, thời gian không xóa đi hồi ức tốt đẹp của tình bạn này.

Ta lén lút đi tới bên cạnh một cô nữ sinh, lần nữa cố nén nước mắt, mặt mỉn cười vỗ vỗ bờ vai nàng. Nàng mặt mũi tràn đầy lệ thủy nhìn qua, ôm cổ ta, thút thít khóc trong ngực ta. Dù cho bạn gái hiện tại của ta ở gần đó, để cho nàng nhìn thấy rất không tốt, nhưng tại cái thời khắc này, ai sẽ quản nhiều như vậy? Bạn gái của ta ở bên nhìn thấy một màn này, yên lặng rơi lệ, không có người cho nàng một bờ vai vững chắc để thút thít nỉ non, không có người an ủi nàng.

Dù lấy núi cao làm bút, biển cả làm mực cũng khó mà vẽ ra được dáng hình em, đây đã từng là câu nịnh nọt ngọt ngào, cũng là lời thề non hẹn biển. Gió thu chợt về, mang theo từng cánh hoa giãy dụa theo dòng nước trôi xa, cùng trôi theo cánh hoa còn có bao kỷ niệm dưới bóng cây ấy. Trang giấy trắng trong, nét chữ nhợt nhạt, khi trăng sao khuất vào rặng núi, lời ước hẹn xưa cũng chết theo gió thu, tất cả đều đã bay xa.

Anh đã bao lần mơ thấy cả đám bọn mình đùa nghịch, trêu gái trên giảng đường. Khóe miệng đã nhếch lên khi thấy bầu không khí vui vẻ ấy, thì nó lại biến mất vô tung vô ảnh. Rồi anh lại mơ thấy cảnh chúng ta khóc nức nở ngay dưới cổng trường, nước mắt rơi tình cảm lưu luyến không nỡ xa rời, anh cứ luôn miệng "Không muốn!", "Không muốn!". Rồi anh tỉnh lại, mồ hôi túa ra đầy người, đầu óc tỉnh như sáo, anh cầm một cái ghế, đi tìm một chỗ trong viện rồi ngồi xuống, ngẩng đầu nhìn lên trời cao, nhớ về những hồi ức tươi đẹp khi xưa.

Đúng là chúng ta đã chia tay, anh có cảm giác thời gian trôi đi quá nhanh, tưởng như mới hôm qua chúng ta mới biết nhau, mới hôm qua còn ngại ngùng không dám nói chuyện, mà nay đã chia tay rồi.

Đến bây giờ, anh vẫn hay tự hỏi mình, tại sao lúc đó lại khóc nhiều như thế? Một thằng chưa kịp hết trống tan trường đã bay ra đến cửa mà lúc đó lại đi chậm đầy đau khổ về phía cửa ra? Làm sao mà một đứa vô tâm vô tính như mình lại khóc thảm thiết như thế? Có lẽ, anh không bao giờ trả lời được những câu hỏi ấy. Không từ ngữ nào có thể diễn tả được tình cảm ngày đó. Bời vì, anh sợ mỗi khi nhớ lại lúc ấy, nước mắt anh lại không kìm được mà tuôn rơi.

Tuy anh không muốn hình ảnh ngày ấy tái hiện trước mắt, nhưng mỗi khi lần mở từng trang kỷ niệm, vô tình giở đến những bức ảnh chúng ta chụp khi tốt nghiệp hay những bức ảnh quái đản sau đấy, lòng anh lại thấy nao nao, rồi những giọt nước mắt lại vòng quanh mi. Từng giọt nước mắt nhỏ xuống trang giấy, anh khép lưu bút lại, để nước mắt tự tuôn, anh để mình được khóc thật to, đem nỗi niềm sâu kín trút ra thỏa thích.

Có lẽ sẽ có người cảm thấy kỳ diệu, sao nước mắt anh đầm đìa mà anh lại cười ngoác miệng thế kia. Nhưng thật ra lúc ấy ta cũng quên hết xung quanh, nghĩ đến tương lai ở cùng người đó. Mỗi lần như thế, anh cũng đành ngoảnh ra cửa sổ, tay chống cằm, mắt nhìn ra phía ngoài xa, thầm nhớ lại những ngày sôi nổi thời cấp ba cùng đám bạn học.

Anh càng nhớ lại càng thấy buồn cười, đến cuối cùng, anh cũng không biết mình bật cười lúc nào. Toàn bộ giảng đường và giảng viên đều nhìn anh với ánh mắt quái dị. Đến lúc ấy anh mới chợt nhớ ra đang ở đâu, anh lập tức xin lỗi giảng viên và các bạn học, rồi lại đưa mắt ra cửa sổ, thầm điểm danh từng đứa bạn học cấp ba.

🎲 Có Thể Bạn Thích?