Chương 8

Trải qua quãng thời gian bận rộn chỉ có ở trường rồi về nhà, rốt cuộc hôm nay An Hạ cũng có một ngày nghỉ đúng nghĩa. Cô dự sẽ qua trung tâm thương mại mua một vài món đồ cho Noel sắp tới và làm thành những món quà tặng cho các thành viên trong gia đình mới của mình. Nói tới đây An Hạ mới nhớ ra lâu rồi cô không gặp anh Khương Tuấn, chỉ là đột ngột nhớ đến thôi, tuy cô cũng có chút thiện cảm với người anh từ trên trời rơi xuống này nhưng suy cho cùng cũng không phải tình cảm đặc biệt gì lắm.

Dạo bước qua từng gian hàng, đập vào mắt An Hạ là đa dạng đồ vật với nhiều màu sắc nổi bật làm cho cô thật khó để chọn lựa xem món nào là tốt nhất. Nhưng đã đi đến đây rồi, ít ra cũng phải mang về món đồ tốt một chút, nghĩ vậy An Hạ liền chọn lấy chiếc thắt lưng da bản mới cho dượng trông khá chất lượng, với lớp da bóng loáng này sẽ khó bị trầy xước hơn nữa lại còn sử dụng được lâu.

Kế đó là gian hàng bán đồ len với những mẫu mã lạ mắt còn rất thời thượng, không mất thời gian suy nghĩ đắn đo lắm, An Hạ đã mua một chiếc khăn len màu đỏ đô với những sợi bông rất mềm mịn để làm quà cho mẹ. Chọn quà cho hai vị phụ huynh không mất quá nhiều thời gian của An Hạ, cái khó trước mắt cô bây giờ là quà tặng cho anh trai.

Trong mắt An Hạ, anh Khương Tuấn là chàng trai mọt sách đúng nghĩa vì hầu hết thời gian của anh đều là cắm mặt vào sách vở. Cô đã đến đây được 2 tháng mà số ngày được gặp người anh trai này chỉ đếm trên đầu ngón tay. Đã mấy tuần trời không thấy anh ló mặt về nhà, nghe nói là đang ôn thi cuối kì, trước Noel này sẽ hoàn thành kì thi, vì vậy thời gian sau đó có lẽ anh cũng khá rảnh. An Hạ muốn mua món đồ nào đó vừa có thể làm quà Noel, vừa có thể là quà chúc mừng Khương Tuấn đạt được thành tích tốt trong thi cử. Đối với việc bắt gặp Khương Tuấn hầu hết đang trong trạng thái đọc sách, An Hạ cũng muốn anh có vài phần năng động giống như Cố An Huy có thể ra ngoài giao lưu nhiều hơn một chút, cuối cùng cô chọn lấy một đôi giày thể thao để làm quà rất phù hợp với mục đích của bản thân.

Tuy An Hạ mua chỉ vài món đồ nhưng xách tay cũng khá chật vật chưa kể đến một vài thứ cô mua cho riêng mình.

“ẦM..M !!”

Đồ trên tay rơi hết xuống sàn, mỗi thứ một góc, còn An Hạ lúc này trông rất thảm. Cô vừa bị chiếc xe đẩy đυ.ng trúng người làm mất thăng bằng ngã sõng soài ra đất, bộ váy trắng mặc trên người cũng đã lem bẩn.

“Mày đi ra đường mà cất mắt ở nhà à?”

Mọi người nghe thấy tiếng động lớn bên này cũng dần tụ lại xem xét bàn tán, ai nấy đều hiện rõ vẻ tò mò trên khuôn mặt. An Hạ hơi khó xử với tình thế này, vừa rồi lại còn bị người đυ.ng trúng kia lớn tiếng chất vấn, cô nghĩ hay là thôi bỏ qua rồi cúi xuống nhặt lại mấy món đồ mình đánh rơi. Đột nhiên trước mắt cô xuất hiện một bàn tay khác cũng đang gom lại đồ cho mình, thu dọn xong cô đứng lên cảm ơn một tiếng thì phát hiện người kia chẳng phải ai xa lạ. Chỉ mới vừa nãy liên tưởng đến cậu ta một chút mà giờ này đã thực sự hiện ra trước mặt, Cố An Huy cũng quả thực quá thiêng rồi.

“Con nhỏ kia, nói gì đi chứ, hàng của tao cũng bị mày phá hỏng rồi.”

Cho tới giờ An Hạ mới có thể nhìn về phía người đυ.ng trúng mình ban nãy. Xe hàng kia vốn là thứ chứa rau củ các loại, nay vì va chạm mà đã bị dập nát hết, An Hạ cũng có chút tiếc thế nhưng dì ta nói như vậy là đang đổ lỗi tại cô nên rau mới không bán được nữa sao? Đúng là ức hϊếp người quá đáng.

-------------------------------------------------------------

Lời tác giả: Đây là bộ truyện đầu tay của mình cho nên kĩ năng xây dựng tình huống hay miêu tả nội tâm nhân vật vẫn chưa có chiều sâu cho lắm. Mong mọi người thông cảm và hoan hỉ đón nhận nhé. Nếu có chỗ nào chưa ổn, mọi người có thể cmt để mình xem xét và sửa lại cho hoàn chỉnh hơn. Thanks all <3