Chương 4: Tình yêu đã đến (2)
Sáng nay, những vệt nắng cuối thu yếu ớt le lói len lỏi qua những ô cửa làm tôi thức giấc, nhìn sang bên cạnh chị đã không còn đó, với đồng hồ xem giờ tôi chợt giật mình vì đã 9h sáng. Hôm nay là thứ 7, lớp tôi học thể dục, giờ này có lên sân tập thì có lẽ cũng không được vào học. Tôi quyết định nghỉ buổi học ngày hôm nay.
Cuộn mình trong trăn nằm thêm một lúc nghĩ lại những gì xảy ra ngày hôm qua.... một cảm giác lâng lâng nhưng xen với đó là sự bứt dứt. Tôi muốn được gặp chị luôn lúc này, để làm gì lúc đó tôi cũng chẳng biết nữa. Vục dậy lấy quần áo, cảm giác đau nhói và mỏi nhừ một bên tay. có lẽ do đêm qua sau khi ân ái cùng chị chị gối đầu lên tay tôi và ngủ nên giờ một bên tay tê buốt, phải mất vài phút sau tôi mới cử động lại bình thường. Sang phòng chị thấy cửa phòng đã khóa, muộn thế này có lẽ chị đã đi làm rồi. Về phòng ngồi vào bàn học, đầu óc lại vẩn vơ về những gì diễn ra đêm qua. Nhớ chị quá, có lẽ tôi yêu chị mất rồi.
Đánh răng rửa mặt xong đi ăn sáng. Miền bắc có lẽ sắp sang đông. Chút nắng hanh hao rũ buồn của mùa thu vương nhạt nhoà trên từng khóm lá làm lòng tôi thấy nhẹ nhõm lạ thường. Lại nhớ chị, muốn gặp chị quá.
Ăn sáng xong tạt vào quán Net ngồi đọc tin tức, vào yahoo thấy nick chị đang sáng, vội vã Buzz cho chị nhưng chờ mãi không thấy chị trả lời. Lại lo lắng, không biết chị bận việc hay chị không muốn nói chuyện với tôi, tôi sợ những chuyện xảy ra đêm qua chỉ là nhất thời, còn bây giờ chị đã nghĩ lại. Cố chờ thêm một lúc nữa nhưng cũng không thấy gì, đành đứng dậy lững thững đi về. Ngồi vẩn vơ một mình chẳng nghĩ được gì ngoài chuyện của tôi với chị, lo lắng, hạnh phúc với bao nhiêu câu hỏi trong đâu, chị giận tôi hay sao mà tôi gọi chị không trả lời. Nhớ chị quá P ơi.
10h30p! Nhớ đến hôm trước mẹ điện lên nhắc trời sắp lạnh rồi, đài báo gió mùa, mẹ đã giặt lại hết quần áo rét, hôm nào được nghỉ thì về lấy, nhỡ trời trở lạnh còn có cái mà mặc. Tôi quyết định về quê, vì chiều nay và ngày mai được nghỉ. Xếp thêm bộ quần áo vào ba lô tôi ra bến bắt xe.
Sau 1h ngồi xe từ thị xã về, xuống xe tôi định bắt xe ôm về nhà nhưng nghĩ thế nào tôi lại quyết định đi bộ. Tạm xa cuộc sống ngột ngạt và khói bụi nơi thành phố, đi qua cánh đồng quê, trời đã chuyển sang hanh, đây là thời gian nhàn nhã nhất của những người nông dân quê tôi. Ruộng để không, nứt nẻ, những cuống dạ khô héo rũ xuống, xa xa mấy bác tay cầm túi, tay cầm cuốc đi bắt chuột. Thanh bình và yên ả quá.
Về đến nhà rửa mặt mũi chân tay rồi ăn cơm, hôm nay có cả bố tôi về (Bố tôi làm trong ngành công an, công tác xa nhà, khoảng 2 tuần hoặc 1 tháng bố tôi về một lần). Ngồi ăn cơm bố hỏi tôi chuyện học hành, rồi nhắc nhở tôi tuần nào không về quê thì thi thoảng phải sang nhà cậu mợ chơi, dặn dò đủ thứ chuyện, tôi chỉ biết ngồi nghe hoặc vâng dạ cho qua.
Ăn xong lên phòng nằm, có lẽ do đêm qua thức khuya, nay lại về quê nên mệt, nằm xuống tôi ngủ một mạch đến 5h chiều. Tỉnh dậy định gọi điện cho chị nhưng rồi lại thôi, tôi nghĩ gọi lúc này cũng chẳng nói được gì vì điện thoại ở ngay phòng bố mẹ tôi. Nhớ chị quá!
Xuống nhà ngồi xem tivi 1 lúc rồi sang nhà chú hàng xóm ngồi chơi, đang ngồi uống nước nói chuyện với thằng cu em thì mẹ tôi gọi tôi về nghe điện. Từ đầu dây bên kia giọng chị nhỏ nhẹ:
- Đi đâu về đấy?
- E ngủ dậy sang nhà hàng xóm chơi, chị không về quê à? - tôi trả lời kiểu dò xét xem chị thế nào.
Chị tiếp tục:
- Về quê sao không nói gì, mà về chơi hay có việc gì? - Chị hỏi tiếp.
Tôi đáp:
- E về lấy áo rét, trời sắp lạnh rồi còn gì.
- Có cái nào của mẹ mặc đẹp đẹp lấy cho em một cái nhé, hihi.- chị nói.
Nghe xong câu này tôi cảm thấy nhẹ cả người, dù hơi bối dối nhưng tôi như trút bỏ được mọi lo lắng về chị trong người. Tôi ngập ngừng.
- Em... em nào thế?
- Ư, em chứ còn ai.hihi. - chị lại đáp.
- hihi, có mấy cái áo bà ba có mặc không? mà sao sáng nay em hỏi chị không trả lời. - Tôi thắc mắc.
Chị nhẹ nhàng:
- Sáng e không ngồi máy, đến cơ quan bật máy rồi sang chi nhánh giải quyết mấy việc, về thấy anh buzz nhưng mà lúc đó anh out rồi. Sáng nay không đi học à?
- Ngủ dậy muộn quá, nên nghỉ luôn - Tôi đáp.
- ừm, lười nhỉ. hihi. Thế sắp ăn cơm chưa? mà bao giờ anh lên?
- Chiều mai lên, thế ăn cơm chưa? - Tôi hỏi chị
- E chuẩn bị, thôi anh đi ăn cơm đi. mai lên nhé.
Cúp máy tôi cảm thấy nhẹ nhõm và vui lạ thường. Chị đã thay đổi cách xưng hô. Giờ thì không còn lo lắng, không còn những băn khoăn mà trong lòng chỉ có một cảm giác vui sướиɠ, nhớ chị, nhớ chị đến vô cùng.
Tối chủ nhật. Gió mùa về, trời đã sang đông thật sự, miền bắc đón đợt không khí lạnh đầu tiên. Lất phất mấy hạt mưa làm cho cái lạnh ngấm vào tận da thịt. Sau gần 2h đồng hồ bắt xe, chen chúc rồi cũng đến xóm trọ. Chiếc đèn vàng đầu xóm đong đưa theo đừng đợt gió, mưa vẫn lất phất bay. Phòng nào cũng đóng chặt cửa để tránh gió lùa vào, về đến phòng tôi cất đồ rồi sang phòng chị gõ cửa.
- Ai đấy? - Giọng chị vang lên.
- Cọc cọc cọc. - Tôi gõ tiếp.
- Ai vậy? - Chị hỏi lại.
- Ra nhận áo rét nào - tôi cất lời.
Chị ra mở cửa rồi nói to:
- Anh!
Rồi như nhận ra vừa lỡ lời chị lấy tay che miệng lại.
Chị hỏi tôi:
- Có lạnh không?
- Lạnh lắm. Ngoài trời lại mưa nữa. - Tôi trả lời.
Chị bảo tôi vào nhà đi để chị đóng cửa lại cho đỡ lạnh rồi chị lại tiếp tục nấu cơm còn tôi trèo lên giường của chị trùm trăn nằm co ro. Chị vừa nấu cơm vừa hỏi chuyện tôi, tôi cứ nằm trong trăn trả lời vì trời lạnh quá. Nấu cơm xong chị lên giường kéo trăn ra rồi chui vào nằm cùng tôi, quàng tay ôm tôi chị xít xoa vì lạnh. Giọng chị nhẹ nhàng:
- Đói không?
Tôi đáp:
- Cũng hơi đói rồi.
Chị cười hihi, rồi bảo chờ cơm chín rồi 2 đứa xuống ăn, chị vừa cắm thêm cơm cho tôi.
Tôi quay sang ôm chị, chị rúc vào ngực và nằm gọn trong tay tôi. Nâng cằm chị lên tôi khẽ hôn lên môi chị đang run vì lạnh, chị hé môi đáp lại nụ hôn của tôi. rồi chị thì thầm:
- Anh yêu em nhiều không?
Tôi gật gật mà chẳng nói gì. chị lại tiếp:
- Từ giờ có em với anh thì anh phải gọi em là em nhé, em cũng vậy. Nhưng khi có mọi người thì chúng mình bình thường anh nhé.
Tôi không trả lời, ôm chị thật chặt rồi hôn lên môi chị. Ép sát người vào chị, luồn tay vào chiếc áo len tôi mân mê bầu ngực căng tròn của chị. Chị kéo tay tôi ra thì thầm:
- Ăn cơm đã mà anh. Tối nay ở đây ngủ cùng em nhé.
Ăn cơm xong chị rửa bát còn tôi thì chạy về phòng lấy đồ tắm rửa thay quần áo, tranh thủ xem qua bài vở để mai đi học. Đang học bài thì chị qua phòng tôi:
- Eo, chăm ghê, sau này chắc làm to, mình được nhờ rùi..hi..hi - chị vừa cười vừa nói.
- Sao bảo phải làm báo cáo gì cơ mà - Tôi đáp.
- Em có làm mà - Chị nói.
Tôi hỏi:
- Thế xong rồi à? Ngồi đây bật máy lên mà chơi game.
Chị trả lời:
- Chưa, đã xong đâu, mẹ gọi anh đấy. Anh cầm lấy máy, chắc mẹ sắp gọi lại. Học xong thì sang phòng em ngủ nhé. Em về làm nốt báo cáo đây.
Tôi gật gật rồi lại học tiếp. Ra đến cửa chị lại quay vào cúi cúi xuống nhìn xem tôi đang học gì, rồi thơm vào má tôi một cái chụt.
- Em về đây.
Tôi không nói gì nhưng cảm thấy hạnh phúc vô cùng. Một lúc sau thì mẹ tôi gọi lại, mẹ hỏi thăm đã lên chưa, có bị ướt không...
10h tối, đang ngồi thu xếp sách vở, chuẩn bị sang phòng chị thì chị lại mò sang phòng tôi. Vừa vào phòng chị đã tiến đến bá cổ tôi cúi xuống hỏi:
- Áo của em đâu?
- Áo nào? - Tôi hỏi.
- Áo bà ba, anh bảo anh mang áo bà ba lên cho em mặc mà hihi. - Chị nũng nịu.
- Trong balo ấy - Tôi vừa cười vừa đáp.
Chị quay ra balo lục lọi, vừa lục chị vừa lẩm nhẩm.
- xem nào, mang những áo nào lên nào... cái này là một ....cái này.... à à à cái này cho em mượn nhé, mai em mặc đi làm - Chị dơ cái áo gió thể thao màu đen của tôi lên vừa cười vừa nói.
Tôi trêu chị:
- Lấy hết cũng được, còn mấy cái quần đùi bằng len mẹ anh đan cho anh trong ấy, em lấy mà mặc.
Chị lại gần tôi đấm thùm thụp vào lưng tôi và cười khúc khích. Chị nói tiếp:
- Anh...... em nói thật đấy. Mai em mượn chiếc áo này nhé. - Rồi chị lại ôm cổ tôi nũng nịu:
- Hay là tiếc, ki bo thế..hi..hi.
Tôi nói:
- Im lặng là đồng ý.
Chị cười hì hì rồi cúi xuống ghé vào tai tôi nói:
- Anh học xong chưa?
- Xong rồi - Tôi đáp.
- Sang nhà em đi. khóa cửa vào.