Trời tờ mờ sáng, Hạnh Tâm đã vội dậy để chạy đến đại học ZEC, hôm nay có buổi thi, vừa hay buổi hòa nhạc ở MaF mà nhóm của cô đã đăng ký cũng diễn ra vào đúng hôm nay.
Hạnh Tâm ba chân bốn cẳng chạy lên phòng thi ở đại học ZEC. Trong lúc đó thì Di Thiên và Vũ Triết ăn mặc chỉnh tề, cùng nhau luyện tập lại một lần nữa.
Trong hậu trường, Vũ Triết bước tới cánh gà, nhìn ra ngoài, cả khán phòng đã chật cứng sinh viên, hàng đầu tiên là hàng ghế dành cho các Giảng viên.
Quy mô của buổi hòa nhạc lần này là để chọn ra những nhóm nhạc xuất sắc để tham dự dàn nhạc hòa tấu và có cơ hội ghi danh vào viện nghiên cứu âm nhạc. Nhóm của Hạnh Tâm vốn là bốn người trừ An Khuê khoa Mỹ thuật ra, nhưng Lục Hy không còn nên chỉ có ba người, vì vậy bọn họ chọn lựa nhạc cụ biểu diễn có phần khó khăn hơn các nhóm nhạc khác cùng dự thi.
Hai tiết mục đã trôi qua rồi mà Hạnh Tâm vẫn chưa xuất hiện, khiến Vũ Triết lo lắng, quay sang hỏi nhỏ Di Thiên "Sắp tới giờ rồi, tại sao Hạnh Tâm còn chưa tới, cậu ấy không xảy ra chuyện gì chứ?"
Di Thiên cơ hồ rất bình tĩnh trả lời "Hôm nay ZEC cũng có cuộc thi lý thuyết, cậu ấy bảo chúng ta chuẩn bị sẵn, nhất định đến đúng giờ"
Vũ Triết xem như đã thả lỏng tâm trạng.
Cuối cùng thì cũng sắp đến giờ, vẫn không thấy bóng dáng Hạnh Tâm, sốt ruột, Vũ Triết đứng ngồi không yên, Di Thiên ngồi lia mắt qua lại theo bước chân của Vũ Triết, nói một câu "Bất quá, chúng ta bỏ thi, cậu không cần phải sốt ruột" đây cũng gọi là trấn an sao?
"Cậu còn câu nào khác nữa không?"
"Hết rồi"
Quả thật nói ra câu nào cũng chỉ khiến người ta tức chết thôi.
Khi tiếng của MC chương trình được phát ra từ micro, mời nhóm của Hạnh Tâm, Di Thiên liếc nhìn Vũ Triết, ít nhiều Vũ Triết cũng hiểu ý Di Thiên, cả hai người bước ra, nhưng không phải là bước ra khán đài, mà bước ra ngoài, bọn họ từ bỏ cuộc thi xét duyệt để đi tìm Hạnh Tâm.
Kết quả, khi vừa ra tới cổng trường, đập vào mắt họ lại là hình ảnh Hạnh Tâm bước ra từ trong xe của Kha Vệ, lại còn cười nói với anh ta.
Di Thiên mặt lạnh như tảng băng quay người bỏ đi. Vũ Triết đi bên cạnh, vẻ mặt tức giận hỏi "Rốt cuộc cậu ấy đang làm gì vậy, làm chúng ta lo lắng cả buổi, bây giờ lại cười cười nói nói với tên đó?"
Di Thiên thờ ơ trả lời "Không phải cậu lo cho cậu ấy? Bây giờ cậu ấy không sao rồi, cậu không cần nỗi nóng"
"Cậu cũng không muốn biết cậu ấy đã đi đâu với anh ta để phải trễ giờ sao?"
"Dù sao cũng đã trễ rồi, tôi không muốn nghe điều mà mình không thích"
Hạnh Tâm vào trong thấy bóng dáng quen thuộc của Di Thiên và Vũ Triết, vui vẻ chạy tới gọi bọn họ. Vũ Triết vờ làm bộ mặt tức giận, hất cằm ra ngoài cổng "Cậu, tại sao lại đi với anh ta? Cậu xem, bây giờ là mấy giờ rồi"
"Tôi xin lỗi, tại cuộc thi bị kéo dài"
Nghe xong câu trả lời, Di Thiên thư thái bước đi, Vũ Triết bỗng dưng tức giận thật "Cuộc thi của cậu quan trọng, còn cuộc thi của chúng ta không quan trọng? Hạnh Tâm, cậu có biết tiết mục lần này là nguyện ý của Lục Hy không? Cậu..." Vũ Triết nén cơn giận, nhẹ giọng "Cậu đi mà giải thích với Di Thiên"
Cả hội trường đông người giờ chỉ còn hai chiếc đàn Guitar và Oocgan của Di Thiên và Vũ Triết để lại mà lúc nảy chưa lấy về. Di Thiên mở cửa bước vào, vừa lấy chiếc Guitar của mình lên thì Hạnh Tâm cũng đi vào.
"Di Thiên"
Không quay lại cậu cũng biết là ai, cô tiến tới đứng sau lưng cậu "Tôi xin lỗi đã để mất cơ hội lần này, thực xin lỗi" ngoài lời xin lỗi ra, Hạnh Tâm không hề biết là Di Thiên cần nghe chuyện khác. Cậu lạnh nhạt nói "Cuộc thi này cũng không ảnh hưởng đến kết quả học tập, cuộc thi ở ZEC vẫn là quan trọng hơn"
"Ừm" Hạnh Tâm trầm mặt "Lần trước tôi có nói sẽ ra ngoài thuê trọ, hôm sau tôi sẽ chuyển ra ngoài"
"Ừ" Di Thiên quay người lại bước đi mà không đoái hoài đến cô.
Hạnh Tâm hít một hơi sâu lấy can đảm, nhắm mắt lại, khẩn trương nói "Cậu có muốn ra ngoài ở chung cùng tôi không?"
Bước chân đột nhiên nặng trĩu không nhấc đi được, Di Thiên đứng lại, tim đập thình thịch, khó khăn lắm mới xoay người lại để nhìn cô được, thấy nét mặt kinh ngạc của cậu, Hạnh Tâm khẽ mấp máy đôi môi, cố thốt ra "Cậu... Cậu có muốn..."
Di Thiên ngồi xuống ghế gần đó, bình tĩnh nói "Nói đi"
"Tôi..."
"Là mẹ tôi hay ba cậu dạy cậu cái này?" Di Thiên lấy chai nước suối đặt trên bàn chưa mở để uống.
"Không phải hai người bọn họ, mà là mẹ tôi" Hạnh Tâm lí nhí.
Nước trong miệng liền bị phun ra hết, Di Thiên nghệch mặt ra nhìn Hạnh Tâm, trong tay vẫn cầm chai nước, câu trả lời này hình như quá shock đối với cậu. Trong một lần, Di Thiên được nghe Đề Nam kể, ngày còn trẻ, tuy Đề Nam và Elen sống chung với nhau nhưng cô rất biết giữ gìn, Đề Nam cũng vì thế mà rất tôn trọng, không làm gì vượt quá giới hạn. Vậy mà bây giờ, Elen lại dạy con gái mình như thế, làm sao mà Di Thiên không shock cơ chứ.
"Mẹ cậu từ bao giờ lại bị hai người kia đầu độc?!" Di Thiên đặt chai nước xuống bàn, tiến lại gần Hạnh Tâm, nghiêng đầu xuống nhìn vẻ mặt xấu hổ của Hạnh Tâm, hơi thở mát lạnh của cậu phả vào làm cô càng tránh né vẻ mặt của cậu. Di Thiên chậm rãi lên tiếng, giọng nhỏ và rất ấm "Mẹ cậu không lo sợ con gái mình sẽ chịu thiệt? Đề Hạnh Tâm, cậu thật sự cũng muốn như vậy?!"
Hạnh Tâm ra sức giải thích "Cậu đừng hiểu lầm. Mẹ tôi bảo, nếu ở chung mà cậu không đυ.ng đến tôi thì là chính nhân quân tử, rất đáng làm con rễ của mẹ. Còn nếu cậu mà làm gì tôi, nhất định mẹ sẽ bắt cậu phải chịu trách nhiệm, như vậy cậu cũng sẽ là con rễ của mẹ"
Câu trả lời này có gì đó không đúng thì phải?! Đây chẳng phải là ép cậu vào tròng, muốn cậu làm rễ của Đề gia? Nhưng có ai lại tường thuật lại kế hoạch mẹ mình đưa ra như vậy, chắc chắn chỉ có Đề Hạnh Tâm cậu thôi. Di Thiên nhếch môi cười vì sự ngốc đến đáng yêu của cô "Quả thật mẹ cậu rất thông minh, nhưng lại sinh ra đứa con ngốc nhất hành tinh như cậu"
Di Thiên bước lại cầm cây đàn lên, lại nghe Hạnh Tâm hỏi "Vậy... Cậu có ở không?"
"Mẹ cậu bảo cậu cùng người đàn ông khác, cậu cũng nghe theo à? Cậu thật sự bị ngốc sao?"
Hạnh Tâm đỏ mặt "Không... Không phải như vậy"
"Ngày mai tôi phụ cậu dọn đồ" Di Thiên nói xong liền bỏ đi.
Hạnh Tâm lấy điện thoại ra gọi cho mẹ mình, mẹ cô vừa bắt máy, cô đã kích động "Mẹ, mẹ làm con xấu hổ chết đi được"
"Sao nào? Thất bại hay thành công?"
"Mẹ nghĩ Di Thiên là ai chứ?" giọng Hạnh Tâm yểu xìu.
Nghe được mẹ cô cười rồi mới nói "Thằng nhóc này lợi hại hơn ba nó à? Hay là con không bằng Nhược Hạ?"
"Những lời này của mẹ thật vô nghĩa! Rõ ràng là những con người khác nhau, thế hệ khác nhau, rốt cuộc mẹ có hiểu không vậy?"
"Ngày xưa ba con theo đuổi mẹ, cho nên những việc này, mẹ không có kinh nghiệm" tại sao bây giờ mới nói chứ? Đã vậy hại đứa con ngây thơ nghe theo lời đáng xấu hổ kia. Rốt cuộc bà mẹ này là sao đây? "Hay là để mẹ kiếm Nhược Hạ hỏi nhỉ?!"
"Được rồi, con thà tự mình theo đuổi cũng không nghe theo các người"
"Vậy mẹ đợi tin tốt của con" sau đó chỉ nghe tiếng tút tút. Hạnh Tâm giật mình khi ngước lên thấy Di Thiên "Cậu... Cậu vào lại làm gì?"
Di Thiên bình thản trả lời "Gọi cho cậu không được đành phải lên đây lại, Vũ Triết và An Khuê đang đợi cậu đi ăn trưa"
"Ò" Hạnh Tâm gật đầu, ngượng ngùng không dám nhìn mặt cậu.
"Cậu là đang có tật giật mình? Nói xấu gì tôi?"
Hạnh Tâm xua xua tay chối lia lịa "Không có, không có, cậu đừng hiểu lầm"
"Đi thôi"