Sau khi Vô Thương và Kỳ Thanh rời xa cõi đời, những người bạn của họ vẫn thường tìm đến những nơi họ đã từng chung sống, để giữ lại những ký ức đẹp đẽ về hai người. Một năm sau cái chết của họ, Bạch Ngọc, Thanh Phong và Lục Vân quyết định quay lại trấn nhỏ nơi Kỳ Thanh và Vô Thương đã sống những ngày cuối cùng bên nhau.
Họ đứng dưới bầu trời đêm, ánh sao lấp lánh rải rác trên nền trời. Thanh Phong khẽ đặt tay lên trái tim, cảm thấy một sự gắn bó sâu sắc với nơi đây. “Đây là nơi Kỳ Thanh và Vô Thương đã sống những ngày hạnh phúc cuối cùng. Chúng ta hãy đến nơi họ đã từng đặt chân, để tưởng nhớ và giữ gìn những kỷ niệm của họ,” Thanh Phong nói, giọng nhẹ nhàng.
Bạch Ngọc gật đầu đồng ý, “Chúng ta nên đến nơi họ đã từng thường lui tới. Có lẽ, chúng ta có thể cảm nhận được sự hiện diện của họ ở đó.”
Họ đi đến căn nhà nhỏ nơi Vô Thương và Kỳ Thanh đã từng sống. Căn nhà giờ đây đã cũ kỹ và tĩnh lặng, nhưng mỗi góc vẫn lưu giữ những dấu vết của tình yêu và cuộc sống mà hai người đã tạo dựng. Họ cảm nhận được một cảm giác bình yên khi đứng trước căn nhà này.
Bạch Ngọc bước vào nhà, nhìn thấy một chiếc bàn gỗ cũ, trên đó còn đặt những vật dụng mà Vô Thương thường sử dụng để nấu nướng. Cô nhẹ nhàng chạm vào chiếc bàn, cảm thấy như có một sự kết nối vô hình từ quá khứ. “Chúng ta hãy chuẩn bị một bữa ăn giống như những gì Vô Thương đã làm,” cô nói, ánh mắt đầy cảm xúc.
Khi bữa ăn đã được chuẩn bị xong, Bạch Ngọc, Thanh Phong và Lục Vân quây quần bên bàn, cảm nhận sự ấm áp và tình yêu vẫn còn lưu lại trong căn nhà. Họ nhớ về những kỷ niệm, về những ngày tháng mà Kỳ Thanh và Vô Thương đã sống bên nhau.
Trong lúc ăn tối, Lục Vân nói, “Tôi có một câu chuyện muốn kể cho mọi người nghe. Đây là câu chuyện về một món quà mà Kỳ Thanh đã dành tặng cho Vô Thương, một món quà mà anh ấy đã chuẩn bị từ rất lâu trước khi rời đi.”
Thanh Phong và Bạch Ngọc lắng nghe, mắt chăm chú. “Kỳ Thanh đã dành nhiều thời gian để làm một chiếc vòng tay bằng bạc, với những họa tiết tinh xảo. Anh ấy đã lên kế hoạch tặng món quà này cho Vô Thương trong một ngày đặc biệt. Nhưng khi anh ấy rời đi, anh không thể thực hiện được kế hoạch đó,” Lục Vân kể, giọng đầy cảm xúc.
“Chiếc vòng tay này nằm trong một ngăn kéo nhỏ, được Kỳ Thanh giấu cẩn thận. Khi chúng ta đến đây, tôi đã tìm thấy nó. Đây là món quà cuối cùng của anh ấy dành cho Vô Thương,” Lục Vân tiếp tục, tay cầm chiếc vòng tay sáng lấp lánh.
Bạch Ngọc cầm chiếc vòng tay lên, nhìn kỹ từng chi tiết tinh xảo. “Món quà này thật đẹp. Nó là minh chứng cho tình yêu sâu đậm của Kỳ Thanh đối với Vô Thương. Chúng ta hãy giữ gìn nó như một kỷ vật, để nhớ về tình yêu vĩnh cửu của họ.”
Sau khi chuẩn bị bữa ăn và tìm thấy món quà, Bạch Ngọc, Thanh Phong và Lục Vân quyết định thăm lại những địa điểm mà Kỳ Thanh và Vô Thương đã thường lui tới. Họ đến trạm xe cũ nơi họ đã gặp nhau lần đầu tiên, và thăm cây cầu nhỏ bên dòng suối nơi họ từng cùng nhau dạo bước.
Mỗi nơi họ đến đều gợi nhớ về những ký ức đẹp đẽ của đôi uyên ương. Họ cảm nhận được sự hiện diện của Kỳ Thanh và Vô Thương trong từng góc nhỏ, từng kỷ niệm. Cảm giác như họ vẫn đang ở đó, cùng họ chia sẻ những khoảnh khắc yên bình.
Cuối cùng, họ đứng trên đỉnh một ngọn đồi cao, nhìn về phía xa xôi nơi trời và đất hòa quyện. Bạch Ngọc cảm thấy một sự thanh thản và bình yên. “Kỳ Thanh và Vô Thương đã để lại dấu ấn sâu đậm trong cuộc đời chúng ta. Dù họ không còn ở đây, nhưng tình yêu và ký ức của họ vẫn mãi sống trong trái tim chúng ta.”
Thanh Phong và Lục Vân gật đầu đồng ý, cảm nhận được sự kết nối sâu sắc với những gì đã từng xảy ra. Họ hứa sẽ tiếp tục sống và giữ gìn những giá trị mà Kỳ Thanh và Vô Thương đã để lại.
Khi buổi tối đến, họ quay trở lại căn nhà nhỏ để nghỉ ngơi. Dưới ánh sao, họ ngồi bên đống lửa, chia sẻ những câu chuyện và kỷ niệm. Họ cảm thấy như Kỳ Thanh và Vô Thương vẫn đang ở bên cạnh, theo dõi và bảo vệ họ từ xa.
Bạch Ngọc nhìn lên bầu trời, thấy những ngôi sao sáng lấp lánh. “Những ngôi sao trên bầu trời là minh chứng cho tình yêu vĩnh cửu. Kỳ Thanh và Vô Thương đã trở thành một phần của vũ trụ này, và tình yêu của họ sẽ mãi mãi tồn tại trong ánh sao,” cô nói, giọng đầy cảm xúc.
Họ cùng nhau ngồi yên lặng, cảm nhận sự yên bình và tình yêu vĩnh cửu của Kỳ Thanh và Vô Thương. Câu chuyện của họ sẽ mãi mãi sống trong lòng mỗi người, như một ngọn lửa ấm áp giữa đêm đông .
Ngoại truyện này không chỉ là một hành trình về quá khứ, mà còn là một bài học về tình yêu và sự hy sinh. Dù cho thời gian có trôi qua, tình yêu vĩnh cửu của Kỳ Thanh và Vô Thương vẫn mãi mãi là một phần của cuộc đời chúng ta, như những ngôi sao sáng trong bầu trời đêm.