Khi Kỳ Thanh đang đối mặt với những thử thách trong gia tộc, tình trạng của Vô Thương ngày càng tồi tệ. Cô yếu dần và hầu như không thể rời giường. Mọi người đều lo lắng và tìm mọi cách để giúp cô, nhưng dường như bệnh tình của Vô Thương không có dấu hiệu thuyên giảm.
Ngày Kỳ Thanh quay về, Vô Thương gặp lại Kỳ Thanh. Thấy Vô Thương yếu đuối và mệt mỏi, Kỳ Thanh không khỏi đau lòng. Hắn nắm chặt tay cô, đôi mắt ngấn lệ. “Vô Thương, ta đã trở về,” hắn nói, giọng nghẹn ngào.
Vô Thương ôm chầm lấy Kỳ Thanh, nước mắt lăn dài trên má. “Kỳ Thanh, ta rất nhớ huynh,” cô nói trong tiếng nấc. Cả hai không kiềm chế được cảm xúc, họ ôm nhau thật chặt, như thể sợ rằng nếu buông ra, họ sẽ mất nhau mãi mãi.
Kỳ Thanh quyết định đưa Vô Thương trở lại nhà để cô có thể được chăm sóc tốt hơn. Hắn biết rằng hành trình này có thể nguy hiểm, nhưng hắn không thể để cô ở lại trong tình trạng này.
Vào một ngày tuyết rơi dày đặc, Kỳ Thanh đã chuẩn bị một chiếc áo ấm mới cho Vô Thương. Hắn đã dự định làm chiếc áo này từ lâu, nhưng giờ mới hoàn thành. Kỳ Thanh nhẹ nhàng khoác chiếc áo lên người Vô Thương, ánh mắt đầy tình cảm. “Đây là món quà chúng ta đã chuẩn bị cho nàng. Mong rằng nó sẽ giữ ấm cho nàng trong mùa đông này,” hắn nói, giọng ấm áp.
Vô Thương cảm động không nói nên lời. Cô cảm nhận được tình cảm chân thành từ Kỳ Thanh. Cô nắm chặt tay Kỳ Thanh, nói khẽ, “Cảm ơn huynh, cảm ơn mọi người. Ta sẽ giữ gìn chiếc áo này như một kỷ niệm quý giá.”
Tình cảm giữa Kỳ Thanh và Vô Thương ngày càng sâu đậm. Cô nhận ra rằng mình không thể che giấu tình cảm nữa. Cô muốn sống bên cạnh Kỳ Thanh, dù biết rằng điều đó có thể đem lại nhiều nguy hiểm cho cả hai. Một buổi tối, khi tuyết vẫn rơi ngoài cửa sổ, Vô Thương quyết định bày tỏ tình cảm của mình.
“Kỳ Thanh, ta đã suy nghĩ rất nhiều. Ta yêu huynh, và ta muốn được ở bên cạnh huynh mãi mãi. Dù cho định mệnh có khắc nghiệt đến đâu, ta cũng không muốn rời xa huynh,” Vô Thương nói, giọng run run nhưng kiên quyết.
Kỳ Thanh nhìn sâu vào mắt Vô Thương, ánh mắt hắn sáng lên niềm hạnh phúc. Hắn nắm chặt tay cô, đáp lại, “Vô Thương, ta cũng yêu nàng. Ta đã yêu nàng từ rất lâu, nhưng ta không dám bày tỏ vì sợ rằng tình cảm của ta sẽ làm nàng gặp thêm nhiều rắc rối. Giờ đây, ta không muốn giấu giếm nữa. Chúng ta sẽ cùng nhau vượt qua mọi thử thách.”
Họ quyết định lễ cưới, một quyết định làm ấm lòng mọi người. Họ tổ chức một buổi lễ đơn giản nhưng ấm cúng nhận được sự chúc phúc từ mọi người. Vô Thương cảm thấy hạnh phúc và an lòng hơn bao giờ hết. Cô biết rằng, dù cho cuộc đời có khó khăn đến đâu, cô vẫn có Kỳ Thanh bên cạnh.
Tuy nhiên, hạnh phúc của họ không kéo dài. Một ngày nọ, Kỳ Thanh nhận được tin rằng một mối đe dọa lớn đang ập đến, đe dọa sự an nguy của cả loài người và yêu giới. Hắn phải rời đi ngay lập tức để đối mặt với kẻ thù và bảo vệ hòa bình. Trước khi đi, Kỳ Thanh hứa với Vô Thương rằng hắn sẽ trở lại, và họ sẽ cùng nhau sống một cuộc sống bình yên
Vô Thương ở lại, lòng đầy lo lắng và bất an. Cô biết rằng Kỳ Thanh đang đối mặt với nguy hiểm, nhưng cô không thể làm gì hơn ngoài việc chờ đợi. Mọi người luôn bên cạnh cô, chăm sóc và an ủi cô. Họ cố gắng giữ cho cô mạnh mẽ và hy vọng rằng Kỳ Thanh sẽ trở về an toàn.
Những ngày tháng chờ đợi trôi qua trong lo lắng và hy vọng. Một ngày nọ, Vô Thương nhận được tin dữ từ Bạch Ngọc. “Kỳ Thanh... huynh ấy đã hy sinh để bảo vệ hòa bình cho loài người và yêu giới,” Bạch Ngọc nói, giọng đầy đau đớn.
Vô Thương cảm thấy như cả thế giới sụp đổ. Cô không thể tin được rằng Kỳ Thanh đã ra đi mãi mãi. Nỗi đau đớn và mất mát khiến cô không thể kiềm chế, cô khóc lóc và thổ huyết. Mọi người cố gắng an ủi cô, nhưng nỗi đau trong lòng cô không thể nào nguôi ngoai.
Kỳ Thanh từng hứa sẽ đưa Vô Thương đi chơi Tết Nguyên Tiêu, cùng ăn há cảo và ngắm đèn l*иg. Giờ đây, những lời hứa đó không thể thực hiện nữa. Mọi người trong gia đình quyết định thay Kỳ Thanh thực hiện những lời hứa đó để an ủi Vô Thương. Họ cùng cô đi chơi Tết Nguyên Tiêu, ăn há cảo và ngắm đèn l*иg, như một cách để giữ gìn kỷ niệm về Kỳ Thanh.
Vô Thương cảm động trước tấm lòng của mọi người. Cô biết rằng họ cũng rất đau buồn trước sự mất mát của Kỳ Thanh, nhưng vẫn cố gắng quan tâm và lo lắng cho cô. “Cảm ơn mọi người, ta rất cảm kích vì tình cảm và sự quan tâm của mọi người. Ta xin lỗi vì đã khiến mọi người phải lo lắng,” cô nói, giọng nghẹn ngào.
Vài ngày sau, Vô Thương quyết định nấu một mâm cơm thịnh soạn để mời mọi người. Dù sức khỏe đã rất yếu, cô vẫn muốn làm điều này như một cách để cảm ơn và tạm biệt. Mọi người quây quần bên nhau, ăn bữa cơm cuối cùng cùng Vô Thương, lòng đầy cảm xúc.
Sau bữa cơm, Vô Thương leo lên mái nhà để ngắm sao. Mọi người cùng theo cô, ngồi bên cạnh và trò chuyện. Vô Thương dựa vào vai Bạch Ngọc, lặng lẽ ngắm nhìn bầu trời đầy sao. “Các huynh đệ, cảm ơn vì đã luôn ở bên cạnh ta. Ta sẽ không bao giờ quên những kỷ niệm và tình cảm của mọi người,” cô nói, giọng yếu ớt.
Một lúc sau, Vô Thương dần thϊếp đi trong lòng Bạch Ngọc. Bạch Ngọc nhìn cô, đôi mắt đầy xúc động. “Nàng đã đi gặp Kỳ Thanh của nàng rồi,” cô nói, giọng nghẹn ngào.
Mọi người như thấy bóng dáng Kỳ Thanh và Vô Thương dắt tay nhau, cười hạnh phúc, rồi dần khuất bóng. Họ biết rằng, dù cho cuộc đời có khắc nghiệt đến đâu, tình yêu của họ vẫn mãi mãi tồn tại, như những ngôi sao sáng trên bầu trời đêm.