Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Hồi Ức

Chương 3: Sóng Gió Cuộc Đời

« Chương TrướcChương Tiếp »
Thời gian trôi qua, vì cơn sốt trước kia sức khỏe của Vô Thương ngày càng yếu đi. Mặc dù Kỳ Thanh đã dùng hết khả năng và y thuật của mình để chữa trị cho cô, nhưng dường như bệnh tình của Vô Thương không hề thuyên giảm. Mỗi lần cô ngã bệnh, lòng Kỳ Thanh như thắt lại, hắn lo lắng không yên và luôn tự trách mình vì không thể làm gì hơn để giúp cô.

Một ngày nọ, Kỳ Thanh nhận được tin từ gia tộc, hắn phải quay về nhà để giải quyết một số việc quan trọng. Hắn biết rằng không thể đưa Vô Thương theo, vì hành trình quay về tộc rất nguy hiểm và cô cần được chăm sóc cẩn thận. Trước khi đi, Kỳ Thanh nhờ Bạch Ngọc, người bạn thân thiết của họ, chăm sóc Vô Thương.

Kỳ Thanh: "Bạch Ngọc, ta giao Vô Thương cho nàng. Hãy chăm sóc nàng thật tốt cho đến khi ta trở lại."

Bạch Ngọc: (gật đầu, ánh mắt kiên định) "Huynh yên tâm. Ta sẽ chăm sóc Vô Thương thật tốt. Hãy quay về giải quyết việc của mình tru toàn."

Vô Thương: (thở dài) "Bạch Ngọc tỷ, ta lo lắng cho Kỳ Thanh. Ta biết huynh ấy phải đối mặt với nhiều nguy hiểm."

Bạch Ngọc: (an ủi) "Vô Thương, Kỳ Thanh là người mạnh mẽ và thông minh. Huynh ấy sẽ vượt qua tất cả và trở về bên cạnh nàng. Nàng phải tin tưởng vào huynh ấy."

Thời gian trôi qua, Vô Thương dần dần cảm nhận được sức khỏe của mình ngày càng yếu đi. Bệnh tình trở nặng, cô thường xuyên bị những cơn sốt cao hành hạ và không thể tự chăm sóc bản thân. Bạch Ngọc đã cố gắng hết sức để giúp đỡ, nhưng cô cũng biết rằng tình trạng của Vô Thương rất nghiêm trọng.

Trong khi đó, Kỳ Thanh đang phải đối mặt với những mâu thuẫn gia tộc phức tạp. Hắn là người đứng đầu danh sách kế thừa, nhưng không phải ai trong gia tộc cũng đồng ý với quyết định này. Hắn phải giải quyết những âm mưu và tranh chấp để bảo vệ vị trí của mình, đồng thời lo lắng không ngừng về tình trạng của Vô Thương.

Thành Lĩnh: (một thành viên trong gia tộc) "Kỳ Thanh, ngươi nghĩ ngươi đủ khả năng lãnh đạo gia tộc này sao? Có rất nhiều người không đồng ý với ngươi."

Kỳ Thanh: (kiên định) "Ta không cần sự đồng ý của tất cả mọi người. Ta chỉ làm những gì tốt nhất cho gia tộc và bảo vệ những người ta yêu thương."

Trong một lần trở về, Kỳ Thanh nhận được tin dữ từ Bạch Ngọc.

Bạch Ngọc: "Vô Thương... nàng ấy ngày càng yếu đi. Ta đã cố gắng hết sức, nhưng dường như không có cách nào làm cho nàng ấy khá hơn." Bạch Ngọc nói, giọng đầy lo lắng.

Kỳ Thanh cảm thấy như có một lưỡi dao đâm vào tim. Hắn vội vàng trở về nơi Vô Thương đang ở. Nhìn thấy cô nằm yếu ớt trên giường, tim hắn đau nhói.

Kỳ Thanh: (đau đớn) "Vô Thương, ta đã trở về."

Vô Thương: (mở mắt, nước mắt chảy dài) "Kỳ Thanh, ta nhớ huynh."cô nói, giọng yếu ớt nhưng đầy tình cảm.

Kỳ Thanh ngồi bên giường, nắm chặt tay cô.

Kỳ Thanh: "Ta cũng nhớ nàng. Ta sẽ không để nàng rời xa ta. Ta sẽ tìm mọi cách để chữa trị cho nàng." hắn nói, giọng quyết tâm.

Tuy nhiên, tình trạng của Vô Thương ngày càng trở nặng. Dù Kỳ Thanh đã làm hết sức, nhưng sức khỏe của cô vẫn không cải thiện. Hắn cảm thấy bất lực và đau đớn, khi nhìn thấy người mình yêu thương phải chịu đựng những cơn đau.

Một ngày nọ, Kỳ Thanh nhận được tin khẩn từ gia tộc, yêu cầu hắn quay về ngay lập tức để giải quyết một mối đe dọa lớn. Hắn biết rằng không thể đưa Vô Thương theo, vì hành trình lần này còn nguy hiểm hơn lần trước. Hắn quyết định nhờ một cô bé tốt bụng trong làng, tên Tiểu Mai, chăm sóc Vô Thương khi hắn vắng mặt.

Kỳ Thanh: (nắm chặt tay Vô Thương) "Vô Thương, ta phải đi một lần nữa. Nàng hãy cố gắng giữ sức khỏe và đợi ta trở về. Ta hứa sẽ tìm cách chữa trị cho nàng."

Vô Thương: (nước mắt lăn dài) "Huynh hãy cẩn thận. Nhất định phải trở về."

Kỳ Thanh rời đi với lòng nặng trĩu lo lắng và đau đớn. Hắn biết rằng lần này có thể sẽ rất lâu mới trở về, và không biết liệu có thể kịp thời cứu Vô Thương hay không. Hắn hứa với lòng mình rằng sẽ làm mọi cách để bảo vệ người mình yêu thương và mang lại hòa bình cho loài người và yêu giới.

Tiểu Mai là một cô bé thông minh và tốt bụng, luôn sẵn lòng giúp đỡ người khác. Cô đã từng nhiều lần giúp đỡ Vô Thương và rất quý mến cô. Kỳ Thanh giao phó Vô Thương cho Tiểu Mai, dặn dò cô phải chăm sóc Vô Thương cẩn thận..

Những ngày sau đó, Vô Thương vẫn cố gắng chống chọi với bệnh tật, nhưng sức khỏe của cô ngày càng yếu đi. Mọi người trong nhóm, gồm cả Bạch Ngọc, Thanh Phong và Lục Vân, luôn ở bên cạnh cô, cố gắng an ủi và chăm sóc cô. Họ không dám báo tin xấu về tình trạng của Kỳ Thanh, nhưng Vô Thương cũng cảm nhận được điều không lành.

Bạch Ngọc: (lo lắng) "Ta thật sự không biết phải làm gì hơn nữa. Vô Thương càng ngày càng yếu, ta lo sợ cho nàng."

Thanh Phong: (đầy suy tư) "Có lẽ chúng ta nên tìm kiếm sự giúp đỡ từ các thần linh thiên nhiên. Họ có thể biết cách cứu Vô Thương."

Lục Vân: (quyết tâm) "Đúng vậy. Chúng ta không thể đứng nhìn nàng chịu đau đớn mãi như vậy. Ta sẽ đi tìm thần linh và cầu cứu họ."

Trong khi đó, Kỳ Thanh đang đối mặt với những thách thức khắc nghiệt ở gia tộc. Hắn phải đấu tranh để giữ vững vị trí của mình và bảo vệ gia tộc khỏi những kẻ âm mưu hãm hại.

Thành Lĩnh: "Ngươi nghĩ rằng mình có thể chống lại tất cả chúng ta sao? Ngươi sẽ thất bại, Kỳ Thanh."

Kỳ Thanh: (kiên quyết) "Ta sẽ không bỏ cuộc. Ta sẽ bảo vệ gia tộc và mang lại yên bình cho chúng ta."

Kỳ Thanh vẫn không ngừng lo lắng cho Vô Thương, nhưng hắn biết rằng mình phải hoàn thành nhiệm vụ ở gia tộc trước khi có thể quay về bên cô. Hắn hy vọng rằng Bạch Ngọc, Thanh Phong và Lục Vân có thể bảo vệ và chăm sóc Vô Thương cho đến khi hắn trở lại.

Thời gian trôi qua, sức khỏe của Vô Thương càng lúc càng yếu, và nhóm bạn của cô càng trở nên lo lắng. Họ quyết định cùng nhau tìm kiếm sự giúp đỡ từ các thần linh thiên nhiên, hy vọng rằng có thể tìm ra cách cứu Vô Thương.

Bạch Ngọc: "Chúng ta phải hành động ngay. Vô Thương không còn nhiều thời gian nữa. Ta sẽ đi gặp thần linh trong rừng sâu."

Thanh Phong: "Ta sẽ tìm kiếm các bậc thầy y thuật trong vùng. Có thể họ biết cách chữa trị bệnh của Vô Thương."

Lục Vân: "Ta sẽ ở lại bên Vô Thương, chăm sóc và bảo vệ nàng cho đến khi mọi người trở về."

Trong lúc đó, Vô Thương nằm trên giường, nhìn ra cửa sổ và nhớ về Kỳ Thanh. Cô cảm thấy mình đang dần mất đi sức lực, nhưng tình yêu và hy vọng của cô dành cho Kỳ Thanh vẫn luôn hiện hữu trong trái tim.

Vô Thương: (thầm nghĩ) "Kỳ Thanh, ta hy vọng huynh sẽ trở về kịp lúc. Ta sẽ chờ đợi huynh, dù cho thế nào đi nữa.

Trong khi nhóm bạn của Vô Thương đi tìm kiếm sự giúp đỡ, Kỳ Thanh vẫn đang đấu tranh không ngừng
« Chương TrướcChương Tiếp »