Chương 1: Gặp Gỡ Định Mệnh

Trong một thế giới nơi huyền thoại và thực tế đan xen, vùng đất ấy được ban phước và bị nguyền rủa bởi sự hiện diện của những sinh vật huyền bí và những lời tiên tri cổ xưa. Giữa những khu rừng rậm rạp và những ngọn núi cao chót vót, tồn tại một ngôi làng biệt lập mang tên Thanh Hoa. Ngôi làng phát triển dưới ánh nhìn từ bi của các thần linh thiên nhiên và, đặc biệt nhất là hồ ly, những sinh vật vừa được tôn kính vừa bị sợ hãi.

Trong một ngôi làng nhỏ nằm giữa núi non hùng vĩ, có một thiếu nữ tên Vô Thương, được người đời đồn đoán mang mệnh xui xẻo. Từ nhỏ, cô đã bị người dân xa lánh, tránh né vì họ tin rằng cô mang lại điềm xấu. Vô Thương sống cô độc, ngày ngày lặng lẽ trốn tránh ánh mắt lạnh lùng và lời đàm tiếu của người đời.

Một ngày nọ, khi Vô Thương đang lang thang ngoài cánh đồng, cô bất ngờ bị ngã bệnh nặng. Không ai trong làng dám đến gần, để lại cô nằm đơn độc trong cơn sốt. Lúc này, Kỳ Thanh – một hồ ly tinh tài giỏi và uyên bác, đang phiêu bạt qua vùng đất này. Hắn mang vẻ đẹp và quyền năng xuất chúng. Với mái tóc bạc lấp lánh dưới ánh trăng và đôi mắt phản chiếu sự thông thái của ngàn năm, chàng là một nhân vật vừa khiến người ta say mê vừa khiến người ta khϊếp sợ. Được biết đến với khả năng biến hình thành một con hồ ly trắng lộng lẫy, Kỳ Thanh sống một cuộc đời cô độc giữ khoảng cách với cư dân loài người.

Vào đêm trăng tròn, khi màn chắn giữa thế giới người phàm và linh giới mỏng manh nhất, Kỳ Thanh lang thang trong rừng dưới hình dạng hồ ly. Không khí lạnh lẽo, và tiếng lá xào xạc nhẹ nhàng đi cùng những bước đi uyển chuyển của chàng. Khi chàng đi lang thang gần ranh giới ngôi làng, các giác quan nhạy bén của chàng nhận thấy một sự hiện diện lạ lẫm.

Kỳ Thanh vô tình bắt gặp Vô Thương nằm bất động bên đường. Thấy cảnh tượng thương tâm, hắn không thể bỏ qua. Hắn tiến lại gần, nhẹ nhàng bế cô lên và mang về một căn nhà hoang nằm sâu trong rừng. Tại đây, Kỳ Thanh sử dụng y thuật và sức mạnh của mình để chữa trị cho Vô Thương.

Vài ngày sau đó, Vô Thương tỉnh lại, cảm nhận được sự ấm áp và chăm sóc tận tình của Kỳ Thanh. Ban đầu, cô hoảng sợ và nghi ngờ, ánh mắt cô phản chiếu nỗi buồn của câu chuyện.

Vô Thương: (yếu ớt) "Ngươi... ngươi là ai? Tại sao lại cứu ta?"

Kỳ Thanh: (nhẹ nhàng) "Ta là Kỳ Thanh, một người lang thang. Ta tình cờ gặp nàng và thấy không thể bỏ qua."

Vô Thương nhớ lại những gì đã trải qua và bắt đầu kể về cuộc đời mình.

Vô Thương: (giọng run rẩy) "Ta sinh ra dưới một ngôi sao xấu. Từ khi ta chào đời, gia đình ta đã gặp hết tai họa này đến tai họa khác. Họ nói rằng ta bị nguyền rủa, rằng sự hiện diện của ta mang lại tai họa. Ta bị đuổi khỏi nhà, buộc phải lang thang."

Kỳ Thanh: (ánh mắt trầm tư) "Và nàng có tin mình bị nguyền rủa không?"

Vô Thương: (nhìn xuống, đôi tay run rẩy) "Ta không biết. Tất cả những gì ta từng muốn là thoát khỏi gánh nặng này, sống một cuộc đời mà không mang lại đau khổ cho những người ta yêu thương."

Trái tim Kỳ Thanh, dù đã trở nên cứng rắn qua nhiều thế kỷ cô độc, vẫn mềm lòng trước hoàn cảnh của cô. Chàng đã chứng kiến vô số cuộc đời con người, nhưng có điều gì đó về Vô Thương khiến chàng cảm thấy xót xa.

Kỳ Thanh kể cho cô nghe về cuộc sống phiêu bạt của mình, và rằng hắn không quan tâm đến những lời đồn đại về cô. Hắn thấy trong ánh mắt Vô Thương một sự trong sáng và thuần khiết mà ít ai có thể thấy được.

Và thế là hành trình của Kỳ Thanh và Linh bắt đầu, một câu chuyện về hai linh hồn bị số phận và bất hạnh trói buộc. Họ cùng nhau phiêu bạt qua nhiều vùng đất, hành y cứu người và giúp đỡ những ai gặp nạn. Kỳ Thanh không chỉ sử dụng y thuật mà còn dùng cả sức mạnh của mình để giải quyết những nguy hiểm. Vô Thương học hỏi rất nhiều từ Kỳ Thanh, từ cách chữa bệnh đến cách đối nhân xử thế. Dù cô không dám bày tỏ tình cảm của mình, nhưng trái tim cô đã thuộc về Kỳ Thanh từ lâu.

Một lần, khi họ đến một ngôi làng bị dịch bệnh hoành hành, Kỳ Thanh dùng hết sức mình để chữa trị cho người dân. Nhờ có hắn, bệnh dịch dần được đẩy lùi, mang lại sự bình yên cho ngôi làng. Người dân cảm kích và kính trọng hắn, nhưng hắn chỉ mỉm cười, tiếp tục hành trình của mình.

Những đêm tối yên bình, Vô Thương thường ngồi bên bếp lửa, lặng lẽ ngắm nhìn Kỳ Thanh. Hắn kể cho cô nghe những câu chuyện về cuộc sống, về những cuộc phiêu lưu trước đây của mình. Cô say mê lắng nghe, từng lời nói của hắn như khắc sâu vào lòng cô.

Kỳ Thanh: "Có lần, ta đã phải đối đầu với một con quỷ khổng lồ ở một ngôi làng khác. Ta đã dùng hết sức mình để đẩy lùi nó."

Vô Thương: (say mê) "Ngài thật dũng cảm, Kỳ Thanh. Ta ước gì mình có thể mạnh mẽ như ngài”

Có lần, Kỳ Thanh phát hiện ra một con hồ ly nhỏ bị thương nằm bên đường. Hắn nhanh chóng băng bó vết thương cho nó và mang về nhà chăm sóc. Hồ ly nhỏ dần dần hồi phục và trở thành bạn đồng hành trung thành của họ. Vô Thương đặt tên cho nó là Tiểu Hồ, vì nó nhỏ nhắn và đáng yêu.

Vô Thương: (vuốt ve Tiểu Hồ) "Tiểu Hồ, từ nay ngươi sẽ ở bên cạnh chúng ta. Ngươi sẽ không còn cô đơn nữa."

Kỳ Thanh: (mỉm cười) "Tiểu Hồ rất dễ thương. Ta nghĩ nó sẽ là một người bạn tốt."

Dù phải đối mặt với nhiều khó khăn và hiểm nguy, Kỳ Thanh luôn ở bên Vô Thương, bảo vệ và che chở cho cô. Cô cảm nhận được tình cảm đặc biệt mà hắn dành cho mình, nhưng vẫn không dám bày tỏ. Trái tim cô đập mạnh mỗi khi hắn ở gần, nhưng cô chỉ có thể lặng lẽ ngắm nhìn hắn từ xa.

Vô Thương: (nhìn Kỳ Thanh với ánh mắt đầy tình cảm) "Ngài luôn ở bên ta, bảo vệ ta. Ta biết ơn ngài rất nhiều."

Kỳ Thanh: (đáp lại bằng ánh mắt ấm áp) "Ta chỉ làm những gì ta cảm thấy đúng. Nàng không cần phải lo lắng."

Kỳ Thanh cũng nhận ra rằng hắn đã yêu Vô Thương từ lúc nào không hay. Hắn thấy lòng mình ấm áp mỗi khi nhìn thấy nụ cười của cô, và lo lắng mỗi khi cô gặp nguy hiểm. Nhưng hắn cũng không dám bày tỏ, vì sợ rằng tình cảm của mình sẽ khiến cô gặp thêm nhiều rắc rối.

Thời gian trôi qua, tình cảm giữa Kỳ Thanh và Vô Thương ngày càng sâu đậm. Họ cùng nhau phiêu bạt qua nhiều vùng đất, gặp gỡ và giúp đỡ nhiều người, để lại những kỷ niệm đẹp và những dấu ấn khó phai. Dù cho định mệnh có khắc nghiệt đến đâu, họ vẫn luôn ở bên nhau, bảo vệ và yêu thương nhau.