Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Hồi Tưởng

Chương 11

« Chương TrướcChương Tiếp »
Ghi chép của Lạc Hồng, tháng 3 năm 2016.

1.3.2016

Thật nhớ em.

2.3.2016

Tôi thích em, tôi sẽ không bao giờ làm hại em.

5.3.2016

Em đã trở lại, nhưng không để tôi đón em. Dư Giảm, có lúc quá độc lập là điều không tốt.

8.3.2016

Hôm nay em cực kỳ vui vẻ chạy từ phòng tranh của em đến công ty tôi, nói muốn cùng nhau về nhà. Tôi nhìn thấy màu xanh dưới đáy mắt em, đẩy em vào phòng chờ trong văn phòng, nói sẽ đi ăn tối với em sau khi kết thúc cuộc họp.

Em ngoan ngoãn gật đầu, đợi khi tôi hoàn thành xong hội nghị dài hơn một tiếng vội vàng quay lại phòng chờ, thấy em đang nằm trên giường ngủ đến hôn thiên địa ám.

Tôi kéo ghế ngồi ở trước giường hưởng thụ dáng vẻ của em, mượn trong sách một câu:

“Nguyệt sắc dữ tuyết sắc, nhĩ thị đệ tam chủng tuyệt sắc.”* (giữa vẻ đẹp của trăng với tuyết, thì em là vẻ đẹp thứ ba)

Tôi cúi đầu hôn lên hàng lông mày đang chau lại của em, em liền mông lung mở mắt.

Giữa trời đất này, tôi yêu em nhất.

10.3.2016

Em nói muốn mời tôi đi ăn tối, tôi nói em đưa tôi đến đó là được, tôi sẽ trả tiền. Em nói không sao em mời khách được, dù sao nó cũng rất rẻ.

Vì vậy, tôi lái xe em chỉ đường, tôi cũng không quá ngạc nhiên khi lái xe tới trước một cửa hàng bán Ma Lạt Thang. Em đã nói rẻ chính là thực sự rất rẻ. Em bước vào cửa hàng và chào cô chủ quán, liền thuần thục lấy chiếc giỏ nhỏ lên chọn thức ăn.

Tuy quán rất thô sơ nhưng có vẻ chủ quán rất thích sạch sẽ. Em hỏi tôi muốn ăn gì, tôi nói chưa ăn bao giờ để em chọn.

Sau đó, em hướng tôi lộ ra biểu tình rất ngạc nhiên.

Thật sự tôi chưa từng ăn Ma Lạt Thang, khi còn sống mẹ tôi nói loại này không hợp vệ sinh nên tôi không có cơ hội chạm vào, sau này bố mẹ qua đời, tôi cũng lớn lên. Hơn thế nữa tôi cũng không có bạn bè để dẫn tôi đi ăn món này.

Vì vậy đã hai mươi tám tuổi nhưng tôi thật sự không có cơ hội ăn nó.

Em giao trọng trách chọn nguyên liệu cho tôi, tự mình đi đến cửa hàng tiện lợi bên cạnh để mua đồ uống. Tôi chỉ có thể lấy mỗi loại năm cái, sau đó trả tiền.

Khi thanh toán, cô chủ nhìn tôi ngờ vực hỏi tôi có thể ăn hết không, tôi liếc nhìn một cái rồi im lặng gật đầu.

Khi Dư Giảm đi mua đồ uống về, nhìn thấy trước mặt tôi là cái nồi to thì bị shock luôn, em vội hỏi tôi đã mua bao nhiêu, tôi nói không nhiều, 92 tệ, em nói không sai, thật rẻ.

Sau đó tôi thấy em ngồi đối diện, ôm bụng cười ngặt nghẽo.

Em nói cho dù tới hai người đàn ông, mua Ma Lạt Thang 30 tệ đã là rất nhiều rồi.

Sau đó tôi ăn một nửa bỏ một nửa, hai người chúng ta một bên ăn một bên lắc đầu cười.

Em nói em vốn dĩ không tin, nhưng bây giờ em biết rằng tôi thực sự chưa ăn qua.

Hôm nay rất vui, lâu rồi chưa từng vui vẻ như vậy.

12.3.2016

Em nói triển lãm tranh xuất hiện một số vấn đề, tôi thực sự vui vẻ khi em cần sự giúp đỡ của tôi, cuối cùng em đã biết cách dựa vào tôi rồi.

13.3.2016

Tôi cho em một khoản tiền, sau khi nhận được tin chuyển khoản, em đã ôm tôi với đôi mắt đỏ hoe, cọ vào má tôi, tóc em mềm mại quét qua bên tai tôi, rất ngứa.

Em nhiều lần nhấn mạnh là vay từ tôi, còn nghiêm túc viết một tờ giấy nợ rồi giao cho tôi nữa. Cũng không biết có phải vì mỗi ngày đều đã quen với những gương mặt đạo đức giả ở công ty rồi không, đột nhiên nhìn thấy bộ dạng chân thành của em.

- -- Tôi rất muốn khóc.

Tôi hy vọng em có thể luôn thẳng thắn chân thành với tôi.

14.3.2016

Tôi đến cả cách yêu cũng tỏa ra hơi thở của em.

16.3.2016

Yêu em là bản năng của Lạc Hồng.

20.3.2016

Nằm mơ thấy em dùng lý do cực kỳ tàn nhẫn để rời xa tôi, trong mộng tôi mặt dày bám mãi không buông, khiến em lo lắng đau khổ lại cảm động, sau đó cùng em bước đến cái kết hạnh phúc.

Nhưng trên thực tế đây quả thực chỉ là một giấc mơ, tôi sẽ không làm em khó xử đâu. Tôi tôn trọng mọi quyết định của em, bởi vì đó nhất định là biện pháp cuối cùng mà em ngày ngày đêm đêm nghĩ ra được.

Hy vọng ngày đó đến muộn một chút.

21.3.2016

Dư Giảm, gặp được em là điều may mắn nhất đối với tôi.

25.3.2016

Em nói rằng khi lúc em mới lần đầu vẽ tôi, em cảm thấy trái tim mình giống như một thung lũng khép kín đột nhiên mở ra, gió lớn tiến vào thổi mãi không ngừng.

Thật trùng hợp, tôi cũng vậy.

27.3.2016

Khi thích em, tôi rất vui vẻ cũng rất mệt mỏi.

28.3.2016

Em luôn như thế, cần sự khoan dung vô hạn cùng với sự tha thứ hết lần này đến lần khác của tôi.

31.3.2016

Thế giới này vẫn còn muốn thuần hóa tôi.
« Chương TrướcChương Tiếp »