Chương 50: Mất tích

- Cẩn Thận !

Một tiếng

hét lên cảnh báo .Bọn nó lúc này mới để ý bên trên có một cái bàn đang

rơi xuống mà vị trí đáp đất lại là ngay chỗ bọn nó .

Phát hiện muộn nên không kịp né xa ,cả năm người dùng hết sức bật về đằng

trước .Chiếc bàn rơi xuống vỡ tan tành ,những mảnh gỗ lớn nhỏ bay ra

khắp nơi .

- Á !

Giang Thiên ,Đan Bảo ,Tử Phong và Lam Thanh lồm cồm bò dậy ,trên người dính đầy bụi gỗ .

- Không sao chứ ?- Giang Thiên hỏi .

- Vẫn ổn !

- Lúc nãy tớ thấy bóng người xuất hiện ở tầng ba ,chắc chắn là có người cố ý ném xuống !- Tử Phong vừa phủi quần áo nói .

- Khả Vi !Cậu sao rồi ?- Lam Thanh phát hoảng lên khi thấy tay Khả Vi rướm máu ,một miếng gỗ nhỏ đâm bên trên .

- Tớ không sao !- Khả Vi gượng nói .Dù thật sự rất đau nhưng nhìn nó như thế cô không muốn làm nó lo lắng .

- Có ai bị thương không ?- Vân Tường và Thiếu Đình chạy lại .

- Mau đưa cậu ấy tới phòng y tế !- Vân Tường nói .

Trên đường đến phòng y tế ,Giang Thiên hỏi :

- Sao hai cậu lại ở đây ?

- Là hội trưởng nói bọn tớ đi theo các cậu !- Thiếu Đình đáp .

- Tới rồi !

Cả nhóm đẩy cửa vào .Lam Thanh gấp gáp nói :

- Cô ơi mau xem vết thương của cậu ấy !

- Lại là mấy cô cậu !- Bác sĩ chậc lưỡi ,số lần gặp mặt bọn họ còn nhiều hơn học sinh của trường .

- Vết thương có nặng không ạ ?- Lam Thanh hỏi .

- Không sao !Chưa đâm sâu vào thịt lắm nhưng chắc để lại sẹo đây ! Cánh tay đẹp vậy mà...

- Tớ nói rồi mà .Không sao cả !- Khả Vi cười trấn an nó .

- Nhưng...để lại sẹo đó...- Lam Thanh lẩm bẩm .

- Tớ không quan tâm chuyện đó !

- Nhưng lỡ Kiến Hàm vì thế mà chia tay với cậu thì sao ?Khả Vi dù thế nào tớ cũng ở bên cậu không cần đau lòng đâu !- Lam Thanh nắm lấy cánh tay

còn lại của Khả Vi .

- Cậu...- Khả Vi thật sự không nói nên lời với nó .

Ở chỗ cầu thang của khu phòng học ,Lạc Thần nhíu chặt mày khi nghe bọn nó đều thoát .

- Chết tiệt !- Cậu ta rủa một tiếng .

- À .Có chuyện gì mà làm King của chúng ta khó chịu vậy !- Hạo Nhiên nhảy chân sáo lên cầu thang

- Không liên quan đến anh !- Lạc Thần nói sau lập tức muốn bỏ đi nhưng câu nói của Hạo Nhiên khiến cậu khựng lại .

- Có liên quan đấy chứ cả tôi và ba cậu !

- Anh nói thế là ý gì ?- Lạc Thần xoay người lại hỏi .

- Cậu phải là người hiểu rõ nhất chứ .- Khuôn mặt trẻ con liền trở nên

lạnh lẽo .- Đừng tưởng những trò cậu làm tôi không biết .Đây là vòng thi do tôi phụ trach ,cậu nhúng tay vào nhiều rồi đó !

Lạc Thần cảm thấy như đang đối diện với ác quỷ .Cảm giác rùng rợn vờn quay người .

- Nếu không phải ngài chủ tịch nói để mặc cậu thì cậu nghĩ mình có thể

làm ra mấy con trò đó sao ?Dừng ngay việc làm họ bị thương .Sự kiện lần

này không phải vì cậu mà vì danh dự của trường !

- Danh dự gì tôi đếch cần !- Lạc Thần xiết chặt tay ,hất hàm nói rồi bỏ đi .

- Đúng là trẻ con !- Hạo Nhiên khôi phục nét mặt đáng yêu nhảy chân sáo

tiếp trên hanh lang .- Vẫn nên hỏi thăm chủ tịch một chút .

Dù anh nói vậy thì đã sao ?Tôi vẫn có thể quyết định mọi thứ chỉ cần tôi muốn !Lạc Thần thầm nghĩ .

Khả Vi vừa băng xong tay thì Hạo Kỳ chạy đến .

- May mà các cậu vẫn ổn !

- Hội trưởng đâu ?- Vân Tường hỏi .

- Tớ cũng không rõ chỉ là anh ấy bảo tớ đến tìm mọi người !Vòng thi dừng tại đây không cần phải tới hội học sinh nữa .

- Sao lại vậy ?

- Chỉ cần các cậu tìm ra huy hiệu là được rồi !Với lại còn một tin tức khác nữa ...

- Tin tức gì ?- Mọi ánh mắt đều đổ dồn về cậu .

- Vòng thi cuối vào ngày mai ...các cậu phải vượt qua thử thách...do King đề ra .Nếu không làm được...kết quả hai kì thi trước bị hủy !

- Cái gì ? - Tất cả mọi người đều sửng sốt .

- Sao vậy được !Chẳng phải sẽ do chúng ta phụ trách sao ?- Vân Tường hỏi .

- Đúng là vậy...nhưng đây là chủ ý của ngài chủ tịch !Dù sao thì bịn tớ

kì này không thể giúp được gì cho các cậu .- Hạo Kỳ hơi ảo não nói

.Chính bản thân cậu cũng thấy điều này thật kì lạ nhưng Hạo Nhiên đã nói không có vấn đề gì thì cậu cũng không thể nói thêm .

Buổi tối ,người từ nhà ăn đến dọn bàn ăn đi ,người đó trông rất lạ không giống người vẫn thường tới .

- Trông rất lạ nha !- Khả Vi nói .

- À .Tôi mới nhận việc hốm nay mà tình cờ người kia lại bệnh nên tôi thay !- Âm thanh cười hề hề nam đáp .Người này chần chừ một hồi rồi nhìn nó

nói :

- À ,mà cậu có thể đi theo tôi không ?Hồi nãy hội trưởng hội học sinh nói có vật muốn đưa riêng cho cậu !

- Tôi ?- Lam Thanh chỉ mình hỏi lại .

- Ừm .

- Vậy thì đi thôi !

Nhìn hai người rời đi người trong phòng thấy có điểm lạ nhưng lại không biết điểm nào .

Lam Thanh đi theo người này đến một bãi đất trống ,đi ngược lại hướng đến phòng hội học sinh .

- Này !Rốt cuộc là chúng ta đi đâu ?

- Chúng ta tới rồi !Là ở đây !- Người kia đáp .

- Tôi có thấy ai đâu !- Lam Thanh tiến lên phía trước quan sát .

- Không có sao ?Tôi thấy có mà !- Người kia chậm rãi đến phái sau nó .Bàn tay vung lên đập mạnh vào gáy Lam Thanh .

Lam Thanh không phòng bị ,ánh mắt dần trở nên mờ hồ ,trước khi hoàn toàn

chìm vào bóng tối ,nó chợt nhận ra ánh mắt kia là của...

- Tôi thấy một con thỏ sập bẫy !- Người kia dùng chất giọng trầm thấp nói ,ôm lấy nó đã ngất đi .- Nói lớn lên .- Còn không mau ra đem tên này về !

Hai người núp đằng xa liền đi ra ,một người cầm chân ,người cầm hai tay nó xách đi .Lam Thanh dùng chút ý thức sót lại mắng

trong lòng :“ Có một người mà không biết đường đem thế nào cho đẹp mắt

!Giày rớt rồi cũng không thèm nhặt lên .Bọn này...không chuyên

nghiệp...chút...nào ...“.

Trong căn phòng tối tăm nào

đó ,Lam Thanh bị bắt trói vào ghế ,không rõ là gì nhưng nó dường như

nghe âm thanh quen thuộc của một cuộc trò chuyện .

- Sao anh lại bắt cậu ta ?

- Đương nhiên là làm phần thưởng !

- Nhưng có cần thiết không !Nếu vậy sao không bắt cô gái kia !

- Có một cô gái trong nhóm sẽ khiến bọn họ bất lợi hơn nữa cũng loại đi

một tên khó nhằn .Tôi không thích tổn thương con gái cậu biết điều đó

còn gì ?

- Nhưng...

- Không nhưng nhị gì nữa !Hôm nay cậu hỏi nhiều quá đấy !Chẳng phải cậu cũng ghét tên nhóc này sao ?

- Nhưng cậu ta là con gái !!!

- Cái gì ?Con gái !!!

Lam Thanh thầm nghĩ muốn mở mắt ra nhìn xem tên nào nói mà hay vậy ,không

tổn thương con gái mà bắt trói người ta vào cái ghế cứng khó chịu vậy

.Nhưng mà mi mắt cứ nặng trĩu sao ấy ,không sao mở ra được .Cuối cùng

Lam Thanh quyết định buông xuôi...

Ngủ rồi tính tiếp .

Trong phòng ,bốn người thấy nó đã đi lâu mà chưa về ,bắt đầu sốt ruột .

- Đã hai tiếng rồi sao chưa thấy Lam Thanh về !Chỉ là đưa thôi có cần lâu vậy không !- Khả Vi lo lắng đến mức bấu chặt cánh tay .

- Có lẽ cậu ấy đi ăn cùng Hạo Nhiên rồi nên lâu vậy !- Tử Phong cố tìm

một lí do lí giải .Nhưng đồng thời chính bản thân cậu cũng không chấp

nhận được lí do này vì với tính của Lam Thanh một là rủ các cậu đi cùng

hai là đem về ăn chung .

- Các cậu có để ý không ,câu nói của người kia rất lạ !- Đan Bảo lên tiếng .

- Lạ ?- Giang Thiên lúc nãy cũng không để ý lắm .

- Cậu ta nói mới nhận việc và thay thế cho người thường ngày nhưng tại

sao cậu ta lại nhận ra Lam Thanh và chỉ đích danh cậu ấy ?- Đan Bảo nói

.Lúc đầu không thấy bận tâm nhưng Lam Thanh đã đi lâu như vậy tất đã xảy ra chuyện .

Giang Thiên lập tức gọi điện cho Hạo Kỳ :

- Có Hạo Nhiên ở đó không ?

-....

- Cái gì ?- Vẻ mặt Giang Thiên liền trở nên cứng ngắc .

- Sao rồi ?- Khả Vi hỏi .

- Hạo Nhiên không có trong trường .Cậu ta đã về nhà lúc chiều rồi !

- Vậy tức là...

Bốn người tìm quanh trong trường .

- Lam Thanh !Cậu mau ra đi !- Khả Vi gọi lớn .

- Lam Thanh !

- Cô ở đâu ?Lam Thanh ?

- Lam Thanh !Lam Thanh !

Bốn người tìm khắp nơi trong trường từ kí túc xá đến khu phòng học ,đến nhà ăn để hỏi thì mới biết người mà thường đến dọn bàn ở chỗ bọn họ bị đánh ngất trên đường đi .Cố gắng căng mắt tìm kiếm trong màn đêm .Ròng rã

đến nửa đêm ...

- Rốt cuộc thì đã đi đâu rồi ?Cô mà xảy ra chuyện tôi bắt cô chạy mười vòng sân !- Giang Thiên thầm nói .

- Bên tớ không tìm thấy !- Tử Phong chạy hồng hộc tới nói .Cậu đã tìm hết mọi ngóc ngách nhưng cũng chẳng có dấu tích ẩu đả hay gì cả .

- Tớ cũng vậy !- Đan Bảo đi tới nói .

- Khả Vi đâu ?- Giang Thiên hỏi khi không thấy cô trở về .

- Chắc còn đang tìm .Chúng ta qua chỗ cậu ấy xem thử !- Đan Bảo nói .

Ba người lập tức đi theo nơi Khả Vi đi .Tìm quanh một lúc thì thấy cô ngồi bệt xuống đất trên tay cầm thứ gì đó .

- Khả Vi !- Tử Phong gọi .

Khả Vi chậm rãi quay đầu lại ,trên mặt không biết đã có hai dòng nước mắt .Thì thào hỏi :

- Lam Thanh có phải xảy ra chuyện rồi không ,tôi chỉ thấy mỗi chiếc giày của cậu ấy !

Nghe cô hỏi ba người bọn hỏi cũng không biết trả lời sao .Chỉ có lo lắng tăng thêm .

- Không thể nào đâu !Làm gì mà xảy ra chuyện được !Trong trường này cũng

không có thú dữ mà nếu có kẻ nào muốn bắt cậu ấy chắc cũng bị Lam Thanh

đánh cho tan tác đấy chứ !- Tử Phong gượng cười ha ha nói .

Khả Vi hịt hịt mũi chỉ hi vọng lời của Tử Phong nói là thật nhưng giờ nó đang ở đâu !

Sau đó bốn người nhận được cuộc gọi của Hạo Kỳ .Lập tức liền chạy đến hội học sinh .

- Cậu có cách tìm sao ?- Chưa vào phòng mà Giang Thiên đã gấp gáp hỏi .

- Không !Chỉ có chút manh mối thôi !- Hạo Kỳ nói .Cậu xoay màn hình

laptop về phía bọn họ .- Tớ đã tìm trong camera kí túc cja3 trường và

các camera gần đó !

Hạo Kỳ chỉ vào màn hình .

- Nhìn đây !Cậu ấy đã theo người này rời khỏi kí túc và đi thẳng sau đó rẽ sang hướng ngược với hướng đến đây .

Đoạn video chỉ chiếu đến cảnh hai người rẽ đi hướng khác .

- Không có cảnh sau sao ?- Giang Thiên hỏi .

- Ừm .Khu vực đó bình thường rất ít người đến nên không lắp camera !- Hạo Kỳ nói .- Nhưng mà có thể nói Lam Thanh rất có khả năng bị người này

bắt đi !

- Đáng chết !Tại sao lúc đó lại không quan tâm chứ !- Giang Thiên tự trách bản thân .

- Chưa hết tớ còn một điều muốn nói với các cậu !King yêu cầu đến khi thi thì các cậu có bao nhiêu người tham gia bấy nhiêu và nếu thất bại ,các

cậu phải mất đi một vật .Mà vật đó tớ cũng không rõ là gì .Nhưng đã nửa

đêm rồi ,các cậu mau về nghĩ ngơi đi !Lam Thanh tớ sẽ ra sức tìm !

- Sao mà nghỉ được trong khi Lam Thanh không rõ tung tích !- Khả Vi đứng bật dậy nói .

- Điều các cậu cần là nghỉ ngơi !- Hạo Kỳ bỗng dưng gắt lên .- Việc Lam

Thanh mất tích là lỗi của hội học sinh chúng tôi ,chúng tôi sẽ lo .Vòng

thi ngày mai các cậu sẽ không thể vượt qua được nếu không đủ thể lực

.Tôi đảm bảo Lam Thanh không có vấn đề gì !

- Các cậu về đi !- Giang Thiên khẽ nói .

- Nhưng ...

- Nghe lời cậu ta !

Chờ Đan Bảo ,Tử Phong rời đi ,Giang Thiên mới nhìn xuống Hạo Kỳ đang vò đầu nhìn chằm vào màn hình máy tính .

- Cậu biết gì phải không ?

- Một chút .Nhưng tôi không thể nói với cậu được .Tin tưởng vào lời nói của tôi là được !- Hạo Kỳ như vô lực nói .

- Tôi tin cậu nhưng...nếu Lam Thanh xảy ra chuyện người tôi tính sổ đầu

tiên là cậu !- Giang Thiên lạnh giọng nói rồi phất tay áo rời đi .Trần

Lam Thanh !Cô tốt nhất là an toàn trở về nếu không sẽ có nhiều người bị

cô liên lụy .

Hạo Kỳ vò đầu .Hồi nãy cậu gọi điện nói

với Hạo Nhiên chuyện này nhưng anh ấy chỉ bảo người bắt Lam Thanh sẽ

không làm hại cậu ấy .

Tối hôm đó ,không ai trong bốn người ngủ được ,tất cả đều thức trắng đêm !

Sáng hôm sau ,bốn người được gọi tập trung trước khu phòng học .Trường học

hôm nay vắng tanh không có bỗng dáng một học sinh nào cả .Tất cả đều

được nghỉ dể dựng lên sân khấu rộng rãi cùng đấu trí đấu lực quýêt định

ai sẽ giành chiến thắng .

Và người đứng trước mặt họ nhận nhiệm vụ ngăn cản đầu tiên là Phi Tuấn .Cậu ta đứng trước đài phun nước ,khoanh tay nói :

- Vòng thi này bắt buộc các cậu phải vượt qua mọi thử thách do king và các tướng đề ra .

- Đừng nói dong dài nữa .Mau nói muốn thử thách gì đây ?- Tử Phong nói .

- Không !

Phi Tuấn đột nhiên nói .

***********************************

Chap tiếp theo : Thử Thách Của King .Tung tích của Lam Thanh .

Đi học rồi bị nhồi nhét nhiều thứ quá nên quên luôn ngày đăng truyện .May

mà trưa về có nghe hỏi hôm nay ngày mấy mới giật mình lên :“Quên đăng

truyện rồi !“.Nhưng vẫn kịp đăng trong ngày ,dù hơi trễ nhưng vẫn chấp

nhận được phải không ta ?