“Anh Phong, em yêu anh.”
Người phụ nữ đang ngồi trên đùi Nam Phong không ngừng hôn lên môi anh và anh cũng không có một chút phản kháng hay cự tuyệt cô ta. Hai người dường như vẫn sẽ tiếp tục nếu như không nghe thấy tiếng động bên ngoài cửa.
Nam Phong bất ngờ khi nhìn thấy Tử Đằng đang đứng trước mặt mình, ánh mắt tuyệt vọng của cô nhìn anh không có từ nào để diễn tả hết.
“Tử Đằng!”
“Anh làm tốt đấy Nam Phong.”
Cô nắm chặt tay mình xoay người bỏ đi.
Vốn dĩ, hôm nay muốn tại cho anh một bất ngờ nhưng khi nhìn thấy anh đang cùng với người phụ nữ khác đang quấn lấy nhau khiến cô nhận ra bản thân vừa tỉnh dậy sau giác mơ đẹp. Chiếc bánh kem cũng cầm không vững mà rơi xuống như muốn nhắc nhỡ cô rằng người trước mặt cô chính là Nam Phong một người không dễ dàng chạm tới. Và cô chỉ là một đại minh tinh trong giới showbiz nhỏ bé luôn muốn làm hài lòng các khán giả của mình. Giữa bọn cô chính là khoảng cách một trên mười, dù có cố gắng đến đâu cũng không thể chạm tới.
Tử Đằng vừa chạy trong đêm vừa bật khóc. Rõ biết giữa bọn cô chỉ là quan hệ giao dịch vì lợi ích, tại sao cô phải làm những điều vô nghĩa này. Chắc có lẽ vừa rồi Nam Phong sẽ cảm thấy cô thật hài hước khi xuất hiện trước mặt anh còn chuẩn bị cho anh một chiếc bánh kem. Có khi anh sẽ bật cười và nói gì đó để trêu chọc cô, nhưng cũng may cô đã rời khỏi đó trước khi nghe thấy những điều đấy.
Đột nhiên, Tử Đằng không chạy nữa mà dừng lại. Cô khuỵu người xuống đường ôm lấy lòng ngực mình, tự hỏi bản thân.
“Dù biết ngay từ đầu đã không phải là sự thật nhưng sao trái tim lại đau nhói đến vậy. Tại sao vậy?”
Một Lưu Triết đã khiến trái tim cô vỡ nát, lại thêm một Nam Phong làm tâm tư cô trở nên rối bời. Rốt cuộc thì cô đã làm gì sai mà phải chịu giày vò như thế?
Tử Đằng cảm thấy cuộc sống này thật mệt mỏi đến ngạt thở. Cô dài xuống đường mà khóc thật lớn, hét thật to. Bây giờ cô chẳng muốn quan tâm đến ai, cũng không cần phải giữ hình tượng là một đại minh tinh nữa. Mệt rồi! Cô thật sự rất mệt mỏi với mọi thứ ở hiện tại.
Cuộc sống này luôn chạy theo quy luật có được và mất đi, khiến con người phải thật cố gắng mỗi ngày. Cứ thế lặp đi lặp lại cho đến một lúc ta nhận ra bản thân chẳng có thứ gì cả. Vậy những cố gắng kia suốt thời gian qua là vì cái gì?
Khi bản thân sắp chạm tới đáy của bóng tối, Tử Đằng đột nhiên vực dậy. Những thứ cô nỗ lực cố gắng trong suốt mấy năm qua chính là công sức và nước mắt không chỉ vì chút chuyện này mà từ bỏ mọi thứ được. Cô ngồi dậy gạt đi những giọt nước mắt trên má.
“Nam Phong là tên khốn, mày không cần vì anh ta mà phải khóc đến xấu xí được. Lỡ như bị tên “thợ săn” nào đó chụp lại thì hình tượng của mày sẽ tiêu tan mất. Tử Đằng, mày phải mạnh mẽ vì bản thân mày không cần phải yếu đuối. Mày chính là một đại minh tinh và mày có thể xem những gì vừa diễn ra chỉ là một bộ phim buồn nào đó thôi. Hết phim rồi mày cũng không cần phải diễn nữa.”
….
Quán bar Dark.
“Ực…cho tôi thêm một ly nữa.”
Tuy không khóc nữa nhưng Tử Đằng lại chạy đến quán bar. Dường như có mạnh mẽ đến đâu con người vẫn cần phải có thứ gì đó để giải tỏ những phiền muộn trong lòng.
“Thưa cô, nãy giờ cô cũng uống quá nhiều rồi hay là…”
“Không sao cả, tôi muốn uống nữa. Lâu rồi tôi chưa được uống nhiều đến vậy, anh cứ rót cho tôi đi bao nhiêu tiền tôi sẽ trả.”
Người phục vụ không khuyên được cô đành phải rót cho cô thêm ly mới. Lúc này, Thiệu Đông đột nhiên lại xuất hiện. Không biết cậu ta làm cách nào mà biết cô ở đây.
Thiệu Đông đi đến ngồi bên cạnh Tử Đằng. Biết cô đang buồn nên cậu ta liền kêu một ly rượu để uống cùng cô.
“Tử Đằng, đại minh tinh của tôi chúng ta cùng nhau cạn ly nào.”
“Cạn ly…”
Cô xoay người qua nhìn thấy Thiệu Đông bên cạnh thì khẽ cười. Sau đó liền nước một ngụm.
“Sau cậu biết tôi ở đây mà đến?”
“Nếu tôi nói là theo suy đoán thì cô có tin không?”
“Suy đoán ư? Ha…xem ra tôi lại trốn dở đến thế.”
Cô cười giễu bản thân mình, liền kêu phục vụ rót thêm ly khác.
Thiệu Đông nhìn thấy cô như vậy thì rất đau lòng. Cậu ta liền kể cho Tử Đằng nghe một câu chuyện.
“Tử Đằng, trước khi chúng ta gặp nhau tôi đã từng rất hâm mộ cô. Ngay từ lần đầu gặp cô qua màn ảnh tôi đã bị ánh mắt của cô thu hút. Nó giống như một loại nam châm gì đó rất đặc biệt. Ngày nào tôi cũng xem các chương trình mà cô diễn cả những địa điểm mà cô đến. Mọi thứ tôi đều sưu tập lại thành một kho dữ liệu thật lớn. Lý do tôi đến được đây chính là vào hai năm trước, trên bài đăng của cô có nhắc đến quán Dark. Cô đã nói đây là nơi mà những lúc buồn mà cô hay đến. Chính vì vậy, tôi đã cược với bản thân chạy đến đây. Thật may mắn khi tôi đã thật sự tìm thấy cô.”
Cô đặt tay lên vai Thiệu Đông cười nói:
“Vậy anh chính là một fan trung thành của tôi rồi. Cảm ơn anh vì đã luôn theo dõi tôi nhé.”
Thiệu Đông lại lắc đầu, từ tốn nói:
“Không phải tôi nói ra những lời này để cô cảm ơn tôi mà tôi muốn cô biết vì tôi hâm mộ cô nên khi thấy cô buồn tôi thật sự rất đau lòng. Cho nên…cho nên cô đừng buồn vì Nam Phong nữa được không?”
“…”