Edit: SherryTan
Soát lỗi: Rabbitlyn
Sau khi Lâm Hải Đường đi lên lầu, Trình Tụ cũng không vội đi ngay, anh ngồi ở bậc thang tầng một ăn bánh hoa quế, đèn cảm ứng không còn sáng nữa, chỉ lập lòe chớp tắt trên đỉnh đầu, anh đã ăn xong miếng bánh hoa quế cuối cùng, bắt đầu hút thuốc, nhìn đăm đăm vào hàng hiên trước mắt mà xuất thần.
Gió lạnh lùa qua, khi anh hút đến điếu thuốc thứ hai, ngoài hành lang chợt truyền đến tiếng bước chân sột soạt, đi nép sát vào tường, có người đang nhỏ giọng thì thầm, nói gì anh nghe không rõ.
Anh dập thuốc ngay trên bậc thang, đi đến góc rẽ, đứng sát vào tường, chỗ anh đang đứng là góc chết của cầu thang, che hết phần lớn ánh sáng, người đi từ bên ngoài vào nếu không nhìn kỹ thì không cách nào biết được anh đang đứng ở đó.
Lúc nãy khi Trình Tụ mua khoai lang, đã nhìn thấy hai tên lưu manh đang lén lút nhìn anh, một thằng đàn ông thô kệch như anh thì có gì đẹp, vốn tưởng rằng là do Hải Đường hấp dẫn tầm mắt bọn này, nhưng dọc đường khi anh đi mua bánh hoa quế, hai tên này vẫn bám theo anh, rõ ràng là đang nhằm vào anh.
Thế là anh liền ở đây chờ hai tên này cắn câu, hai người đang nép tường đi, tốc độ di chuyển khá chậm, thật sự xem bản thân mình là gián điệp đặc vụ chắc, cù cưa mất một lúc, có một cái bóng đen vụt ra, Trình Tụ canh chuẩn thời gian, một tay nắm cổ áo tên kia lên, tay còn lại thì thụi vào bụng hắn, hắn không kịp phản ứng, anh đã bịt miệng, đề phòng gã kêu to, tên theo sau cảm thấy tình huống có vấn đề, nhanh chân chạy thoát.
Trình Tụ tóm lấy hắn như tóm một con cá, đè chặt lấy vai hắn, đã lên bờ còn cố giãy giụa, anh xoay người đè hắn lên tường, tên lưu manh giãy nảy một hồi, cuối cùng lại cũng như con cá chết bày ra trên thớt.
Giọng Trình Tụ lạnh lẽo, tàn nhẫn, độc ác đe dọa hắn, "Ông đây thả mày ra, cấm mày kêu."
Tên côn đồ rì rầm, hắn đang bị Trình Tụ bịt miệng nên cũng chẳng nghe ra gì, anh lại thụi hắn một cú, "Gật đầu hoặc lắc đầu."
Tên côn đồ vội vàng gật đầu như giã tỏi.
Trình Tụ hơi thả lỏng tay ra, cho hắn hít thở, nhưng tên này đột nhiên kêu lên một tiếng, rõ ràng là không muốn phối hợp, lần này Trình Tụ xuất ra tử chiêu, bịt luôn mũi gã, tên côn đồ tay chân quơ quào lung tung như bị đuối nước.
Trình Tụ híp mắt, tỏa ra toàn bộ lệ khí trong người, ngữ khí âm trầm, "Dám kêu nữa, ông đây tiễn mày lên tây thiên luôn."
Lúc này tên côn đồ giống như đã chết đuối, bất động, thân thể bị dọa đến mức run rẩy.
Trình Tụ hơi bỏ ngón tay ra, tên côn đồ há miệng hít thở, cả người mềm nhũn, đợi hắn hít đủ oxy, Trình Tụ lui về sau một bước lớn, tên côn đồ mất trọng tâm, mông đập xuống đất.
Một lúc sau, Trình Tụ rút ra hai điếu thuốc, một điếu ngậm trong miệng, một điếu đưa cho hắn, tên côn đồ ngẩng đầu, nhìn chằm chằm anh vài giây, kinh hãi nhận lấy.
Trình Tụ ngậm điếu thuốc, đưa cho hắn bật lửa, "Hút đi."
Tay tên côn đồ run lẩy bẩy, ngọn lửa đã phừng lên, cuối cùng cũng không dám hút, hai tay cầm bật lửa, nịnh nọt, "Đại ca, để em châm thuốc cho anh."
Trình Tụ cúi người, tên côn đồ khuỵu chân giúp anh châm thuốc.
Điếu thuốc bắt lửa, một chấm lửa tròn, Trình Tụ rít một hơi sâu, nhìn chằm chằm hắn, đi thẳng vào vấn đề, "Ai kêu mày tới?"
Vẻ mặt tên côn đồ đau khổ, rụt vai, "Đại ca, anh đừng làm khó em." Ý là không nói ra được.
Hai ngón tay Trình Tụ kẹp lấy điếu thuốc, không rít tiếp, để nó cháy, "Nhóc con, đừng tưởng mày không nói, ông đây không biết là ai."
Tên côn đồ sợ hãi nhìn anh, môi run rẩy, há miệng nửa ngày, cũng không nói ra được một chữ nào.
Trình Tụ gõ gõ tay, rất có kiên nhẫn, "Tối nay đi theo sát tao, nhìn cái gì?"
Tên côn đồ ngồi xổm xuống, lắp bắp, "Anh với bạn gái anh."
Ngón tay Trình Tụ dừng lại, nghiêng đầu, liếc hắn một cái sắc như dao, giọng nói đã có phần cao hơn, "Nói kĩ một chút."
Tên côn đồ không đoán được ý của anh, da đầu căng, bắt đầu kể, "Anh mua khoai lang cho bạn gái, hai người..."
Trình Tụ đá đầu gối tên côn đồ, ngữ khí lạnh lẽo như được vớt ra từ giếng cũ, "Nhìn rõ sao?"
Tên côn đồ chà chà đầu gối, kêu đau một tiếng, "Thấy rõ ràng, em thấy rõ ràng."
Trình Tụ híp mắt, nhìn hắn, "Lặp lại lần nữa."
"Anh cùng bạn g..."
Đột nhiên Trình Tụ đá vào một bên đầu gối khác của hắn, cả người tên côn đồ ngửa ra sau, hắn nằm gục ra đất, cả người cuộn lại thành một cục, rút mình vào một góc.
Tên côn đồ không ngừng kêu khổ, hắn đã nói thật rồi mà vẫn bị đá.
Trình Tụ cúi người ngồi xuống, bàn tay to vỗ vỗ mặt tên côn đồ, cả người hắn run lên, cảm thấy người trước mặt chính là Diêm Vương, đến kéo hắn xuống địa ngục, "Đại ca, bằng không anh dạy em phải nói thế nào đi."
Trình Tụ giơ điếu thuốc lên, búng mạnh, tàn thuốc rơi vãi trên quần áo tên côn đồ, "Gặp người nói tiếng người, gặp quỷ nói tiếng quỷ."
Đầu óc tên côn đồ không linh hoạt cho lắm, chỉ nghe được mỗi chữ "quỷ", hai mắt đã mở lớn, hai chân co lại.
Người ngốc có phúc của người ngốc, không dám khua môi múa mép, nếu làm gắt một chút, nói không chừng có thể khai ra kẻ xúi giục hắn làm việc, Trình Tụ vặn tai hắn, "Chỉ có một mình tao, nếu mày là thằng đàn ông, thì đừng kéo phụ nữ vào chuyện này."
Tên côn đồ lập tức hiểu rõ, gật đầu lia lịa.
Trình Tụ đứng lên, đi đến cầu thang, "Nhớ nói với thằng đồng nghiệp của mày một tiếng."
Tên côn đồ đang nhìn anh giống như nhìn thấy Diêm Vương, không dám không nghe lời, "Em nhớ rồi."
Trình Tụ đi được vài giây, lại vòng về, tên côn đồ vừa bò dậy hai chân lại run lên, "Nếu mày muốn nắm rõ nhất cử nhất động của tao, trời mùa đông lạnh như vậy, cứ qua nhà tao gõ cửa, đi vào ngồi chơi."
Tên côn đồ vừa mới làm công việc này không lâu, cảm động rơi nước mắt trong lòng, vị đại ca này thật thông cảm cho nỗi khổ của hắn.
***
……
Từng cơn gió lạnh lùa vào trong xương cốt, bóng cây loang lổ, Trình Tụ ngồi ở quán nướng phía trước, dưới đất đầy tàn thuốc, anh gọi một cuộc gọi, đầu dây bên kia khá ồn ào, như đang họp chợ, mất một lúc, bên kia mới im lặng.
Trình Tụ dẫm tàn thuốc trên mặt đất, từng điếu một nghiền chân xuống, "Lão Vương, thằng Lịch Huy cho người theo dõi ông."
Người ở đầu dây bên kia giống như vừa chạy bộ một lúc, hơi thở dồn dập, cả hai đầu dây đều đã tĩnh lặng, nhưng không ai mở miệng nói chuyện.
Phó cục trưởng Vương biết chuyện này không đơn giản, sắp xếp một lúc, mới nói, "Không thì chú đến cục cảnh sát ở vài hôm."
Trình Tụ ngừng chân, giật mình nhìn những mẩu thuốc lá dưới chân, chúng nằm dưới đất, bị gió thổi thì cuốn đi xa, "Vương Trường Thanh, ông mẹ nó nghĩ cách cho đàng hoàng vào, có tin ông đây vô trong đó ở cả đời không ra không."
Trình Tụ gào thẳng tên Phó cục trưởng cục cảnh sát, bên kia không ừ hử gì, im lặng một lúc, Phó cục trưởng Vương thở dài, rất rõ ràng là bên ông cũng đang rối ren, "Lịch Huy giữ lớn bỏ nhỏ, đẩy lính ra thế tội."
Lực dưới chân Trình Tụ tăng thêm, mẩu thuốc lá đã không còn giữ được hình dạng ban đầu, cả xác cũng không còn, "Một khi thả người ra, công sức trước kia chúng ta bỏ ra biến thành công cốc."
Phó cục trưởng Vương đột nhiên bật cười, che lại điện thoại, bí hiểm, "Cũng không phải biến thành công cốc toàn bộ."
Trình Tụ dựa ghế, bắt chéo hai chân, "Đừng vòng vèo nữa, ông cứ nói thẳng ra đi."
"Ở trong đó có thằng vừa vào không được nửa tháng, bọn tôi dọa bắt hắn ngồi tù, hắn không chống đỡ được, đã khai ra hết toàn bộ." Giọng Phó cục trưởng Vương đặc biệt đắc ý, nắm chắc thắng lợi trong tay, "Thằng nhóc đó có đến kho hàng một lần, đoán được địa điểm, chú đảm bảo trong vòng nửa tháng sẽ một mẻ bắt gọn."
Trình Tụ lắc hộp thuốc lá, trống rỗng, "Chú tự tin thật đấy, nhưng giờ ông đây đang bị người ta theo dõi đây nè, an toàn cá nhân không được đảm bảo."
Phó cục trưởng Vương: "Lãnh đạo trên thành phố trong cuộc họp đã nói sẽ dùng tất cả các biện pháp để tiêu trừ đám này, khu mại da^ʍ sau phố đã bị càn quét, là nhờ sự giúp đỡ to lớn của phía trên, chú hiểu mà, mấy ngày nay cháu ráng nhịn, đừng đi lung tung, không thì để chú kêu người xuống bảo vệ cháu nhé."
Trình Tụ đứng dậy, đầu và vai kẹp lấy di động, cười cười, "Được, đến nhà tôi ở, bảo vệ 24/24, ăn gì tự lo."
Phó cục trưởng Vương cười đùa: "Tao nhớ thằng nhóc như chú mày không biết chết là gì, sao lại bắt đầu lo chuyện sống chết rồi."
Trình Tụ bước đến bên chân tường, mở vòi nước, một dòng nước lạnh lẽo chảy ra, trong nháy mắt đông lạnh lục phủ ngũ tạng của anh, anh trước kia không sợ chết, làm nhiều chuyện liều mạng, nhưng từ hôm nay, mọi thứ sẽ không còn như cũ nữa.
Dòng nước chảy qua kẽ tay, mặt Trình Tụ đầy ý cười, "Ông đây có bạn gái, tối nay mới xác định, nếu đoản mệnh thì thật có lỗi với con gái nhà người ta."
Phó cục trưởng Vương cười vui vẻ,vui vẻ từ đáy lòng, "Thằng nhóc được lắm, có phải là cô gái họ Lâm đấy không, chú tưởng hai người đã bên nhau từ sớm rồi."
Trình Tụ tắt vòi nước, bàn tay anh đã bị đông lạnh như móng heo, "Nếu đã sớm bên nhau thì tôi đã sớm đưa cô ấy về nhà kết hôn sinh con rồi, biết đâu con tôi tới giờ đã biết đi bộ, tôi cũng sẽ không gặp phải vị quan lớn là ông đâu, cũng không dính phải một đống chuyện tào lao này."
Phó cục trưởng Vương không vui, đáp lời, "Cậu đừng đẩy hết trách nhiệm lên người tôi chứ, lúc trước tôi tìm cậu, chính cậu không thèm suy nghĩ đã vội đồng ý."
Trình Tụ lau tay, khui chai bia, "Lão Vương, điều tra vụ án vốn là trách nhiệm của các ông, các ông là cảnh sát lại không làm, dân đen chúng tôi khổ sở mà không có cách nào tố cáo, ông nói xem là trách nhiệm của ai chứ."
Phó cục trưởng Vương bị anh làm cho nghẹn, ngồi trên bậc thang, "Cậu yên tâm, một khi những việc này kết thúc, chuyện của ai cũng sẽ được giải quyết, chúng tôi sẽ trừng trị hắn theo pháp luật."
Trình Tụ tu trực tiếp từ chai, ùng ục nửa chai vào bụng, lau miệng, có thứ gì đó được lôi ra từ trong góc, nện chầm chậm lên người anh.
Lúc trước khi anh vừa đến đây, sau mông không phải chỉ có mỗi Dư Khánh Sinh, còn có một thằng nhóc cùng quê tên Trần Tuyền, thằng nhóc đó làm việc có hơi bốc đồng, thích ôm việc khó vào người, thấp hơn Trình Tụ nửa cái đầu, gầy queo như một cây dưa chuột, quãng thời gian đó, ba người bọn họ rất đồng lòng, đồng tâm hiệp lực chắp vá qua ngày.
Phần lớn thời gian của ba người là đi theo Lịch Chấn kiếm một ít tiền, thay người trông chừng sòng bài, quán bar, làm lính đánh thuê, sàn nhảy là nơi có nhiều phụ nữ nhất, vào một năm trước, cả ngày Trần Tuyền cứ lảng vảng ở ngoài quán bar, thằng nhóc lúc ấy cũng giống anh, đang ở độ tuổi dậy thì, là lúc hormone phát triển nhất, Trần Tuyền thích một cô gái, Dư Khánh nói cô gái đó là dân bản địa, trông rất xinh đẹp, nhưng người ta chỉ đơn giản là ra đây chơi, đã có bạn trai đi cùng.
Vào đêm gần lễ Giáng Sinh, Trình Tụ vỗ vai cậu, "Tối nay là đêm Giáng Sinh, em ước gì đó đi."
Trần Tuyền cười, giọng hơi còn chút trẻ con, "Anh Tụ, em không chơi mấy cái lễ phương tây đâu, em thích Tết Âm lịch hơn, đoàn tụ gia đình."
Trước kia Trình Tụ cũng không chơi lễ phương tây, nhưng không khí vui vẻ như vậy, cũng bị lây nhiễm, "Chúng ta tin Bồ Tát trong miếu, người nước ngoài tin ông già Noel, em cứ ước đi, biết đâu sáng mai lại thành sự thật."
Trần Tuyền cười, vuốt vuốt đầu, trên mặt ngại ngụng, "Vậy để em ước."
Trình Tụ cản cậu lại, "Cái này á, nói ra không linh đâu, cứ ước như lúc thổi nến ăn bánh sinh nhật ấy."
Vào đêm Giáng Sinh, cô gái vừa đúng lúc bị thất tình, mọi người xung quanh vui vẻ, cô lại ngồi một chỗ buồn bã uống rượu, Lịch Huy đến vui chơi, liếc mắt một cái đã nhìn trúng cô gái đó, ra lệnh muốn cô ấy uống rượu với hắn, Trình Tụ không quá nắm rõ quá trình xảy ra xung đột, chỉ được nghe kể lại, cô gái say rượu đó bị Lịch Huy đưa vào phòng, cưỡиɠ ɧϊếp, cô gái không tình nguyện, kêu gào cứu mạng, rồi bị người ta bịt miệng, Trần Tuyền muốn làm anh hùng cứu mỹ nhân, nhưng đối phương là Lịch Huy, cậu xông vào phòng, bị đánh toàn những đòn hiểm, khoảng mười phút, bị người ta ném từ lầu 4 xuống đất.
Lúc Trình Tụ đến nơi, mọi thứ đã quá muộn, dưới đất đã có một vũng máu, cửa ra vào và biển hiệu sáng lên ánh đèn neon lập lòe đủ màu sắc, Trình Tụ ngẩng đầu nhìn bầu trời đêm, máu văng khắp nơi.
Hình bóng Trình Tuyền mãi mãi dừng lại ở tuổi 19.
Đồn công an lập án, là người tự rơi xuống chết, Trình Tụ đến đồn công an, lần nào cảnh sát cũng chỉ đưa cho anh phần báo cáo khám nghiệm tử thi, Trình Tụ chỉ có thể cùng Dư Khánh Sinh đi quậy, cố gắng làm lớn chuyện này, Lịch Huy tìm người cảnh cáo anh, Lịch Chấn cũng khuyên anh đừng nên chọc giận Lịch Huy, lần đầu tiên Trình Tụ cùng đường, gốc rễ của hắn đã cắm vào đất quá sâu, Lịch Huy hắn một tay che trời, làm người tiêu sái khoái hoạt.
Anh nhắm hai mắt lại cũng có thể đoán được điều ước của thằng nhóc đó.
Uớc có được cô gái ấy.