Chương 15

Chương 15

Edit: Sherry Tan

Soát lỗi: Rabbitlyn

Khi bốn người bước ra khỏi cục cảnh sát đã là bốn giờ sáng, vết thương trên trán Trình Tụ đã nứt ra, Lí Tịnh khăng khăng đòi mang anh về phòng khám băng bó lại vết thương lần nữa, nếu bị nhiễm trùng lần nữa vết thương sẽ nặng thêm.

Dư Khánh Sinh phụ họa, "Lí Tịnh nói rất đúng, anh Tụ, vết thương của anh ở trên đầu, nếu không chữa trị cho tốt, cẩn thận để lại di chứng.

Di chứng? Lâm Hải Đường tiếp lời, "Biến thành đần độn?"

Ba người không hẹn mà gặp nhìn về phía cô, giữa hai đầu lông mày của Trình Tụ đã nhăn thành chữ xuyên (川), trong mắt anh viết, có tin không ông đây biến cô thành đứa đần độn đầu tiên.

Dư Khánh Sinh nhịn cười, Lâm Hải Đường ngáp một cái, dùng tay che lại cái miệng vừa "gây họa" kia, "Dọn đường về phủ, đi ngủ."

Bốn người bắt một chiếc taxi đi đến phòng khám, vốn dĩ Lâm Hải Đường muốn tách ra đi về, nhưng có lẽ bởi vì chuyện hồi nãy xảy ra mà Lí Tịnh đã có bóng ma tâm lí, tóm chặt Lâm Hải Đường không cho cô đi, "Chị Hải Đường, tối một mình chị đi đường không an toàn."

Dư Khánh Sinh dùng một chân nhảy lò cò, "Sắp sáng luôn rồi, chờ anh Trình Tụ thay băng xong, mình đi ăn sáng luôn đi, bồi bổ lại số máu đã chảy khi nãy."

Lâm Hải Đường không lay chuyển được hai người, "Cũng được."

Khi Trình Tụ thay băng xong đã là sáu giờ, trời đã hơi hửng sáng, mùi thơm của món bánh quẩy bánh bao nơi góc đường đã lan xa, bên trong tiệm bánh bao đầy người chen lấn, không có chỗ ngồi, đành phải mua đồ ăn sáng rồi cầm về quán xiên nướng ăn.

Lí Tịnh và Lâm Hải Đường đi mua bữa sáng, Trình Tụ đỡ Dư Khánh Sinh đi qua.

Lâm Hải Đường hỏi: "Hai người ăn gì?"

Trình Tụ tùy ý, "Hai người tự xem đi."

Dư Khánh Sinh kích động khoa tay múa chân, "Anh muốn bồi bổ thân thể, mười quả trứng gà."

Lâm Hải Đường hai tay chống hông, "Cho anh sặc chết luôn."

Đây là lần đầu tiên Lâm Hải Đường tiêu tiền mà không đau lòng, mua một lúc mười quả trứng gà, bánh quẩy sữa đậu nành, một lồng bánh bao thịt, một túi thức ăn, bữa ăn sáng còn phong phú hơn cả bữa trưa.

Bàn ghế nhựa đã bị đập nát gom một đống ở một góc, Trình Tụ chọn ra mấy cái ghế còn có thể ngồi, nói là có thể ngồi nhưng phần lớn đều thiếu tay gãy chân, thật sự không thể ngồi đàng hoàng, ghế mà Dư Khánh Sinh ngồi là cái ghế hoàn chính còn sót lại, Lâm Hải Đường nhặt hai miếng nhựa để lót mông.

Lí Tịnh ngồi xổm xuống, vỗ đùi, "Em quên mất, có cái cửa hàng bán bánh nếp chiên ngọt ngon lắm, em đi mua một phần."

Dư Khánh Sinh lột vỏ trứng gà bỏ vào miệng, ậm ừ nói, "Mua nhiều chút, sức ăn anh lớn lắm."

Lí Tịnh đi rồi, Trình Tụ lại bới ra từ đống đổ nát kia, chọn lấy một cái bàn gãy chân, từ góc tường lấy ra mấy cục gạch, nói với Lâm Hải Đường, "Em ngồi cái này đi."

Lâm Hải Đường thật vất vả tìm ra được một tư thế ngồi thoải mái, mông đang không đau, cô thật sự không muốn động đậy nữa.

Trình Tụ thấy cô ngồi bất động, anh nhanh tay, ngắm kĩ cánh tay Lâm Hải Đường, bắt lấy bàn tay cô, anh nhẹ nhàng kéo cô lên, "Đau, nhẹ cái!"

Mày Trình Tụ hơn nhăn lại, kéo tay áo cô lên, bàn tay đã sưng lên, u lên một cục, "Em cũng thật biết nhịn đau."

“Chứ không phải là do anh bóp à." Lâm Hải Đường thở phì phì nói kháy lại anh.

Mắt Trình Tụ nhíu lại, "Ông đây nghĩ cô là nước làm ra." Anh dùng tay ấn lên vết sưng vù đó một cái.

Lâm Hải Đường đau đến hít vào, "Ông nội anh, bỏ tay ra."

Trình Tụ nhìn cô, "Anh không có thân thích nào tên này."

Ý trên mặt chữ, không bỏ.

Hai người cũng không biết đang giằng co cái gì, hoặc là chỉ muốn tiếp tục giữ lấy điểm tiếp xúc thân mật nho nhỏ kia.

Dư Khánh Sinh nghẹn quả trứng gà, ho khan liên tục vài tiếng, ho muốn rách phổi, hai người mới quay đầu sang nhìn anh.

Dư Khánh Sinh vỗ ngực, oan quá mà, xua xua tay, "Hai người tiếp tục, cứ coi như em không tồn tại."

Trình Tụ buông tay, ngồi thụt xuống nghiêm túc lột trứng gà, Dư Khánh Sinh tưởng là chuyện này xong rồi, trong lòng mất mát, cảm thấy mình đúng là đứa phá hoại giây phút anh anh em em của đôi vợ chồng son này, trong lòng tự trách.

Kết quả khi Trình Tụ lột trứng xong, lại quay sang bắt lấy bàn tay Lâm Hải Đường, Lâm Hải Đường hít một hơi, "Anh mẹ nó bị bệnh hả."

Trình Tụ không nói chuyện, nghiêm túc nâng lòng bàn tay cô lên, một tay cầm trứng gà lăn đi lăn lại trên vết sưng kia, Dư Khánh Sinh ngồi bên cạnh nuốt xuống miếng trứng cuối cùng, không dám lấy quả thứ ba.

Lâm Hải Đường lập tức ngẩn ngơ, tên đàn ông này xuất chiêu không theo lẽ thường.

***

Hai ngày nay Lâm Hải Đường đều nằm mơ, mơ thấy trứng gà, ban ngày lúc thất thần thì thấy trứng gà hiện ra trước mắt, sờ sờ bàn tay, cảm thấy ấm áp.

Quả trứng gà đó như thành tinh, xoay tròn trong đầu cô, lần đầu tiên trong cuộc đời cô bị một quả trứng gà tra tấn, đến buổi tối còn không được ngủ ngon.

Lâm Hải Đường đi chợ mua một túi xương ống, tự nấu cho mình hai ngày canh xương hầm, kết quả là sang đến tối hôm sau, cô ngán luôn món canh xương hầm đó, ngán luôn các món luộc, đúng là không thể ăn một lần quá nhiều, với cái dạ dày theo chủ nghĩa ăn chay này, nhất thời không có cách nào thích ứng.

Dọn dẹp chén đũa, cô lôi từ gầm giường ra một cái vali da phủ một lớp bụi dày, bề mặt da đã tróc khá nhiều, có một góc đã bị chuột gặm, lúc trước cô một mình lẻ loi đi đến đây, toàn bộ tài sản trên người đều là do chiếc vali da này bảo quản, cô xem cái vali này như bảo bối vậy, lấy khăn lau vệ sinh trong ngoài một lượt, mệt mỏi cả người.

Cửa bị gõ hai ba tiếng, khá trang trọng và bình tĩnh, cô không nghe thấy, một lúc sau, cánh cửa bị tông mạnh vài cú, ầm ầm, Lâm Hải Đường phản ứng lại, ném khăn bước ra đến gần cửa, dừng bước.

Chỗ này của cô quanh năm suốt tháng không có người mấy người tới, dùng năm đầu ngón tay có thể đếm hết, chủ nhà với người thu tiền điện, thu nước là ba, còn hai ngón tay, trời đã tối, giờ này, nhân viên thu tiền điện nước cũng tan ca rồi, bà chủ nhà ăn no đã đi nhảy quảng trường.

Cô bắt đầu suy nghĩ, chẳng lẽ cái tên cao gầy đã tìm đến nơi, không đúng, ít nhiều gì thằng đó cũng phải ngồi trong tù cỡ nửa tháng.

Cửa lại bị tông vài cái, nhà vốn cũ nên không giỏi chống chịu, chỗ gần cửa đã rơi xuống một lớp bụi mỏng, Lâm Hải Đường dứt ra, hối hận rằng vì sao mình chưa đi đục lỗ mắt mèo cái cửa cũ nát này.

Cô dán tay lên cửa, hỏi: "Ai vậy?"

“Chị Hải Đường, là em." Giọng Lí Tịnh xuyên qua cánh cửa truyền đến.

Thì ra là Lí Tịnh, Lâm Hải Đường yên tâm, mở cửa, bóng người đàn ông cao lớn đổ xuống, che luôn ánh đèn tù mù ngoài hiên.

Trình Tụ bước nhanh vào nhà, Lâm Hải Đường không kịp phản ứng lại, thì ra anh đứng đằng sau Lí Tịnh.

Lí Tịnh mang theo hòm thuốc, "Chị Hải Đường, chị không đến phòng khám lấy thuốc bôi, thế là em ghé qua đây tìm chị luôn, để em xem tình trạng vết thương của chị nhé."

Lâm Hải Đường cười gượng hai tiếng, Lí Tịnh đã đến tận cửa phục vụ, khiến cô không biết phải theo ai, "Chị uống canh xương hầm mấy ngày rồi, vết thương mau lành lắm."

“Chỉ uống canh xương hầm không được đâu, chị phải chú ý nghỉ ngơi nhiều một chút, đừng vận động mạnh, nếu chị không khỏe lại, em..."

Lí Tịnh nói một hơi, âm thanh hơi thấp xuống, cau mày.

Lâm Hải Đường biết Lí Tịnh lại tự trách bản thân, cô nhanh chóng đổi chủ đề, kéo tay Lí Tịnh về phía sô pha, "Quay đây giúp chị xem vết thương, đừng đứng đó nữa."

Nhưng cũng có một tên mặt dày, tên Trình Tụ nào đó rất không biết điều, không xem mình là người ngoài, vừa vào nhà đã ngồi lên sôpha, còn tự rót cho mình một li nước.

Sôpha hơi nhỏ, nếu ba người cùng ngồi có hơi chật.

Lâm Hải Đường ngồi một chiếc ghế lùn, Lí Tịnh ngồi gần Trình Tụ, cô đặt hòm thuốc lên bàn trà, bên trong có đầy đủ các dụng cụ, giống như một cái túi thần kì của Doraemon, Lí Tịnh thấy trên lớp băng gạc của cô dính dầu mỡ, "Chị Hải Đường, chị chú ý đừng dính nước nhé."

Lâm Hải Đường sờ sờ sau đầu, "Nấu cơm giặt giũ, khó tránh khỏi nên bị dính vào."

Lâm Hải Đường thấy trên bàn trà có hai túi trái cây, còn có một lốc sữa tươi, lúc nãy cô không để ý Trình Tụ xách cái gì đi vào, "Lí Tịnh, em đến là được rồi, còn mua nhiều đồ như vậy, lãng phí quá."

Lí Tịnh giúp cô mở băng vải trên mu bàn tay, "Ăn trái cây với uống sữa bò tốt cho thân thể, em nghe anh Trình Tụ nói, Dư Khánh Sinh bữa nào cũng ăn thịt cá, buổi sáng luộc năm quả trứng gà, chị Hải Đường, chị không thể lạc hậu như vậy được."

Lí Tịnh giúp cô sát trùng, bôi thuốc, Lâm Hải Đường lần đầu tiên được hưởng thụ cảm giác bác sĩ đến tận nhà phục vụ.

Lí Tịnh nói: "Tối qua em đã muốn đến xem chị, nhưng không tìm thấy nhà chị, thế là hôm nay em tìm anh Trình Tụ đưa em đến."

Lí Tịnh lại nói: "Em vốn tưởng là anh ấy biết, ai ngờ đến dưới lầu, phải hỏi mấy người mới tìm lên được."

Trình Tụ vẫn không nói lời nào, thế là Lí Tịnh vừa giúp Lâm Hải Đường bôi thuốc vừa tán dóc với cô, "Em thấy tòa nhà này giống như sắp phải phá dỡ rồi."

Lâm Hải Đường gật đầu, "Chắc là không bao lâu nữa sẽ phá dỡ."

Lí Tịnh nói: "Phòng khám cũng sắp dỡ rồi, em cũng định cuốn gói đây."

“Cuốn gói đi đâu." Lâm Hải Đường cười, mỗi lần cô sắp đi, nếu có người hỏi cô sẽ đi đâu, cô chưa từng hỏi người ta.

“Nếu may mắn thì đi bệnh viện lớn, không may thì tiếp tục tìm phòng khám nhỏ làm việc thôi, phòng khám nhỏ được cái không mệt, mỗi ngày lấy thuốc theo đơn, cũng tự do, nhưng lương thấp, làm vài chục năm mới có thể mua một căn trong thành phố." Lời Lí Tịnh nói chính là xuất phát từ nội tâm.

Lí Tịnh lại một lần nữa dùng băng sạch băng bó lại cho cô, việc hoàn thành, Lí Tịnh đi toilet.

Lí Tịnh vừa đi, phòng khách chỉ còn hai người trừng mắt nhìn nhau, Lâm Hải Đường mở túi trái cây, lấy một chùm nho.

Tầm mắt Trình Tụ dừng lại ở một góc, là cái vali da cũ nát đang mở ra kia, giọng hơi trầm xuống hỏi, "Em muốn đi?"

Ngón tay lột vỏ nho của Lâm Hải Đường hơi khựng lại, trả lời chắc chắn, "Ở đây chán rồi, nên đổi chỗ khác."

Trình Tụ chuyển tầm mắt, Lâm Hải Đường đang ngồi đối diện anh, hai đôi mắt nhìn nhau dưới ánh đèn sáng mờ, như có ánh sáng lại như bị một lớp sương mù bao phủ, rõ ràng là nhìn tường tận lại như không nhìn thấy gì.

Trình Tụ hỏi cô: "Quê em ở đâu?"

“Lâm Hải Đường đáp: "Tây Nam."

Trình Tụ nhíu mày, chỉ là một khái niệm.

“Chỗ đó có non xanh nước biếc, thích hợp dưỡng sinh, trấn của tôi nổi tiếng là trấn sống thọ đấy."

Trình Tụ cười cười, "Anh vốn ham sống sợ chết, chỗ đó vừa đúng lúc thích hợp với anh."

Lí Tịnh vừa ra tới, lời Lâm Hải Đường định nói ra đã phải nuốt xuống, hai người đồng thời dời mắt đi, trong lòng đều có tính toán cho riêng mình.

Lúc sắp ra cửa, Trình Tụ thấp giọng, ghé vào bên tai Lâm Hải Đường nói một câu, "Anh đưa cô ấy về trước."

Lâm Hải Đường không có phản ứng về ý nghĩa trong câu nói này, mãi đến nửa tiếng sau, cửa lại bị đập mạnh vài cái.

Lâm Hải Đường cách cánh cửa, từng tiếng đập cửa như đấm vào tim cô, tim đập như trống.

“Hải Đường, là anh." Lần đâu tiên anh gọi cô là Hải Đường.

Lâm Hải Đường dán sát cửa, mắt nhìn vào hư không, "Tôi muốn ngủ, có việc gì mai nói."

Trình Tụ nói thẳng, "Em không mở, anh cạy cửa đấy."

Lâm Hải Đường hét lên, "Anh dám."

Trình Tụ bắt đầu vặn vặn chốt khóa, Lâm Hải Đường nghe tiếng âm thanh đó, hơi hoảng, con mẹ nó, thật sự dám cạy cửa.