Chương 2: Mì Dương Xuân

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Hai người cuộn tấm trải giường, đến khi tỉnh dậy xem đồng hồ cũng đã gần rạng sáng.

Ninh Tuyền không có ở đây, cậu để lại cho hắn một tờ ghi chú.

- -Em đã gọi đồ ăn ở Túy Hàng Lâu cho anh. Có món thịt kho Đông Pha em thích nữa, Bùi tiên sinh ăn tạm một chút. Tối nay có phát sóng trực tiếp nên em làm việc trước, yêu anh.

Ninh Tuyền là một người yêu rất chu đáo và luôn làm tròn trách nhiệm. Trong tất cả những tình nhân đã ở bên hắn, cậu không phải là người tốt nhất, nhưng cũng không phải là người tệ nhất.

*

Bùi Văn Kiệt mặc quần áo đi ra ngoài bật đèn, trong nhà bếp có mấy đĩa thức ăn, tuy được gói cẩn thẩn trong lớp cách nhiệt nhưng giao đến đã lâu nên có phần hơi nguội lạnh.

Ninh Tuyền là người thích ăn thịt, cậu ta chỉ toàn gọi những món thịt nhiều dầu mỡ, tuy rằng Túy Hàng Lâu được coi là nhà hàng cao cấp ở Hàng Châu, dù là đồ ăn mang đi nhưng cách trình bày vẫn rất đẹp mắt. Mà bây giờ váng dầu đông lại, nổi lềnh bềnh trên bát, thực sự làm người khác nhìn vào nuốt không nổi.

Con người Bùi Văn Kiệt ngoại trừ việc sẽ chọn lựa người tình bên gối của hắn, cũng sẽ toàn tâm toàn ý theo đuổi sự nghiệp, còn lại mặt khác đều đơn giản dễ dàng, không quá khắt khe. Ăn mặc, nhà ở hay phương tiện đi lại sao cũng được, tựa hồ như chẳng có gì mà hắn hứng thú.

Vì vậy nên, mọi người xung quanh không hề hay biết rằng.

Hắn rất kén chọn thức ăn, không chỉ mùi vị, hình thức bên ngoài mà ngay cả không gian và dụng cụ ăn uống cũng rất dễ khiến hắn muốn bỏ bữa. Ninh Tuyền không biết, bằng không nhất định sẽ tận lực lấy lòng hắn trên phương diện này.

Sáng sớm bay từ Bắc Kinh đến Hàng Châu, chỉ ăn một chút điểm tâm ở phòng chờ hạng nhất, bữa thứ hai trên máy bay chỉ ăn trái cây. Hành trình bận bịu khiến hắn chẳng có gì trong bụng ngoài cốc cà phê uống từ trưa đến bây giờ. Cảm giác cồn cào, đau nhói nơi dạ dày dần trở nên rõ rệt.

Là người thì cần phải ăn cơm, không còn cách nào khác cả.

Bùi Văn Kiệt nhìn thời gian.

23:46 pm.

Chút ánh sáng yếu ớt từ phòng làm việc trên lầu chiếu xuống. Ninh Tuyền đang nói chuyện và cười đùa với khán giả trong buổi phát sóng trực tiếp, có vẻ như khá lâu nữa mới kết thúc.

Hắn nghĩ nghĩ, thay quần áo đi xuống lầu, bên ngoài nhiệt độ cơ hồ giống như ban ngày, trong tiểu khu vắng vẻ không một bóng người.

Dạo một vòng phố ẩm thực, chỉ còn lại cửa hàng duy nhất sáng đèn chính là quán hoành thánh với tấm biển nhỏ hẹp - Hỉ Tương Phùng.

Hình bóng của Lương Phùng hiện lên trong đầu hắn, hắn không chút nghĩ ngợi đi thẳng vào quán hoành thánh.

Bên trong còn chật hẹp hơn, ước chừng chưa đến mười mét vuông.

Không bật điều hòa.

Một cái quạt đơn giản quay đều, thỉnh thoảng phát ra tiếng cót két.

Cảm giác ngột ngạt khiến Bùi Văn Kiệt do dự, nhưng dạ dày không ngừng biểu tình, cơn đói khiến hắn phải nán lại.

Sau mặt bàn trong cùng, hai chiếc ghế kê sát vào nhau, trên đó có một bé gái khoảng bảy, tám tuổi đang nằm ngủ. Có người đã dùng tấm vải mỏng căng lên làm mùng chống muỗi cho cô bé.

Bùi Văn Kiệt ngồi xuống, hắn còn chưa kịp ở miệng, một bóng người cao gầy đã từ trong bếp đi ra.

Là Lương Phùng.

"Ngài ăn cơm sao?" Lương Phùng cầm thực đơn đặt trước mặt hắn. Trong khoảnh khắc phần gáy rũ xuống, có ít lông tơ mịn, dưới ánh sáng đèn huỳnh quang khiến Lương Phùng toát lên vẻ dịu dàng, ôn nhu.

Anh không nhận ra Bùi Văn Kiệt.

Điều này không có gì đáng ngạc nhiên, Bùi Văn Kiệt khi còn đi học không phải là học sinh lớp Lương Phùng, họ gần như không tiếp xúc với nhau.

Thực đơn được viết bằng tay rồi in ra, tinh tế tao nhã, giống như những lời nhận xét mà Lương Phùng từng sửa trên trang giấy. Thực đơn này đơn giản sạch sẽ, chu đáo hơn nhiều so với những tấm thực đơn nhựa sặc sỡ ở các quán ăn nhỏ khác.

Bùi Văn Kiệt phải mất một chút thời gian để chuyển sự chú ý của mình khỏi chữ viết tay của anh, nghiên cứu món ăn.

Thực ra cũng không có gì để nghĩ ngợi, đều là hoành thánh với các loại nhân khác nhau.

Hắn còn chưa kịp mở miệng, Lương Phùng tựa hồ sợ hắn bỏ đi, nói: "Ông chủ, món gì không có trong thực đơn tôi cũng có thể làm."

"Quá nóng, không muốn ăn." Bùi Văn Kiệt nói.

"Mì Dương Xuân được không?" Lương Phùng hỏi hắn, "Mì được làm lạnh bằng nước đá, đun sôi để nguội một lần, sẽ không quá nóng cũng không quá lạnh."

Khi nói chuyện anh có hơi nghiêm túc, sau khi miêu tả xong khiến hắn như thực sự nhìn thấy bát mì Dương Xuân không nóng không lạnh thích hợp cho mùa hè.

Bùi Văn Kiệt bất giác gật đầu.

"Được, đợi một lát." Lương Phùng viết lại đơn, đi tới quầy lấy điều khiển mở máy lạnh lên.

"Tiền điện tại quán đắt quá, buổi tối lại ít người nên tôi tắt đi, hơi nóng chút." Anh có điểm ngượng ngùng nói.

Bùi Văn Kiệt không nói gì.

Điều hòa bật lên, nhiệt độ từ từ hạ xuống, hắn ngồi lướt điện thoại một lúc, rất nhanh món mì Dương Xuân làm lạnh bằng đá được dọn ra, bên trong có một quả trứng.

Một ít hành lá, hai giọt dầu mè. Hồi Tâm - Chương 2: Mì Dương Xuân*chắc là cái này. T cũng ko chắc nữa, vì nếu tra riêng sợi mì Dương Xuân thì nó lớn và dẹt hơn:/ mn tự tưởng tượng đỡ.

____

Thực thanh đạm.

Bộ đồ ăn cũng là sản phẩm làm bằng trúc, rất mới mẻ, sạch sẽ.

Bùi Văn Kiệt cầm đũa nếm thử món mì.

Ban đầu có chút nóng, nhưng rõ ràng là đã giảm nhiệt độ, ăn vào vô cùng vừa miệng. Sợi mì dai, bỏ thêm một nắm hành lá, mặc dù không phải món ăn gì quá đặc biệt, lại gãi đúng chỗ ngứa xoa dịu chiếc bụng đói của hắn.

Cuối cùng là cái trứng gà hơi lòng đào kia.

Không hề bị vỡ ra dính nhớp, vô cùng hoàn mỹ.

Hương vị như ở nhà vậy.

Thời điểm tính tiền, hắn mới có thể nhìn kỹ Lương Phùng.

Lương Phùng tuổi cũng không còn trẻ, tầm đâu ba mươi tư, mặt mày ôn hòa, giống như bát mì hắn vừa ăn, đủ giản dị.

Vừa thanh toán xong, cô bé đang chìm trong giấc mộng bỗng khóc lóc kêu hai tiếng: "Ba ba."

Lương Phùng vội chạy tới vỗ về, thẳng cho đến khi đứa trẻ ổn định trở lại.

"Con anh sao?" Bùi Văn Kiệt tiện lời hỏi sau khi quét mã QR trả tám nhân dân tệ.

"Không phải." Lương Phùng cụp mắt xuống, né tránh một lúc rồi mới nói, "Tạm thời vẫn chưa...còn đang làm thủ tục nhận nuôi."

Thủ tục nhận nuôi?

Đàn ông độc thân ở độ tuổi này nói muốn nhận một đứa bé làm con nuôi, chẳng khác gì người si nói mộng.

"Ồ."

Hắn cũng không để ý đến điểm lạ lùng trong lời nói của Lương Phùng.

Rốt cuộc thì việc hắn cùng Lương Phùng gặp lại không nằm trong quỹ đạo cuộc đời hắn, hiện tại chạm nhau cùng lắm là ngẫu nhiên, trùng hợp ngoài ý muốn.

Câu hỏi vừa nãy chỉ là thuận miệng.

Điều duy nhất có thể khẳng định chính là, bát mì Dương Xuân kia đã làm dịu lục phủ ngũ tạng hắn, khiến cảm giác cồn cào trong bụng hắn biến mất.

Bóng lưng Bùi Văn Kiệt khuất dần trong màn đêm.

*

Lương Nam từ trong mộng tỉnh lại, mơ mơ hồ hồ gọi Lương Phùng.

"Ba ba, ôm một cái."

Lương Phùng đang đứng sững nhìn ra cửa, lúc này mới hoàn hồn, ôm Nam Nam vào trong ngực dỗ dành.

Con nít ở độ tuổi này không hề nhẹ cân, Lương Nam đã cao hơn và nặng hơn, nhưng khi cô bé được ôm trong lòng, cánh tay của Lương Phùng rất vững vàng, giống như đang ôm bảo vật, tuyệt đối không bao giờ làm mất.

"Ba đang nhìn cái gì?"

"...Không có gì." Lương Phùng nói, "Bảo bối ngủ sớm đi, sáng mai còn phải dậy đi học."

Nam Nam ngoan ngoãn gật đầu, ngáp một cái, từ từ ngủ thϊếp đi trong l*иg ngực của Lương Phùng.

Anh ngước mắt lên nhìn về hướng mà Bùi Văn Kiệt rời đi.

Như đang suy tư điều gì đó.

*

Khi Bùi Văn Kiệt lên lầu, hắn đứng ở cửa một lúc, sau đó lấy điện thoại di động ra gửi cho Đàm Duệ một tin nhắn Wechat: [Sinh nhật Ninh Tuyền.]

[03/01/2002]

Chưa đầy ba mươi giây, đối phương đã gửi lại một thông tin chuẩn xác.

Hắn dựa vào sinh nhật mở khóa cửa -- đôi khi hắn tự hỏi liệu Đàm Duệ có phải là người sống không, tại sao anh ấy luôn trực điện thoại một cách vô cùng đáng tin cậy.

Ninh Tuyền đã kết thúc livestream, đang tắm rửa, mặc một chiếc quần ngủ bằng lụa đang chờ hắn ở phòng khách.

Vừa bước vào, Ninh Tuyền đã sáp lại.

"Sao Bùi tiên sinh lại đi lâu như vậy?" Cậu người khổ một tiếng, "Còn tưởng vì em bỏ đi phát trực tiếp làm anh tức giận."

"Nhìn thấy hoành thánh dưới lầu, tôi muốn ăn một chút nên đi xuống." Bùi Văn Kiệt nói với cậu.

"Ý anh là cửa hàng nhỏ dưới lầu sao? Chủ tiệm tên là Lương Phùng." Ninh Tuyền cởi cúc sơ mi, giúp hắn xắn tay áo.

"Em biết sao?"

"Thi thoảng em cũng tới đó ăn, quán tuy nhỏ nhưng đồ ăn rất sạch sẽ, ông chủ Lương là người thật thà, nấu ăn rất ngon."

"Anh ta còn mang theo một đứa nhóc, là bé gái."

"Đứa nhóc?" Ninh Tuyền suy nghĩ một chút, "Em nghe được Sa Sa nhà bên nói chuyện phiếm, đứa bé kia hình như là con của em gái anh ta, người em gái nay đã không còn, anh rể của anh ta lại càng là một tên cặn bã. Tên đó trước đây từng bạo hành đứa nhỏ, hiện tại mỗi ngày đều bám theo anh ta đòi tiền trợ cấp, nếu không sẽ mang con đi."

"Anh ấy nói đang trong quá trình nhận con nuôi."

"Anh ta vừa được thả ra, người có tiền án làm sao có thể nhận con nuôi? Không thể nào." Ninh Tuyền có chút khinh thường nói: "Thảo nào mà vào tù, anh ta đúng là mù luật pháp."

"Lương Phùng? Tiền án?"

"Ừm, trước đây anh ta làm việc trong công ty, sau đó bị bắt vì tội tham ô thì phải, sau hơn ba năm, anh ta bị phạt mấy chục triệu mới được thả. Rời xa xã hội, cũng coi như vô dụng luôn đi. Tiệm ăn vẫn thuộc sỡ hữu của em gái anh ta, vậy nên sau khi cổ qua đời anh ta là người tiếp tục nó."

"Làm sao em biết rõ như vậy?" Bùi Văn Kiệt không nhịn được cười, "Cuộc sống của người nổi tiếng cũng thật nhàn rỗi."

"Bùi tiên sinh, anh đừng nói bậy, một ngày em bận thở còn không nổi. Dưỡng da trang điểm, lên mạng livestream, chăm fan, còn hầu hạ "anh cả" nữa." Ninh Tuyền cười liếc hắn một cái, "Chuyện này cần gì tốn sức điều tra, trên mạng cái gì cũng huỵch tẹt."

Cậu cầm điện thoại lên bấm bấm rồi đưa cho Bùi Văn Kiệt xem.

Những chuyện trên mạng kể đại khái không ít, nhưng ảnh của Lương Phùng đều đã bị mã hóa.

Bùi Văn Kiệt xem qua nhiều website, cuối cùng tại trang chính thức của ngôi trường cũ suýt bị lãng quên ấy tìm thấy một bức ảnh của Lương Phùng trong bộ âu phục.

Ông chủ tiệm hoành thánh mặc một bộ vest đen và áo sơ mi trắng, trông so với bây giờ nhiều năng lượng hơn.

Bùi Văn Kiệt nghĩ về mùa xuân thứ hai đó.

Chủ nhiệm mới ở lớp bên cạnh là một giáo viên trẻ tuổi dạy ngữ văn, là người rất có năng lực.

Khi có học sinh đến chào hỏi anh, anh liền mỉm cười và trả lời: "Chào bạn học, thầy là giáo viên thay thế, gọi Lương Phùng."

*

Thấy hắn đang xem ảnh của Lương Phùng, Ninh Tuyền không cam tâm, giật lại điện thoại trực tiếp tắt máy.

"Em còn không hấp dẫn bằng một ông già vừa mới ra tù mở quán ăn sao?" Cậu nửa đùa nửa thật, "Bùi tiên sinh còn không thèm nhìn em nữa."

Cậu từ từ quỳ xuống, đối diện với đầu gối của hắn, nâng ngón tay hôn lên. Cuối cùng ngẩng đầu lên nhìn Bùi Văn Kiệt, góc độ này khiến cậu trông thật đáng thương cảm.

"Có phải Bùi tiên sinh không muốn yêu em nữa không? Em còn có thể giữ lại được ngài sao?"

Bùi Văn Kiệt chạm vào gương mặt cậu, người trẻ tuổi da thịt đàn hồi láng bóng.

Ninh Tuyền lời nói trìu mến, nhưng đáy mắt lại không có tình cảm, dù sao cậu ta cũng chỉ là một người nổi tiếng trên mạng xã hội, kỹ năng diễn xuất thực sự rất vụng về. Trong số những người tình trước giờ của hắn, ngay cả người kém cỏi nhất cũng có thể tại thời điểm này mà đôi mắt ướŧ áŧ phiếm hồng, làm người ta thực sự nghĩ rằng có một hai phần rung động trong đó.

"Một lão già gần bốn mươi, tôi động tâm cái gì, cùng cậu không so sánh được."

Hắn thở dài, ấn người Ninh Tuyền xuống, vì vậy Ninh Tuyền ngoan ngoãn tiến lại gần, cố hết sức khiến hắn vui vẻ.

Loại kí©h thí©ɧ trực tiếp này nhanh chóng tạo ra kɧoáı ©ảʍ mãnh liệt.

Khi đó mọi căng thẳng đều được giải tỏa.

Nhưng khi hắn đem cậu đè xuống dưới thân, làm Ninh Tuyền liên tục khóc lóc cầu xin, không biết vì cái gì, trong đầu lại xuất hiện một người....

Là Lương Phùng.