Chương 1: Lệ Hoa Viện

Thế kỷ hai mươi lăm hiện đại.

Trong khu rừng vắng nằm cách thành phố không xa. Cô gái mặt một bộ đầm màu đỏ, gương mặt trang điểm đậm tay cầm một con dao, mũi dao đã đâm thẳng vào tim của cô gái trước mặt.

Cô ta cũng không muốn gϊếŧ người đâu chỉ là lỡ tay thôi, con nhỏ xấu xí này ngoan cường hỏi gì cũng không chịu nói. Cô còn phải về báo cáo lại nếu không tìm ra thứ mà ông chủ của cô ta đánh mất thì cả cái mạng này cũng không giữ được nên buộc phải nặng tay tra hỏi thôi.

Tức giận cô buôn con dao ra, đứng bật dậy rồi nói:

- Chết tiệt thật…

- Mau chôn con nhỏ này đi, đừng để người khác phát hiện.

Nói rồi cô gái mặc bộ đầm màu đỏ vội vã đứng lên nhanh chóng rời khỏi khu rừng cùng với chiếc xe hơi đắt tiền của mình.

Xung quanh khu rừng lúc này tối đen như mực. Hai người đàn ông nhanh chóng mang xác cô gái xấu số đem chôn vội vã xuống lòng đất. Thi thể nằm bên trong lòng đất lạnh lẽo, cái chết oan với một con dao trước l*иg ngực. Máu chảy thành dòng, mỏng như tơ, thấm hết vào nền đất.

Thiên tạo thương xót cho kẻ vô tội, mang linh hồn oan khuất trọng sinh vào một thế giới mới. Lai tạo sinh mệnh. Ánh sáng linh hồn lóe lên rồi tắt dần tại một thế giới cổ đại mới...

Trường Thương Quốc.

Kinh thành Trường Thương Quốc vốn nổi tiếng tráng lệ, xa hoa, lại giàu có nhất nước. Dưới chân thiên tử luôn là mảnh đất màu mỡ, mời gọi những kẻ giàu có, ham mê danh vọng sống hưởng lạc. Kinh thành về đêm lại càng phồn hoa, lung linh hơn, dọc các đường lớn hằng đêm điều có những chiếc l*иg đèn đỏ rực thắp sáng, treo dọc cả con đường thêm sắc màu rực rỡ.

Náo nhiệt nhất phải nói đến là Lệ Hoa Viện.

Tối nay cũng như bao đêm khác, Lệ Hoa Viện đông khách ra vào. Nữ nhân ở đây ai cũng vừa xinh đẹp, lại vừa tinh thông cầm kỳ, thi họa. Người nào người nấy thân hình quyến rũ, cơ thể mềm như tơ, thông minh lại hiểu ý người. Khiến cho biết bao nam nhân phải "dục tử dục tiên" đến chết đi sống lại cũng còn thấy chưa thỏa lòng tri mộ.

Bảng hiệu sống của họ có thể nói đó là thanh kỹ Bạc Tâm. Nàng ta không chỉ là một tuyệt sắc giai nhân khuynh thành, có một nước da trắng mịn như đậu hũ, đôi mắt to tròn lúc nào cũng ướt lệ cứ như sắp bật khóc, thêm đôi môi anh đào đỏ mọng, dáng người thì quyến rũ, đáy thắt lưng ong.

Cái điểm chết người của nàng ta chính là vòng eo nhỏ "hư hỏng" lã lơ. Mỗi lần nhạc cất lên, eo uyển chuyển theo điệu múa. Hút hết mọi ánh nhìn. Mỗi cái lắc hông của nàng ta, cũng đủ làm nam nhân trong thiên hạ này phải quỳ xuống dưới gót chân mà si, mà dại. Chỉ cần nàng ta cười thì bao kẻ sĩ điều phải gục đầu, cam tâm tình nguyện làm nô bộc trung thành suốt đời cho nàng ta.

Đêm nay gả Thân Lý giàu có đã bỏ ra hai trăm thùng vàng lớn và một sợ dây chuyền bằng thạch ngọc hiếm, chỉ để được Bạc Tâm hầu rượu. Chốn thanh lâu này chỉ cần có tiền thì mỹ nhân ngoài hầu rượu còn có thể hầu tận giường, thoải mái vô cùng.

Cách cửa phòng của Bạc Tâm đóng chặt lại, bên trong là Thân Lý đang vuốt ve, ôm ấp mỹ nhân bé nhỏ vào lòng.Bàn tay y thô ráp nhẹ nhàng chạm vào làn da trắng mịn mà cả thiên hạ điều nói như tàu hủ là đây. Hắn sung sướиɠ, thỏa mãn. Cảm thấy đống vàng bạc trang sức bỏ ra kia thật sự còn quá ít so với cảm giác thần tiên này.

Thân Lý thích đôi môi đỏ hồng, thơm nồng của Bạc Tâm lắm. Được mỹ nhân hầu rượu nhưng mà chưa uống ly nào hắn đã say rồi. Màu đỏ của yên chi thoa trên môi Bạc Tâm lúc này đã thấm hết vào môi của Thân Lý, hắn tham lam ngấu nghiến như muốn hút cạn mật ngọt trên đôi môi có phần mới lạ này.

Tầng y phục mỏng của Bạc Tâm nhanh chóng được Thân Lý vứt ra nền đất. Mỹ nhân bây giờ chỉ còn chiếc tơ yếm đỏ rực, quyến rũ.

Thân Lý vuốt ve âu yếm từng nơi trên cơ thể của Bạc Tâm, cử chỉ của hắn rất cẩn thận, rất nhẹ nhàng. Tâm trí thì mơ hồ trong mắt chẳng còn nhìn thấy được gì ngoài dáng hình của mỹ nhân nóng bỏng trước mặt.

Bạc Tâm đưa tay chống lên ngực của Thân Lý, giữ hắn ta lại, giọng thủ thỉ nói:

- Chàng thật hư hỏng?

Thân Lý mỉm cười tay sờ vào gò má nóng bỏng của Bạc Tâm rồi nói:

- Một lát nữa ta sẽ còn hư hỏng hơn nữa.

Bạc Tâm bậc cười khúc khích nói:

- Tiết quá! Chàng có thê tử rồi.

- Nếu không có Bạc Tâm sẽ nguyện hầu hạ chàng hết đời này.

Thân Lý nghe mỹ nhân phũ phục như thế trong lòng như mở cờ trong bụng liền nói:

- Không cần lo.

- Ả thê tử xấu xí sao sánh bằng nàng. Sáng mai ta về tới phủ sẽ đuổi ả đi ngay.

Bạc Tâm nghe vậy thì đôi môi anh đào lại mỉm cười nói:

- Thật không? chàng đừng gạt ta.

Thân Lý lúc này lý trí chẳng còn lại bao nhiêu, chỉ còn sắc dục với thanh kỹ xinh đẹp này giọng lại nói:

- Chỉ cần nàng chiều ta đêm nay. Mai nàng sẽ là đại phu nhân.

- Nàng muốn gì ta cũng cho nàng hết, Lý gia ta giàu có, không sợ thiếu thứ gì.