Chương 33: Bức Tường Rồng

Ngay vị trí đặt viên đá chợt tỏa ra nhiều tia sáng, con vật được điêu khắc theo ánh sáng lan rộng ra cũng bắt đầu di chuyển. Từ vị trí Tử Văn có thể thấy được cả ba bức tường đó như được sống lại, ba con rồng di chuyển như vật còn sống. Nó uốn lượn khắp mặt tường rồi nằm gọn lại trong ba bức tường.

Sau đó các bức tường dần dần kéo xa ra, còn duy nhất một bức tường sau khi ba con rồng di chuyển đi thì đã trơn bóng. So với ba bức tường kia thì bức tường này có vẻ đơn sơ, không có chút nào thu hút.

Nhưng dị biến đã xảy ra, bức tường đó đột nhiên tách ra làm hai, đẩy ra ngoài một cây cột, trên cây cột có một vị trí bị lõm xuống như mắt rồng khi nãy.

Nhìn thấy vết lõm này, Tử Văn nhớ lại nội dung tờ giấy của số 3 để lại. Ba viên đá đã được khảm vào đúng vị trí của nó, vết lõm cuối cùng này chính là "ổ khóa" mà "chìa khóa" chính là vũ khí được nhận từ Quản trò.

"Chúng ta chỉ cần tìm được "chìa khóa" khớp với vết lõm trên cây cột là vượt phó bản thành công rồi!" Kim Ly như bừng tỉnh sau khi cây cột xuất hiện, nàng khua tay vui mừng nhìn sang những người bên cạnh.

"Hi vọng là vậy, cầu trời không có bất ngờ nào xảy ra nữa." Hoàng Lâm thành tâm khẩn cầu. Phó bản này đã khiến hắn hụt hẫng rất nhiều lần, chiến thắng lần nào cũng ở ngay trước mắt nhưng kết quả lại không như vậy.

"Theo ta quan sát vết lõm kia thì có vẻ vũ khí của Tử Văn là phù hợp nhất." Hoàng Lâm tiến vào trạng thái rất nhanh, hắn sợ nếu kéo dài thời gian thì lại có điều bất trắc.

Tử Văn gật đầu đồng ý. Vết lõm rất sâu, đường kính lại nhỏ, ở đây chỉ có vũ khí của hắn phù hợp với tiêu chuẩn.

"Ngươi mau mở khóa đi, nếu sợ có trá thì để ta mở." Số 1 lập tức đưa ra đề nghị.

"Không, có thể người mở khóa cũng cần là người sở hữu vũ khí ngay từ đầu." Tử Văn chậm rãi từ chối.

"Được." Số 1 nhanh chóng đồng ý, là hắn thiếu sót không nghĩ đến điều này.

Tử Văn bước đi từ từ đến chỗ cây cột, mỗi bước chân đặt xuống đều thận trọng, nếu có bất cứ vật kì lạ nào xuất hiện hắn có thể phản ứng kịp. Đương nhiên, khung cảnh xung quanh, bên trên và vị trí cây cột cũng được hắn liệt vào hàng nguy hiểm. Có thể nói không gian yên tĩnh không khiến Tử Văn thả lỏng đề phòng mà càng khiến hắn đề cao cảnh giác.

Từng bước, tường bước. Cuối cùng Tử Văn đã đến được vị trí của cây cột, vết lõm nằm ở vị trí cao bằng ngực hắn. Tử Văn đưa tay phải đang nắm vũ khí, rồi xoay sang đầu thương chuẩn bị găm vào vết lõm.



"Cẩn thận!!!" Tiếng thét đồng thanh của những người còn lại vang lên.

Cùng ngay lúc đó Tử Văn cũng nghiên người né đi. Hắn không biết thứ tấn công là gì nhưng hắn cảm nhận được thứ này muốn lấy mạng mình, như phản ứng tự nhiên hắn đã tránh được.

"Nhanh! Nằm sấp xuống!" Số 1 hét lên cảnh tỉnh cho mọi người, bởi vì hắn đã thú hóa nên mọi giác quan của hắn rất mạnh, hắn lập tức đưa ra phán đoán.

"Vụt… Vụt…" Ba bức tường còn lại ngay trên mỗi chiếc vảy của ba con rồng đột nhiên bị chạm rỗng, mũi tên thi nhau từ đó bắn ra.

Rất may cả bọn nghe theo lời số 1 nằm sấp xuống, mũi tên chỉ bay sượt qua đỉnh đầu mà không hạ thấp thêm nữa.

"Mau mở khóa đi! Ta không muốn ở đây nữa!" Số 15, tên đồng bọn duy nhất của số 3 còn sống sót sau đại nạn. Hắn dường như hỏng mất mà la lớn, nước mắt nước mũi chảy dài trên mặt. Nếu không phải hắn phản ứng nhanh thì hiện tại đã bị bắn thành con nhím rồi!

Tử Văn cũng không khá hơn là bao, hắn cũng nhờ nằm sấp xuống mới thoát được kiếp nạn này. Theo như hắn dự đoán thì mũi tên không phải đột nhiên xuất hiện mà nó do ai đó đã kích phát cơ quan. Nhưng rõ ràng trên đoạn đường đến cây cột hắn không hề làm vật nào thay đổi vị trí. Không tìm được vấn đề ở mình hắn liền nói lớn cho những người còn lại: "Mọi người xem lại có đè hoặc làm vật nào ở đây thay đổi vị trí hay không? Ta nghĩ đã có người vô tình kích phát cơ quan."

Những người còn lại vội nhìn xung quanh mình nhưng họ không thấy được điểm bất thường nào.

"Mẹ nó! Số 15! Chân ngươi đang đạp làm một viên gạch bị lún kìa!" Âm thanh Hoắc Kỳ tức muốn hộc máu vang lên báo cho mọi người biết kẻ nào đã gây ra tai nạn này. Bởi vì hắn ở phía sau số 15 nên mới thấy được, vậy mà tên ngu đó còn không biết!

"Ta nhớ rồi! Bởi vì giẫm phải nó nên ta mới té ngã!" Số 15 hoảng hốt nói, với một kẻ bao cỏ như hắn sao có thể phản ứng nhanh nhạy theo lời số 1 được, là bởi vì hắn té ngã đúng lúc.

Số 15 di chuyển chân ra khỏi viên gạch đó, bỏ đi trọng lượng đạp lên, viên gạch từ từ trồi lên mặt đất. Vị trí vảy của ba con rồng cũng trở lại như cũ, mưa tên cuối cùng cũng kết thúc.

"Cẩn thận mỗi chi tiết xung quanh." Tử Văn lên tiếng nhắc nhở, hắn đứng lên tiếp túc nâng vũ khí đâm vào "ổ khóa".