Chương 32: Mở Cánh Cổng Cao Cấp

[Người chơi kích hoạt cánh cổng cao cấp] Quản trò thông báo sau khi Tử Văn bấm nút.

Cả không gian rung động sau lời Quản trò, nhóm Tử Văn cố giữ thăng bằng để không bị ngã xuống. Bất chợt một đường sáng trắng đột ngột xuất hiện, đường sáng này như một vết cắt không gian ra làm hai, từ một khe hở nhỏ nó dần dần mở rộng ra thành một cánh cổng rộng lớn.

Đứng nhìn chứng kiến từ đầu đến cuối, Tử Văn không khỏi há hốc bởi mức độ hoành tráng, phản khoa học của cảnh tượng. Từ bên ngoài, hắn chỉ thấy được một lớp sương trắng mờ ảo còn cảnh vật bên trong là một ẩn số.

Cả đám như mọc chân tại chỗ, không ai dám bước vào cánh cổng này. Lúc này, số 1 lạnh mặt nhấc chân đi vào đầu tiên. Hắn không có nhiều thời gian để suy nghĩ, dù sao con đường nào với hắn bây giờ cũng đều nguy hiểm, sống hay chết dựa vào bản lĩnh.

Tử Văn nhìn số 1 biến mất sau màn sương, hắn ra hiệu cho đồng đội theo sau, rồi cũng đi vào cánh cổng. Những người còn lại thấy đã có người dẫn đầu vào thì cũng lục tục đi theo.

[Toàn bộ người sống sót đã bước vào cánh cổng, đếm ngược thời gian cánh cổng khép lại 3… 2… 1.] Quản trò chờ tất cả mọi người vào hết mới thông báo. Như vậy cả đám bọn họ không còn đường nào để trở ra nữa.

"Má ơi!" Hoắc Kỳ sau khi chứng kiến khung cảnh sau cánh cổng không nén được bất ngờ.

Bọn họ như bước vào cung điện của đế vương, lối kiến trúc giống hệt cung điện cho nhóm họ chọn thêm vật phẩm ở [cánh cổng trung cấp], nhưng nó lại khác nhau chỗ bốn bức tường đều được điêu khắc rất tinh xảo, hầu như tất cả đều làm bằng vàng, có vài chi tiết lại được đính ngọc.

Lặng nhìn không gian trống rỗng không có gì ngoài bốn bức tường được điêu khắc. Cả đám không biết phải làm gì tiếp theo, không có bất kì sinh vật nào tấn công cũng không nhận được không báo từ Quản trò, manh mối đến đây lại chặt đứt.

Số 1 nôn nóng đi đến đấm vào nét điêu khắc trên tường, dù dùng lực mạnh đến mấy cũng không làm bức tường di chuyển mảy may. Hắn gấp đến độ hai mắt đỏ ngầu lên, chết tiệt! Hắn không còn nhiều thời gian nữa!

Tử Văn không nôn nóng, hắn dạo bước xem kĩ từng chi tiết trên bức tường. Đến gần hắn mới thấy hoa văn điêu khắc trên tường có hình dáng gần giống với rồng ở thế giới cũ, nhưng cặp sừng trên đầu thì lại khác, nó uốn cong giống hệt sừng trâu.

Tử Văn dùng tay chạm vào bức điêu khắc, từng chi tiết đều quá tỉ mỉ nếu không phải nằm trên bức tường thì hắn đã nhầm lẫn đây là vật sống. Nhưng không hiểu vì sao, hắn lại cảm thấy bức điêu khắc này lại thiếu cái gì đó khiến nó trở nên hoàn mỹ hơn nữa.

Tử Văn chầm chậm quan sát, đến vị trí mắt rồng hắn chợt dừng lại. Chính nó! Nếu không quan sát kĩ có lẽ hắn đã bỏ qua một góc lõm xuống trên mắt rồng. Hắn lấy viên đá ướm thử vào vết lõm đó, kích cỡ vừa lúc phù hợp!



Ngay lập tức Tử Văn chạy sang những bức tường khác. Đúng như dự đoán, có ba con mắt bị lõm, phù hợp với số lượng đá bọn họ có. Nhưng còn thứ tự trên viên đá này thì sao? Hắn đứng trầm tư, rồi hắn nhớ lại tấm bản đồ của Hoàng Lâm. Bọn họ hiện tại còn trong phó bản, như vậy tấm bản đồ đó chắc chắn còn tác dụng.

"Hoàng Lâm, mau mở tấm bản đồ ra xem có chỉ dẫn nào không." Tử Văn lên tiếng đánh thức cả đám.

"Có! Mọi người đến đây." Hoàng Lâm nhanh tay mở tấm bản đồ ra, trên bản đồ đã thay đổi chóng mặt. Địa hình đồi núi, sông ngòi đã biến mất, hiện tại chỉ có biểu hiện bốn bức tường cùng ba con số.

"Như này là sao? Chỉ dẫn như không chỉ dẫn." Hoắc Kỳ ảo não lên tiếng, hắn không hiểu được bản đồ muốn biểu đạt điều gì.

Những người còn lại cũng vậy, nhìn như muốn thủng tấm bản đồ vẫn không hiểu được ngụ ý trong đó. Nhưng Tử Văn lại khác, chỉ cần liếc mắt nhìn ngang qua hắn đã biết được ba con số đó đại biểu cho vị trí ba viên đá hắn đang giữ.

"Ba con số trên bản đồ là vị trí đặt của viên đá, còn đặt ở đâu thì khi nãy ta vừa phát hiện trên bức tường ở mỗi con mắt rồng có lõm xuống một chỗ vừa lúc cùng kích cỡ với viên đá này." Hắn ngắn gọn giải đáp cho mọi người nghe phát hiện của mình.

"Phải rồi! Sao ta lại không nghĩ đến chứ!" Hoàng Lâm như sực tỉnh lại, từ khi ăn trọn một cú đấm của quái trâu đầu óc hắn cũng bớt nhạy bén đi.

"Vậy mau đặt đá vào vị trí đi." Số 1 nôn nóng nói, hắn đi đến giành lấy một viên đá trong tay Tử Văn, nhìn theo chỉ dẫn bản đồ đặt vào trên tường. Lần lượt 2 viên còn lại cũng được Tử Văn đặt đúng vị trí.

Mười giây, một phút, năm phút,… Thời gian cứ trôi nhưng bức tường và Quản trò không có động tĩnh nào.

"Tại sao lại không có biến hóa nào?" Số 1 lên tiếng đầu tiên, ngoài mặt hắn vẫn giữ được bình tĩnh nhưng bên trong đã gấp đến sắp phát điên lên rồi.

Tử Văn đăm chiêu như có điều suy nghĩ, vị trí đặt giống như bản đồ đã chỉ dẫn, không lí nào lại sai cả. Hắn lên tiếng: "Chia ra ba người cầm ba viên đá, mọi người nghe theo tiếng đếm của ta đồng loạt đặt viên đá cùng một thời điểm."

Lập tức Hoắc Kỳ, Kim Ly, số 1 đi vào vị trí lấy ba viên đá ra, hiện tại dùng cách nào thì bọn họ cũng đều phải thử, không được bỏ qua cơ hội nào.

"Ba, hai, một." Tử Văn vừa dứt lời thì cả ba cùng đặt viên đá vào đúng vị trí của nó.